Chương 4 - Lặng Lẽ Chạm Đến Nhau
Cái lạnh trong biệt thự của Jay không phải loại khiến người ta co ro hay run rẩy.
Nó là cái lạnh ngấm vào từng viên đá lát sàn, từng cánh cửa gỗ, từng làn không khí trượt nhẹ qua cổ áo... Một sự lạnh lẽo mang cảm giác thời gian bị đóng băng. Không buốt, nhưng khiến người ta không thể quên mình đang ở một nơi... không thuộc về con người.
Jungwon đã dần quen với nó. Dù vậy, cậu vẫn không quen được với ánh nhìn của Jay – thứ ánh nhìn mà mỗi lần bắt gặp, tim cậu lại đập lệch nhịp.
Không phải vì sợ.
Mà là vì ánh mắt ấy... không giống ánh mắt của kẻ đang giữ cậu làm "bình máu".
Mà giống như... một người đang cố kiềm chế một điều gì đó. Như một người đàn ông đứng trước bờ vực – chỉ cần chạm nhẹ, là rơi.
Hôm đó, Jay không hút máu Jungwon.
Thay vào đó, anh gõ cửa khi trời vừa trở nên yên ắng, tay cầm một quyển sách cũ, bìa sờn. Anh đưa nó cho Jungwon, không giải thích, chỉ để trên bàn rồi quay đi.
Jungwon tò mò mở ra. Trang đầu tiên là dòng chữ được viết bằng tay, mực đã mờ:
"Những kẻ biết yêu, là những kẻ dễ chết nhất."
Cậu ngước lên nhìn Jay, khẽ hỏi:
– Đây là sách gì vậy?
Jay không quay đầu. Giọng anh vang lên, nhỏ nhưng rõ:
– Là thứ duy nhất còn sót lại từ... trước khi tôi trở thành thứ tôi đang là.
Jungwon nắm lấy mép sách, môi mím lại. Một lần nữa, cậu cảm thấy có điều gì đó ở Jay không khớp với danh xưng "quý tộc vampire máu lạnh".
Có điều gì đó... rất người.
Những ngày tiếp theo, Jay bắt đầu xuất hiện thường xuyên hơn.
Không phải để lấy máu. Mà để ngồi đối diện Jungwon ở bàn ăn – dù anh không ăn gì.
Đôi lúc, anh chỉ lặng lẽ pha trà cho cậu (thứ duy nhất được đem từ vùng con người sang), hoặc mở nhạc cổ điển trong phòng khách, ngồi đọc sách, còn Jungwon thì nằm dài trên sofa.
Không ai nói gì.
Nhưng sự im lặng ấy... không khó chịu.
Nó giống như hai nhịp tim đang học cách đồng điệu, từng chút một.
Một đêm, điện trong biệt thự tắt.
Jay bảo hệ thống máu điều hòa bị trục trặc – điều mà Jungwon không hiểu gì cả, nhưng đại loại là cả nơi rơi vào bóng tối đậm hơn bình thường.
Jungwon mò mẫm bước ra hành lang, vô tình va vào ai đó.
Tay cậu chạm vào tay Jay.
Lạnh. Nhưng rất thật.
– Xin lỗi... – Jungwon lùi lại một bước.
Jay không rút tay ra.
Anh giữ lấy tay cậu.
Giữa bóng tối hoàn toàn, cậu không nhìn thấy gương mặt anh. Nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt đang dán chặt lên mình. Rất gần. Rất yên.
– Jungwon.
Giọng anh gọi tên cậu lần đầu tiên – không phải "cậu", không phải "bình máu", mà là tên thật. Nhẹ như một lời thú nhận.
– Gì? – Cậu hỏi nhỏ, không rút tay lại.
Một nhịp im lặng.
Rồi Jay buông ra.
– Không có gì. Chỉ là... tôi chưa từng gọi tên ai như thế trong nhiều thập kỷ.
Câu nói đó... khiến lòng ngực Jungwon hơi thắt lại.
Tối hôm đó, trước khi ngủ, Jungwon nằm nghiêng người, nhìn lên trần nhà cao lạnh.
Cậu thầm hỏi chính mình:
Tại sao mình lại mong chờ cái tên ấy... được gọi lần nữa?
Còn ở một nơi khác trong biệt thự, Jay đứng trước cửa phòng mình, bàn tay anh nắm chặt, vết răng cắm vào môi dưới để kìm nén thứ đang sôi lên trong ngực.
Máu của Jungwon vẫn ngọt.
Nhưng... nỗi nhớ Jungwon lại ngọt hơn.
Và đó mới là điều khiến anh thấy sợ nhất.
Tôi không được yêu cậu.
Tôi không nên yêu cậu.
Tôi chỉ cần máu của cậu thôi... phải vậy không?
Jay dựa người vào tường đá lạnh.
Đôi mắt đỏ bừng lên trong bóng tối – lần này không phải vì khát máu, mà là vì... cơn đói khác. Một thứ còn nguy hiểm hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro