17-18

Park Jungho chào đời an toàn, bố mẹ Park Jongseong rất vui mừng.

Nhưng Park Jungho sinh non, cơ thể đứa trẻ sinh quá sớm rất nhỏ và yếu, điều này khiến bọn họ vừa mừng vừa lo, càng phải cẩn thận hơn nữa.

Mãi đến khi tan học về nhà Yang Jungwon và Park Jongseong mới biết chuyện này.

Lee Sonhae ở nhà đợi cả hai về giống như lần trước.

Bà biết mình không thể nào giao tiếp được với Park Jongseong nên quay sang nói với Yang Jungwon: "Bố mẹ nó nói... Jongseong có muốn vào bệnh viện thăm em trai không?"

Lee Minha sinh con trong bệnh viện, trẻ sơ sinh cần được theo dõi tạm thời trong lồng ấp, hai mẹ con sẽ phải ở lại bệnh viện ít nhất là vài ngày.

Park Dong Il bận chăm sóc bọn họ ở bệnh viện, đương nhiên là không có thời gian để chú ý đến Park Jongseong.

Nếu Park Jongseong muốn đến bệnh viện thì đỡ, còn không muốn đến cũng đành chịu.

So với thái độ xa cách Park Jongseong của Lee Minha thì dường như người cha ruột của hắn còn lạnh nhạt hơn nhiều.

Yang Jungwon nghe được rồi bèn truyền đạt lại cho Park Jongseong biết.

Dường như bây giờ cậu đã trở thành người phát ngôn của hắn, chỉ có lời cậu nói, hắn mới sẵn sàng lắng nghe.

Park Jongseong sợ người lạ, đặc biệt là khi ở trong môi trường lạ lẫm, hắn sẽ tỏ ra bất an và phải mất rất nhiều thời gian mới có thể thích nghi được, đi học cũng vậy, luôn đi theo một con đường cố định.

Lần trước vào nhà Yang Jungwon, là vì cậu dẫn nên hắn mới bằng lòng bước vào như vậy.

Nhưng bệnh viện thì khác, người người qua lại rất phức tạp và ồn ào hơn nhiều.

Không hề bất ngờ, hiển nhiên là Park Jongseong không muốn đến bệnh viện.

Sau khi Lee Sonhae truyền đạt ý của Park Jongseong cho Park Dong Il, ông cũng tỏ vẻ bất lực.

Ở độ tuổi mười lăm, trẻ con bình thường đã có thể tự chăm sóc bản thân nhưng rõ ràng là Park Jongseong đã vượt khỏi phạm vi bình thường.

Kết quả cuối cùng sau khi hai vị phụ huynh bàn bạc là chừng nào Park Dong Il về nhà tắm rửa lấy đồ thì sẽ giao chìa khóa nhà để Lee Sonhae giữ hộ và trả tiền ăn mấy ngày của Park Jongseong, nói rằng gia đình Lee Sonhae chăm sóc giúp một chút.

Tục ngữ có câu Bà con xa không bằng láng giềng gần, dù trong lòng Lee Sonhae thấy phiền hà nhưng cũng không muốn tỏ ra mình thiếu tình người nên miễn cưỡng đồng ý.

Mà chuyện Lee Sonhae hứa hàng xóm tối đèn tắt lửa có nhau đã làm Yang Seokhyung không hề hài lòng.

Yang Seokhyung tỏ vẻ bình thường mình đi làm đã vất vả vậy rồi, về đến nhà chỉ muốn thư giãn chứ không muốn rước thêm phiền toái.

Lần trước Park Jongseong mới ăn một bữa cơm thôi mà bầu không khí trong nhà đã mất tự nhiên lắm rồi, Yang Seokhyung không muốn ngày nào cũng thế.

Lee Sonhae lập tức cãi lại ông: "Thế ông bảo tôi phải làm sao? Người ta đẻ con, nhà mình là hàng xóm, không thể nào nói nổi là không giúp được đúng không? Ông khéo ăn nói thế cơ mà, ông tài giỏi thế cơ mà, ông tự đi mà từ chối nhà họ."

"Là bà đồng ý chứ đâu phải tôi, tại sao bắt tôi đi nói?"

"Hàng xóm có việc giúp nhau tí thì sao, đâu có cần ông nấu nướng hầu hạ, ông kêu ca cái gì."

"Tôi kiếm tiền nuôi gia đình, tại sao tôi không được kêu ca phàn nàn. Ai bảo bà rảnh suốt ngày cứ đi theo người ta bắt chuyện kết thân làm gì, tự làm tự chịu đi. Tự mình lo việc nhà mình đã là tốt lắm rồi..."

Yang Seokhyung và Lee Sonhae cãi nhau sau cánh cửa phòng khép kín, hai người bất đồng quan điểm có thể cãi nhau liên miên vì những chuyện vặt vãnh thế này.

Thực ra Yang Jungwon cũng đã quen, dù sao cãi nhau rốt cuộc cũng chẳng đi đến đâu, cần gì phải ầm ĩ cơ chứ.

Cuối cùng Park Jongseong vẫn ở nhà mình, chỉ là đến giờ cơm, Yang Jungwon sẽ mang cơm tối sang cho Park Jongseong ăn.

Căn nhà trống trải chỉ có một mình Park Jongseong trông khá vắng vẻ và buồn tẻ nhưng Park Jongseong cũng không để ý lắm, thậm chí lúc biết em trai mình chào đời cũng không có phản ứng gì lớn, hắn chỉ ở yên chỗ quen thuộc của mình làm những việc thường làm lặp đi lặp lại đầy nhàm chán, không mảy may quan tâm những người xung quanh nhìn nhận mình thế nào hay đối xử với mình ra sao.

Yang Jungwon nhìn hắn ăn từng miếng một mà lòng càng thắt lại.

"Jongseong..."

May mắn thay, khi Yang Jungwon gọi tên hắn, Park Jongseong sẽ dừng đôi đũa trong tay lại và nhìn cậu chăm chú.

Khuôn mặt Park Jongseong vẫn lạnh tanh như vậy nhưng ánh mắt lại ấm áp.

Ít nhất Yang Jungwon nhìn có thể hiểu, biết được rằng Park Jongseong đang tiến bộ từng bước từng bước một, biết Park Jongseong sẽ nghe cậu nói chuyện, biết Park Jongseong sẽ đáp lại mình, đây là sự đối đãi người khác không nhận được, là bằng chứng cuối cùng cậu cũng chạm được đến trái tim của Park Jongseong.

"Bọn mình phải trở nên tốt hơn nữa." Yang Jungwon không chỉ nói với Park Jongseong mà còn nói với chính bản thân mình.

Sự chào đời của em bé sơ sinh đại diện cho một niềm vui của gia đình, nhưng không phải của tất cả mọi người, ít nhất thì những tháng ngày vẫn trôi qua và sẽ chẳng ngừng lại vì bất kì ai.

Kể từ khi Park Jongseong cắt tóc, ngày càng có nhiều bạn nữ chú ý đến ngoại hình của hắn.

Phải thừa nhận rằng con người rất coi trọng ngoại hình.

Trước đây Park Jongseong luôn ngồi ở góc dãy cuối phòng học, nếu không có chuyện gì thì sẽ chẳng ai lại gần hắn.

Nhưng gần đây thì khác, lúc tan học vài cô bạn xung quanh hắn có ý định muốn trò chuyện với hắn.

Có một lần Yang Jungwon ngang qua cửa sau của lớp Bốn thì thấy vài bạn nữ vây quanh Park Jongseong, trên bàn còn có thêm mấy viên kẹo.

Bình thường Park Jongseong luôn phớt lờ mọi người nhưng dưới sự dạy dỗ của Yang Jungwon, dần dần hắn cũng nhìn vào mắt người khác và đáp lại vài từ đơn giản.

Dù sao cũng là bạn cùng lớp ở cùng nhau suốt, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có từng ấy khuôn mặt, có lẽ nhìn nhiều cũng quen nên Park Jongseong không ghét bỏ.

Mặc dù chưa đến mức có thể trò chuyện với người khác nhưng tiến bộ như vậy thực sự là rất nhiều.

Yang Jungwon đứng ngoài phòng học, lặng lẽ nhìn cảnh đó.

Thấy Park Jongseong tiến bộ, nếu nói vui thì thật sự cậu là người vui hơn bất cứ ai hết.

Nhưng cũng không hiểu sao mà cậu lại có cảm giác chán nản và thất vọng, nổi cơn ghen trong lòng.

Dường như sau khi đối tượng đáp lại của Park Jongseong không chỉ có một mình cậu nữa, bản thân cậu đã không còn đặc biệt như trước.

Khoảng cách giữa họ như bỗng nhiên xa vời.

Có phải một ngày nào đó cả hai sẽ ngày càng xa cách không?

Yang Jungwon không hề nhận ra cơn ghen kín đáo của mình, chỉ nghĩ rằng mình đang đố kị vì Park Jongseong được các bạn nữ chào đón mà thôi.

Sau khi tan học, Yang Jungwon đến lớp Park Jongseong đưa hắn về nhà.

Thấy trên bàn của Park Jongseong vẫn còn mấy viên kẹo thậm chí còn chưa động vào, cậu giả vờ như không để ý, hỏi: "Ai cho cậu đấy?"

Park Jongseong không trả lời câu hỏi này, bình thường hắn cũng không đáp lại câu quá dài, chỉ là từ lúc Yang Jungwon bước vào lớp đến giờ ánh mắt hắn vẫn cứ dán chặt vào mặt cậu: "Cho..."

Phản ứng lần này của Park Jongseong hơi khác lạ, có vẻ Yang Jungwon đoán được hắn muốn nói gì: "Cho tớ à?"

"Ừm." Park Jongseong ừm một tiếng vô cùng nghiêm túc, như thể đang chờ Yang Jungwon đáp lại, đôi mắt đen láy ánh lên chút mong đợi, có lẽ còn hơi hồi hộp nữa.

Dường như đây là lần đầu tiên Yang Jungwon nhận được thứ gì đó từ Park Jongseong.

Mặc dù là kẹo của người khác nhưng Yang Jungwon tưởng tượng Park Jongseong để lại không ăn chỉ vì muốn tặng cho mình thì bỗng dưng tâm trạng tốt hơn hẳn.

Yang Jungwon chợt thấy mình đã không để ý đến rất nhiều thứ, Park Jongseong lớn như vậy rồi, có lẽ không phải không cần hay không muốn bất cứ thứ gì, có thể hắn đã từng muốn có món đồ nào đó, chỉ là không bày tỏ và thay vào đó là im lặng.

Đừng nói đến kẹo mà có lẽ từ nhỏ đến lớn, tiền tiêu vặt hắn cũng chưa có bao giờ, bố mẹ cho gì thì chỉ có thể nhận nấy.

Mà chính vì vậy nên đột nhiên Yang Jungwon cảm thấy một viên kẹo bình thường cũng trở nên đáng quý nhường nào.

Từ tận đáy lòng cậu đã tha thứ cho Park Jongseong, tha thứ cho hắn vì được các bạn gái chào đón đến như vậy.

Yang Jungwon bóc một viên kẹo ăn luôn rồi lại bóc một viên đút cho Park Jongseong.

Cậu nở nụ cười với Park Jongseong, nói: "Ngọt lắm á."

Một tuần sau, cuối cùng Lee Minha cũng xuất viện và trở về nhà cùng với một em bé khỏe mạnh.

Giờ đã là cuối tháng Sáu, kì thi cuối kì ở trường đã kết thúc, học sinh bắt đầu nghỉ hè.

Có rất nhiều điều kiêng kị trong quá trình mang thai và sinh con, Lee Minha cần phải ở cữ sau sinh, không thể ra ngoài tiếp khách, tốt nhất là không để mọi người tới thăm trẻ sơ sinh.

Nhưng Park Dong Il vẫn là trụ cột gia đình, không thể ngày nào cũng ở nhà được, từ lâu đã không qua lại với họ hàng xa nên vẫn phải nhờ vả Lee Sonhae giúp đỡ.

Yang Seokhyung vẫn liên tục càm ràm về chuyện này, Lee Sonhae chẳng buồn để ý đến ông nữa.

Dù Yang Seokhyung không hài lòng nhưng cũng chỉ dám phàn nàn với Lee Sonhae, không có gan nói trước mặt hàng xóm, bị Lee Sonhae nói khích thẳng mặt lẫn sau lưng kha khá.

Vì vậy hai vợ chồng lại bắt đầu cãi nhau hết sức ấu trĩ, cãi xem ai đúng hơn ai.

Yang Jungwon đã không muốn xen vào bọn họ từ lâu, cảm thấy cứ để bọn họ bẽ mặt đi vậy.

Nghỉ hè năm nay, Yang Jungwon đặc biệt dặn dò Park Jongseong không cần đi học nên hắn không cần phải đứng đợi cậu ngoài cửa ngốc nghếch như kì nghỉ đông lần trước nữa.

Mặc dù Yang Jungwon rất nhớ Park Jongseong của khi ấy, thấy hắn đáng yêu khủng khiếp, nhưng cũng chính vì thế mà cậu không cố tình lừa Park Jongseong.

Chỉ là bây giờ có em bé ở đây, nhiều khi Yang Jungwon muốn đi tìm Park Jongseong chơi cũng e dè hơn hẳn.

Ví dự như trước khi vào nhà phải rửa tay sạch sẽ bằng xà phòng, đóng kín cửa sổ không được để gió vào nhà, tạm thời cũng không được đến thăm em bé sơ sinh.

Park Dong Il đã mua một chiếc giường cũi cao cấp đặt trong phòng của ông và Lee Minha, sự kì vọng và tình yêu thương dành cho Park Jungho là điều hiển nhiên.

Phần lớn thời gian Park Jongseong không được phép ra ngoài, chỉ có thể ở trong phòng để đề phòng hắn mang vi khuẩn bên ngoài về nhà.

Yang Jungwon không thể đưa hắn ra ngoài, chỉ có thể ở trong phòng chơi cùng hắn.

Vào ngày Park Jungho đầy tháng, theo phong tục, bố mẹ Park Jongseong mời hàng xóm tới ăn cơm nếp dầu*, đặt món ở nhà hàng nổi tiếng, món ngon đa dạng và giá cả không hề rẻ chút nào, có đùi gà, trứng gà đỏ**và thậm chí còn kèm theo cả bánh kem đầy tháng.

*Cơm dầu mè/ Cơm dầu (Taiwanese Sticky Rice/ youfan) là món cơm truyền thống ở Đài Loan, thường là gạo nếp hấp trộn với các loại gia vị xào. Các loại gia vị phổ biến bao gồm thịt xông khói, xúc xích, thịt băm, nấm,...và được nêm với dầu mè và nước tương.

Theo phong tục của người Đài Loan, nếu trong nhà có trẻ mới sinh, cúng gà kho dầu mè và cơm dầu mè rồi chia ra biếu người thân và bạn bè, đồng thời giới tính của đứa trẻ sẽ quyết định việc có thêm đùi gà vào cơm dầu mè hay không.

**Món ăn truyền thống không thể thiếu trong lễ cúng mụ của người Hoa.

Nghe nói quà đầy tháng càng tốt thì chứng tỏ bố mẹ càng coi trọng con cái.

Yang Jungwon cũng ăn cơm nếp dầu đùi gà, cậu vừa ăn vừa nghe Lee Sonhae kể chuyện hồi xưa, nhớ năm Park Jongseong chào đời, vợ chồng nhà họ cũng phô trương thế này.

Nói đến đây bà không nói tiếp nữa, giờ nghe lại bùi ngùi vô cùng.

Mọi người đều nói món cơm nếp dầu này rất ngon nhưng Yang Jungwon nhai lại cảm thấy không có mùi vị gì trong miệng.

Sau ngày đầy tháng, hàng xóm quanh đây mới bắt đầu lục tục đến thăm em bé nhà họ Park.

Cuối cùng Yang Jungwon cũng nhìn thấy em trai Park Jongseong với đôi mắt to tròn và khuôn mặt bụ bẫm, đang nhìn chằm chằm những người lớn xung quanh mình đầy tò mò.

Yang Jungwon nhìn kĩ gương mặt của bé con, không nhìn ra được gì nhưng ai cũng nói trông Park Jungho giống mẹ hơn, là một cậu bé xinh trai.

Yang Jungwon thiên vị Park Jongseong hơn, nghĩ Park Jongseong còn nhỏ chắc chắn là đáng yêu hơn nhiều.

Hai tháng nghỉ hè nói dài cũng không dài mà bảo ngắn cũng không ngắn, thời gian qua như thoi đưa.

Trong khoảng thời gian này Yang Jungwon thường xuyên nghe thấy tiếng khóc của bé con nhà đối diện, còn nghe nói vì em bé sinh non nên cơ thể khá yếu, được đưa tới bệnh viện theo dõi nhiều lần.

Lần Lee Minha mang thai này vất vả hơn nhiều so với khi mang thai Park Jongseong, có thể nói là cực khổ đủ đường.

Thế nhưng cũng vì vậy, biết có được đứa trẻ này chẳng dễ dàng gì nên Park Jungho càng được cưng chiều hơn nữa.

*

Sau kì nghỉ hè, Yang Jungwon đã lên lớp 7.

Trong kì nghỉ này, ngoài việc gia đình Park Jongseong có thêm một em bé thì còn một chuyện nữa xảy ra trong khu chung cư.

Chuyện hàng xóm của bọn họ, Naeul, qua lại với anh khóa trên cùng trường đã bị bố mẹ nhỏ phát hiện.

Yang Jungwon từng thấy hai người họ một lần ở sân thể dục cùng Park Jongseong, sau đó thì không để ý lắm.

Nhưng chắc vì đi học mới có thể gặp nhau hàng ngày, vừa được nghỉ cả hai không có cơ hội gặp nhau nên hơi khó kìm nổi.

Nhất là thành tích của Naeul rất tốt, điểm số được bố mẹ theo dõi sát sao, để thi được vào một trường cấp ba tốt, nhỏ được sắp xếp đi học thêm trong kì nghỉ hè, gần như không có thời gian ra ngoài chơi.

Tuy có điện thoại bố mẹ cho nhưng nhỏ luôn bị người nhà theo dõi, không dám nói chuyện điện thoại với người khác quá lâu, cứ nơm nớp lo sợ yêu đương bị phát hiện.

Ban đầu đàn anh chủ động đến nhà Naeul, lén lút không dám làm rộn, dù Naeul căng thẳng và sợ hãi nhưng còn vui hơn cả.

Lứa tuổi học sinh mới nếm hương vị tình yêu sẽ luôn bốc đồng không màng đến bản thân, chỉ sau vài lần, cả hai càng ngày càng lớn mật, số lần gặp nhau ngày càng nhiều.

Sau đó nơi họ gặp nhau đã được thay đổi từ nhà sang gần lớp học thêm, nghĩ rằng thế này thì sẽ không bị hát hiện.

Nhưng không biết giáo viên hay học sinh nhiều chuyện nào ở lớp học thêm nhìn thấy liền mách bố mẹ Naeul.

Mọi chuyện cứ bùng phát như vậy.

Mẹ Naeul vừa nghe thấy con gái mình yêu đương đã nổi trận lôi đình, không hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện ra sao đã lập tức tra hỏi con gái: "Thằng đấy học lớp nào? Tên là gì? Tao phải nói cho bố mẹ nó mới được."

Cha mẹ đều lo lắng cho con cái mà nhất là con gái, ở một nơi khép kín và bảo thủ như thế này, thanh danh thực sự rất quan trọng, luôn sợ con gái mình bị thằng hư đốn nào đó lừa đi mất, dính đến lời ra tiếng vào.

Naeul nhất quyết không chịu nói, thứ nhất là nhỏ thấy sự việc không nghiêm trọng đến mức ấy, không nhất thiết làm đàn anh cũng bị mắng; thứ hai là thực sự nhỏ và đàn anh chưa làm bất cứ gì ngoại trừ nắm tay.

Naeul vừa khóc vừa nói: "Mẹ, bọn con có gì đâu, mẹ đừng làm thế..."

Mẹ Naeul tưởng con gái đang cố bảo vệ thằng học sinh kia nên càng tức giận hơn: "Mày nghĩ mày nói hai đứa chúng mày không có gì thì người ta sẽ tin à? Bây giờ cả làng đã biết hết rồi, truyền khắp nơi rồi, mày bảo mẹ ra ngoài phải giải thích thế nào đây hả. Nếu như không có người nói cho tao thì bọn mày còn muốn giấu tao bao lâu nữa..."

Những người sống ở vùng nông thôn rõ ràng là có trình độ học vấn thấp.

Vì hồi xưa nhà nghèo không thể nào đi học được nên sau khi kết hôn và sinh con, mẹ Naeul đã đặt toàn bộ hi vọng của mình vào đứa con gái.

Từ nhỏ bà đã bị coi thường chỉ vì là con gái, tuy không có quan niệm trọng nam khinh nữ nhưng vẫn còn vài tập tính của xã hội cũ, rất sợ người khác nói này nói nọ.

Thành tích tốt của Naeul luôn khiến bà cảm thấy tự hào, vì vậy một khi điều này xảy ra, bà càng không thể chấp nhận nổi.

Song Naeul lại không hiểu mẹ mình đang nghĩ gì, nhỏ chỉ biết từ bé đến lớn, mẹ mình rất để ý đến những gì người khác nói, Naeul vẫn luôn là một cô gái ngoan, giữa hai mẹ con chưa từng xảy ra xung đột như thế này, nhưng hôm nay nhỏ thực sự không chịu nổi nữa: "Người ta nói gì thì làm sao? Tại sao mẹ cứ quan tâm người khác nghĩ gì thế?"

Mẹ Naeul nổi giận trước thái độ bất hợp tác của con gái mình, sở dĩ bà để ý đến ánh mắt của người khác như vậy chính là vì trước đây bà đã từng bị phân biệt đối xử, biết cảm giác ấy cũng chẳng dễ chịu gì cho cam nhưng bà đã luôn nghĩ cho con gái mình.

Song là một người mẹ, sao bà có thể nói chuyện này được, chỉ nhất quyết nói: "Mày nói nhanh cho tao thằng kia là ai, không thì tao sẽ hỏi giáo viên mày."

"Mẹ--" Naeul gào lên, "Con chỉ thích anh ấy thôi, chẳng làm gì sai hết..."

Mẹ Naeul cũng không nhượng bộ: "Mày cái tuổi này không được thích."

Câu nói này đã trở thành ngòi nổ cho cuộc cãi vã giữa hai mẹ con, tình cảm mẹ con vẫn luôn tốt đẹp đã xuất hiện vết nứt.

Naeul bắt đầu chiến tranh lạnh với mẹ, thậm chí còn không chịu ăn đồ ăn bà làm.

Mẹ của Naeul cũng không chịu thua kém, bắt đầu theo dõi sát sao, bám sát từng hành động của con gái hòng cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ giữa nhỏ và cậu học sinh kia.

Yang Jungwon biết chuyện này tất cả là do người mẹ thích tám chuyện khắp nơi của mình.

Chuyện này giống y sì những gì mẹ Naeul nói, đã lan truyền khắp toàn bộ khu chung cư, ngay cả chuyện Naeul chiến tranh lạnh với mẹ mình, ai nấy đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Tuy không thân với Naeul nhưng Yang Jungwon cũng không nghĩ nhỏ là người bốc đồng.

Cậu rất muốn nói đỡ một câu cho Naeul nhưng nói vậy thì có ích gì đâu, nhất định Lee Sonhae sẽ phản bác lại không thương tiếc, giống như trước kia bà chẳng hề lắng nghe cậu vậy.

Đúng lúc này, Lee Sonhae chuyển đề tài, nhìn con trai mình chằm chặp: "Ở trường mày không thân với bạn nữ nào đúng không?"

"Mẹ, mẹ nói gì đấy?" Yang Jungwon thấy ánh mắt của bà là biết ngay bà đang nghĩ gì, "Cả đến trường lẫn về nhà con chỉ đi cùng Park Jongseong thôi mà?"

"Cũng đúng." Lo lắng con cái yêu sớm gần như là quá trình mà cha mẹ nào cũng phải trải qua, nhưng giọng điệu Lee Sonhae chẳng hề thờ ơ chút nào: "Bây giờ mày chỉ cần học hành chăm chỉ là được, đừng bắt chước người ta yêu đương nhăng nhít, lơ là học tập. Đến lúc lên đại học rồi thì mày có yêu đương gì thì mẹ cũng không quan tâm."

Lần nào nghe câu này Yang Jungwon cũng cảm thấy câm nín.

Thành tích của cậu không quá tốt cũng không quá kém, thậm chí còn không có động lực để tiến bộ hơn vì không biết mục đích của việc học rốt cuộc là gì, thi đỗ cấp ba, thi đỗ đại học, rồi sao nữa?

Yang Jungwon vẫn không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc lên đại học có gì hay vậy?"

Lee Sonhae đáp lời chẳng cần suy nghĩ: "Lên đại học sẽ tìm được công việc tốt."

Yang Jungwon hỏi tiếp: "Rồi sao nữa?"

Lee Sonhae liếc cậu một cái đầy khó hiểu: "Sao trăng cái gì, cứ thế thôi. Có công việc tốt sẽ tìm được người yêu tốt, kết hôn sinh con sớm một chút, thời buổi này bằng cấp rất quan trọng, không có bằng cấp không có công việc tốt thì chẳng có đứa con gái nào cần mày cả."

Nói cho cùng, thực ra mẹ cậu cũng không trả lời được câu hỏi này, bà chỉ vâng theo quan niệm của những người đi trước truyền cho mình, cảm thấy làm vậy là đúng đắn.

Song câu trả lời ấy chỉ càng khiến Yang Jungwon mù mịt hơn mà thôi.

Một hôm khi đến trường, Yang Jungwon và Park Jongseong tình cờ gặp Naeul.

Có vẻ Naeul gầy hơn một chút, sắc mặt khá kém, vẫn đang chiến tranh lạnh với mẹ mình, dù bướng bỉnh nhưng nhỏ vẫn nhất quyết rằng mình không làm gì sai.

Yang Jungwon thấy mình có thể hiểu được tâm trạng của nhỏ, xuất thân của bọn họ như nhau, bố mẹ đều là những người bình thường học vấn không cao, tư tưởng mới và cũ thường xuyên phát sinh mâu thuẫn.

Quan trọng hơn là bọn họ vẫn còn trẻ, thời niên thiếu luôn có sự thôi thúc để chứng tỏ điều gì đó.

Sau đó Yang Jungwon lại biết chuyện về Naeul là lúc mẹ nhỏ cầm gậy tre đánh con gái ngoài ban công, vừa khóc vừa đánh, giọng to đến mức cả tòa chung cư đều nghe thấy: "Sao mày lại thiếu tự trọng thế hả, tại sao mày lại thiếu tự trọng như thế, sao tao lại có đứa con gái như mày cơ chứ, mày trơ tráo không biết xấu hổ gì hết--"

Naeul cũng đang khóc, khóc đến khản cả giọng, dùng hết sức bình sinh để gào: "Con cố tình đấy, cứ cố tình thế đấy. Mẹ sợ bẽ mặt lắm mà, con cứ muốn làm mẹ bẽ mặt thế đấy--"

Hóa ra Naeul cuối cùng cũng không chịu nổi sự theo dõi sát sao của mẹ mình, đã lâu lắm rồi nhỏ chưa gặp bạn trai nên vào một ngày sau khi tan học, nhỏ trốn khỏi nhà chạy đến nhà đàn anh ngủ.

Sự việc này lại khiến mẹ Naeul nổi cơn tam bành, trực tiếp ra ngoài lôi con gái mình về nhà.

Tuy hàng xóm láng giềng thích hóng hớt nhưng thấy kiểu đánh này của mẹ Naeul cũng sợ xảy ra chuyện xấu, vài hàng xóm tới bấm chuông, đứng ngoài cửa khuyên nhủ.

Hiển nhiên chuyện này đã trở thành câu chuyện bàn tán lúc rỗi rãi của những người hàng xóm.

Sau đó không biết mẹ Naeul làm thế nào mà nhỏ đã chia tay với bạn trai.

Tinh thần Naeul sa sút suốt một thời gian dài, cả người giống như một đóa hoa khô héo, không ăn diện nữa mà mặc lại bộ đồng phục vừa bình thường vừa xấu, nét tươi sáng trên khuôn mặt đã u ám hơn rất nhiều.

Thời gian sẽ chữa lành tất cả, ngay cả Yang Jungwon cũng nghĩ như vậy.

Tuy nhiên khi mọi người nghĩ rằng chuyện đã kết thúc như vậy thì bỗng một ngày, Naeul đột nhiên đứng trên sân thượng trường học nhảy lầu tự sát.

Sự việc này khiến toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường kinh động.

Ngay khi mẹ Naeul biết tin, bà vội tới nhìn thấy thi thể con gái mình cũng nằm rạp xuống đất gào khóc thảm thiết.

Naeul là chỗ dựa cả đời của bà, bà đã nuôi nấng con gái lớn như vậy rồi, lại cứ thế mà--

Dù không thân thiết với Naeul nhưng cũng là người quen biết, Yang Jungwon khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.

Đây cũng là lần đầu tiên cậu cảm nhận được hóa ra cái chết lại gần bọn họ tới nhường nào.

Những ngày này mẹ Naeul gầy rộc hẳn đi, lúc làm đám tang cho Naeul, bà gần như không đứng vững được và suýt ngất xỉu mấy lần.

Đứa con gái bà yêu thương nhất đã trả thù bà bằng cách thê thảm đến vậy.

Hàng xóm liên tiếp đến chia buồn nhưng lời ra tiếng vào không ngớt, chưa được bao lâu lại có người nhắc lại chuyện này, chỉ biết nói rằng con bé ngốc quá, bồng bột quá, nhảy lầu vì một thằng con trai thì thật sự không đáng.

Những người nhiều chuyện không rõ nội tình thế nào, chỉ thấy gì nói đó.

Song điều bọn họ không biết chính là Naeul đã từng nói cho mẹ dự định của mình nhưng chỉ đổi lại sự ngăn cấm nghiêm khắc hơn, thậm chí là cương quyết ép nhỏ chia tay.

Nhỏ có chừng mực và không hề thiếu tự trọng.

Nhỏ thích một người nhưng không hề lơ là bổn phận của mình, nhỏ vẫn cố gắng học hành, cũng thích chăm chút ăn mặc.

Nhỏ chỉ không hiểu lí do tại sao bố mẹ lại phản đối chuyện này đến cùng? Nhỏ không sai, chỉ làm điều bồng bột nhất vào thời điểm mông lung và bế tắc nhất.

Có lẽ nhỏ đã hối hận ngay từ giây phút nhảy xuống, nhưng đã quá muộn.

Tuy nhiên trên thế giới này có hàng nghìn hàng vạn gia đình, ngày nào cũng có người tiếp diễn sự việc tương tự vậy.

Sau đó Yang Jungwon lại nghe nói anh khóa trên Naeul thích đã chuyển trường và gia đình họ cũng chuyển đi, hoàn toàn rời khỏi nơi này.

Cặp đôi ấy vốn có tương lai xán lạn, nếu thực sự yêu nhau sẽ chờ đợi được nhau, nhưng giờ đây âm dương cách biệt, cuối cùng cũng không còn cơ hội.

Chuyện Naeul nhảy lầu đã gây ảnh hưởng sâu rộng, ngay cả giáo viên trong trường cũng dè dặt hơn hẳn, lúc này không dám kỉ luật học sinh quá nghiêm khắc và đồng thời khuyên nhủ học sinh sau khi về nhà trao đổi kĩ càng với cha mẹ nhằm tránh gây ra bất kì tiếc nuối nào.

Khoảng thời gian này Lee Sonhae dịu dàng hơn hẳn, có vẻ cũng rất lo lắng Yang Jungwon sẽ làm chuyện dại dột.

Yang Jungwon thấy mẹ mình như vậy lại muốn cười, nhưng cậu biết thái độ này của mẹ mình chỉ duy trì được một thời gian ngắn rồi đâu lại vào đấy mà thôi.

Con người rất giỏi quên đi nỗi đau.

Sau đó, mọi người cũng dần quên lãng chuyện Naeul.

Hơn nửa học kì đã trôi qua, không biết từ lúc nào, thời tiết đã chuyển từ nóng sang lạnh, mùa đông giá rét lại tới và một năm nữa lại sắp kết thúc.

Có lẽ do đến tuổi nên vào một buổi sáng khi Yang Jungwon thức dậy, bỗng dưng cậu thấy quần lót ẩm ướt lành lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro