21-22
Yang Jungwon gần như thức trắng đêm.
Trong đêm khuya tĩnh mịch, cậu vừa nhắm mắt lại là nhớ đến chuyện xảy ra lúc chiều trong phòng Park Jongseong, cảm giác nắm bộ phận sinh dục của con trai trong tay và tiếng Park Jongseong gọi tên mình bên tai bằng chất giọng trầm thấp.
Những âm thanh và hình ảnh đó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cậu, quên không nổi mà dứt cũng chẳng xong.
Yang Jungwon không thể không nghĩ ngợi lung tung.
Cậu nghĩ, Park Jongseong là đồng tính luyến ái ư? Nhưng bố mẹ cậu ấy đều bình thường mà, sao cậu ấy lại làm vậy với một đứa con trai như mình chứ...
Cậu lại nghĩ, có phải cậu hiểu lầm rồi không? Thật ra Park Jongseong hoàn toàn không có ý đó, có lẽ cậu ấy không biết tình yêu là gì, chỉ đơn giản là mình tốt với cậu ấy nên cậu ấy mới tin tưởng mình.
Yang Jungwon cứ không ngừng khẳng định rồi phủ định những suy đoán của mình nhưng lại không ra đáp án, rồi lại chẳng tài nào ngăn được bản thân mình nghĩ ngợi, giống như một người mắc chứng mất ngủ nghiêm trọng, cứ trằn trọc suốt cả đêm.
Mãi đến khi trời gần sáng, những suy nghĩ rối bời trong đầu cuối cùng cũng ngừng lại, cậu cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chìm vào giấc ngủ say, đồng hồ báo thức kêu cũng không nghe thấy cho đến khi Lee Sonhae mở cửa phòng cậu, quát: "Yang Jungwon, sắp muộn rồi còn chưa dậy à!"
Yang Jungwon tỉnh dậy ngay lập tức, ngồi từ trên giường dậy, cậu nhìn đồng hồ, đã bảy giờ mười phút, muộn hơn giờ ra ngoài bình thường mười phút.
Trường bọn họ tám giờ mới vào học, giờ này vẫn chưa gọi là muộn lắm, không đến mức sẽ bị muộn.
Nhưng Yang Jungwon vẫn chạy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt nhanh như chớp, như đã thành thói quen tự nhiên, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cậu chính là có phải Park Jongseong đang đợi cậu không?
Thậm chí Yang Jungwon còn chẳng buồn quan tâm khi đối diện với Park Jongseong sẽ xấu hổ thế nào nữa, về phòng nhanh chóng thay đồng phục, thậm chí còn không kịp ăn bữa sáng đành phải cất vào balo mang tới trường.
Trước khi ra khỏi nhà cậu lại liếc nhìn đồng hồ một cái, bảy giờ hai mươi phút.
Khi Yang Jungwon đi giày xong ra ngoài thì đúng là Park Jongseong đã đứng trước cửa.
Park Jongseong cúi đầu cụp mắt xuống, hắn luôn không có bất cứ biểu cảm gì khiến người ta nhìn không ra tâm trạng.
Nhưng khoảnh khắc vừa mở cửa ra, Yang Jungwon đã thấy Park Jongseong nhướn mắt lên nhìn lướt qua, đôi mắt vốn trống rỗng dường như lóe lên một tia hi vọng và mong chờ, vào khoảnh khắc nhìn thấy cậu, ánh mắt ấy lập tức trở nên chắc nịch, nhìn cậu đầy kiên định và trấn tĩnh.
Hắn đứng lủi thủi một mình trước cửa, cũng không biết bấm chuông cửa mà chỉ chờ đợi.
Yang Jungwon bị Park Jongseong nhìn với ánh mắt ấy bèn mềm lòng, dường như đêm qua mất ngủ cũng chẳng hề gì, còn ân ẩn xót xa trong lòng.
Kể từ khi sinh Park Jungho, Lee Minha không hề để tâm tới Park Jongseong nữa.
Trước đây Lee Minha luôn đợi cậu trước cửa cùng Park Jongseong để đưa hắn đi học, bây giờ Lee Minha cứ thế bỏ mặc Park Jongseong, để hắn đứng đợi ngoài cửa một mình hai mươi phút cũng không hề hay biết.
Bỗng Yang Jungwon cảm thấy áy náy, hôm qua cậu bỏ chạy như vậy, Park Jongseong buồn lắm đúng không? Nhưng dù thế nào đi nữa cậu cũng không tài nào hỏi nổi, lời vừa đến bên miệng đã lập tức nghĩ đến chuyện thực sự quá khó nói ngày hôm qua.
Yang Jungwon đóng cửa nhà, vẫn hơi né tránh ánh mắt của Park Jongseong: "Đi thôi."
Cậu ngang qua người Park Jongseong đi xuống tầng như mọi ngày nhưng đi được nửa đoạn cầu thang rồi mới phát hiện ra Park Jongseong không đi theo mình.
Hắn vẫn cứ đứng chôn chân tại chỗ nhìn cậu, dường như không biết có nên đi theo hay không, có vẻ sợ Yang Jungwon lại chạy đi mất như hôm qua.
Lòng Yang Jungwon mềm nhũn, lại đi lên cầu thang, lần này kéo cánh tay Park Jongseong nhìn thẳng vào mắt hắn, nói nhẹ nhàng: "Jongseong, đi thôi."
Park Jongseong cúi đầu nhìn Yang Jungwon kéo tay mình, cuối cùng cũng gật đầu.
Im lặng suốt dọc đường.
Dù sao Yang Jungwon vẫn còn nhỏ, không biết giải quyết vấn đề này thế nào, bầu không khí gượng gạo lại lan tỏa lấp kín khoảng cách giữa hai người.
Cũng may Park Jongseong không hỏi nên Yang Jungwon vẫn có thể giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Từ trước đến nay cậu đã coi Park Jongseong là bạn bè nên cũng không quan tâm người khác nghĩ gì về mình.
Nhưng không biết có phải do suy nghĩ miên man suốt một đêm hay vì làm chuyện vượt quá khuôn phép, rõ ràng là cậu đã quá nhạy cảm, cứ cảm thấy trên đường có rất nhiều người đang nhìn hai người họ.
Cậu lớn lên trong môi trường bảo thủ như vậy nên biết rất rõ những lời đồn đại đáng sợ thế nào.
Cậu sợ, cũng sợ chuyện này sẽ làm Park Jongseong tổn thương lần thứ hai.
Đêm qua sau khi nhớ lại quá trình quen nhau, cậu bắt đầu ý thức được những ngày chơi cùng nhau này cả hai thực sự thân thiết quá mức, dù chuyện này truyền đến tai bố mẹ mình hay bố mẹ Park Jongseong đi nữa thì cũng chẳng hay ho chút nào.
Có thể Park Jongseong không biết hắn đang làm gì cho lắm nhưng Yang Jungwon cảm thấy bản thân mình có nhiệm vụ phải dẫn dắt hắn đúng hướng.
Dù Park Jongseong có thực sự có ý đó hay không thì cậu cũng không thể mặc kệ tình cảm ấy cứ tiếp tục nảy nở được.
Yang Jungwon lớn lên ở một nơi mà những ràng buộc về đạo đức rất nặng nề, khó có thể thoát khỏi nguyên tắc này dưới sự ảnh hưởng khi đã nghe quen tai suốt một thời gian dài, trong lòng cậu có phần nổi loạn chống lại phong tục được lưu truyền và cũng có quan điểm của riêng mình.
Tuy không kì thị đồng tính luyến ái nhưng cậu cũng hiểu đây là hành vi không thể nói hay thể hiện một cách tùy tiện trước mặt người ngoài, ít nhất là trong môi trường này thì không thể được.
Nói cho cùng thì cậu vẫn khá sợ.
Ở độ tuổi này, cậu vẫn còn mù mờ về tình cảm, nếu không thể gánh vác nổi thì muốn lùi bước cũng là chuyện hết sức bình thường.
Trước khi cậu chưa biết rốt cuộc mình nghĩ thế nào về Park Jongseong, cậu không muốn mạo hiểm.
Khi còn có thể lựa chọn và có thể cứu vãn được, cậu sẽ không để tình hình phát triển đến mức không thể cứu vãn được nữa.
Cậu nghĩ đến Naeul đã nhảy lầu tự tử.
Yang Jungwon bất thình lình buông tay ra, không nắm cánh tay Park Jongseong nữa.
Cậu cúi đầu, không quan tâm Park Jongseong có hiểu hay không, chỉ thấp giọng nói: "Jongseong, bọn mình mãi là bạn tốt nhé.".
Lần này Park Jongseong không đáp lại.
Hắn chỉ cụp mắt xuống nhìn cánh tay trơ trọi của mình.
Những ngày sau đó như đã bình thường trở lại, Yang Jungwon vẫn sẽ đi học và về nhà cùng Park Jongseong nhưng bắt đầu giảm bớt tần suất đến nhà hắn chơi.
Cậu dạy hắn cạo râu và đưa hắn đi cắt tóc nhưng không chịu sờ giúp hắn nữa.
Vì để tốt cho Park Jongseong, thậm chí cậu còn cố ép bản thân mình không được mềm lòng, để hành động của mình giống như bạn bè hơn.
Yang Jungwon cho rằng thời gian có thể làm phai nhạt tất cả, có lẽ hành động thể hiện của Park Jongseong chỉ là sự yêu thích nhất thời, khi sự xúc động qua đi thì sẽ trở lại bình thường.
Sau kì thi cuối kì một lớp 8, một năm lại kết thúc, kì nghỉ đông mà học sinh mong chờ nhất đã đến.
Vào tết năm nay, khi người lớn đang tụ tập trò chuyện uống rượu cùng nhau, Yang Jungwon không thích ồn ào nên đã chạy sang nhà Park Jongseong chơi cùng hắn.
Thực ra Yang Jungwon không thích náo nhiệt, cậu thích đứng ngoài quan sát, đương nhiên nếu có thể lựa chọn, cậu vẫn muốn yên lặng ở một chỗ hơn.
Tính ra thì Park Jungho đã hơn sáu tháng nên bố mẹ Park Jongseong tranh thủ dịp này đưa bé con ra ngoài gặp mọi người, cảm nhận niềm vui được làm cha mẹ lần nữa.
Nhà Park Jongseong chỉ còn lại mỗi hắn và Yang Jungwon.
Park Dong Il là doanh nhân, có vẻ những năm gần đây thu nhập rất khá, trong phòng khách có dàn loa và tivi xịn, có thể xem phim.
Yang Jungwon chọn một bộ phim, ngồi xem với Park Jongseong trong phòng khách.
Bây giờ Yang Jungwon đã cố gắng giảm thiểu sự tiếp xúc thân thể với Park Jongseong hết sức có thể và cũng kiềm chế những hành động thân mật thái quá mà cậu đã nhận ra trước đó.
Lúc mới bắt đầu Park Jongseong cứ nhìn cậu mãi, như thể dò hỏi một cách lặng lẽ nhưng đều bị cậu cố tình phớt lờ.
Sau một thời gian dài dường như có thể quen với tất cả mọi thứ, có lẽ Park Jongseong đã hiểu ý của Yang Jungwon, trong khoảng thời gian này cũng ngoan ngoãn tuân theo.
Tuy nhiên tối nay lại xảy ra một chuyện bất ngờ.
Yang Jungwon chọn một bộ phim chính kịch, lúc xem giới thiệu tóm tắt cảm thấy nội dung khá ổn nhưng không ngờ được rằng đến nửa phim, quan hệ của nam chính và nữ chính tiến triển nhanh đến mức lên thẳng giường luôn.
Dù không có cảnh giới hạn độ tuổi nhưng cảnh hai nhân vật chính hôn nhau đắm đuối, cởi quần áo, sờ soạng, rên rỉ mãi đến khi lên giường đều rất khêu gợi.
Yang Jungwon không nghĩ bộ phim này lại như vậy, xem phim được một nửa muốn chuyển cũng chẳng được mà không chuyển cũng chẳng xong.
Nếu là ở nhà, nhìn thấy cảnh tượng này, cả nhà sẽ rất xấu hổ.
Yang Jungwon đã từng xấu hổ tương đối nhiều, thậm chí Yang Seokhyung còn làm bộ làm tịch trách mắng cậu một chút, như thể ông không hề có hứng thú.
Ngay sau đó Yang Jungwon không nghĩ gì nhiều, trực tiếp vươn tay che mắt Park Jongseong lại.
Lông mi của Park Jongseong rất dài, quẹt vào lòng bàn tay Yang Jungwon hơi ngưa ngứa.
Tay Yang Jungwon run lên, thấy cảm giác tiếp xúc ấy như chọc thẳng vào trái tim mình, không thể không thả lỏng ngón tay.
Sau khi những cảnh khêu gợi kết thúc, Yang Jungwon lại thu tay về, lập tức để ý tới ánh mắt của Park Jongseong.
Yang Jungwon đã giữ khoảng cách rất cẩn thận nhưng vào giây phút ấy, cậu vẫn cảm thấy ánh mắt Park Jongseong nhìn mình không hề thay đổi chút nào, vững vàng và kiên định, do ảnh hưởng của cảnh trong phim hoặc do bầu không khí mà dường như khoảnh khắc này được bao phủ bởi dục vọng bí ẩn khó nói thành lời.
Đã lâu lắm rồi hai người bọn họ không gần gũi như vậy.
Như bị ánh mắt hắn thiêu nóng, Yang Jungwon vội vàng né tránh cái nhìn của hắn, lùi về chỗ mình.
Vừa rồi, trong một tích tắc, Yang Jungwon cảm thấy Park Jongseong muốn hôn mình.
Cậu che giấu sự hoảng loạn của mình và khi nhìn Park Jongseong một lần nữa, cậu lại cảm giác không có gì khác bình thường.
Chắc là ảo giác rồi.
Yang Jungwon thấy mình nghĩ nhiều rồi, giả vờ tập trung xem nốt nửa cuối bộ phim.
May là những cảnh khiến người khác xấu hổ không xuất hiện nữa.
Cuối phim chủ yếu là những câu thoại dài lê thê và nhàm chán.
Đêm đã khuya nhưng đang là tết, cả trong nhà lẫn bên ngoài vẫn rất náo nhiệt, Yang Jungwon xem mà cảm thấy hơi buồn ngủ rồi nhắm mắt lại trong vô thức.
Cậu gật gà gật gù mấy cái, cuối cùng ngả người sang một bên, dựa vào vai Park Jongseong.
Park Jongseong ngồi im từ đầu đến cuối, khi cảm giác trên vai có trọng lượng mới quay đầu lại nhìn Yang Jungwon.
Có lẽ Yang Jungwon đã ngủ thiếp đi, không hề nhận ra mình đang dựa vào người Park Jongseong.
Cậu ngửa mặt lên, từ góc nhìn nào đó, trông đầu ở giữa vai Park Jongseong và lưng sofa như đang ngủ rất ngon lành.
Ánh mắt Park Jongseong dán vào khuôn mặt Yang Jungwon, dường như ngay cả phim ảnh cũng không hấp dẫn được hắn, cứ nhìn Yang Jungwon đăm đăm vô cùng kiên nhẫn.
Có lẽ đã lâu hắn không có cơ hội để làm như vậy, ánh mắt lưu luyến không rời.
Sau khi ngắm một lúc lâu, hắn mới cúi đầu và chạm vào môi Yang Jungwon giống như cảnh trong phim.
Cảm giác mềm mại lan ra như những gợn sóng lăn tăn.
Yang Jungwon ngủ không quá sâu, bừng tỉnh trong tích tắc.
Cậu mở to mắt lập tức nhìn thấy gương mặt của Park Jongseong kề sát mình, nghĩ cũng biết cảm giác mềm mại trên môi mình khi nãy là gì.
Cậu hoảng hốt nhìn Park Jongseong chằm chằm, nhất thời không nói nên lời.
Nếu trước đây tất cả đều là suy đoán thì giờ đây đã được chứng minh.
Song điều Yang Jungwon nghĩ không phải là nên chấp nhận hay đáp lại mà là vấn đề thực tế hơn, nếu như chuyện này bị phát hiện thì bọn họ phải làm sao? Park Jongseong phải làm thế nào đây?
*
Lời tác giả:
Yang Jungwon chỉ tạm thời lùi về sau mà thôi, đừng trách em ấy XD
Dù là xu hướng tính dục gì đi nữa, tôi nghĩ trước khi mọi người nhận thức được bản thân thích người cùng giới hay người cùng giới thích mình thì không một ai là không hoảng cả (trừ Park Jongseong XD)
Mọi người sẽ bắt đầu nghĩ rất xa, nghĩ đến phản ứng của bố mẹ và những người xung quanh, gạt bỏ hay từ chối cũng là chuyện rất bình thường..
*
Sau kì nghỉ đông cũng là lúc học kì mới bắt đầu.
Cấp hai là bước ngoặt đầu tiên trong kế hoạch nghề nghiệp của mỗi một học sinh với ý nghĩa là kết thúc giáo dục bắt buộc.
Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, ít nhất một nửa số học sinh sẽ học lên cấp ba; phần còn lại sẽ học cao đẳng 5 năm*hoặc trường nghề, học thành thạo một nghề để trang trải cho cuộc sống; và còn cả một bộ phận rất nhỏ những người không lựa chọn học tiếp vì lí do gia đình hoặc cá nhân.
*Cao đẳng 5 năm: Nhận học sinh tốt nghiệp từ cấp hai, là một phần của giáo dục kĩ thuật và dạy nghề trong các trường cao đẳng.
Sau khi tốt nghiệp có thể lấy bằng cao đẳng, là một trong những kênh quan trọng để đào tạo nhân lực kĩ thuật trong nước.
Đây là cái nôi tốt nhất để ươm mầm những tài năng có tư duy sáng tạo và khả năng ứng dụng thực tế.
Ngay từ đầu học kì, giáo viên chủ nhiệm đã lấy phiếu khảo sát nguyện vọng cho học sinh điền, yêu cầu học sinh về nhà thảo luận với phụ huynh trước khi nộp lại.
Học kì hai lớp 8 là then chốt để học sinh suy nghĩ trước về tương lai của mình, phiếu khảo sát cũng sẽ được sử dụng làm kế hoạch cho việc chia lớp trong suốt thời gian học lớp 9.
Sau khi lên lớp 9, học sinh trong lớp sẽ được tách ra, xếp những học sinh muốn học cấp ba bình thường vào cùng một lớp, những học sinh học cao đẳng và trường dạy nghề vào một lớp, còn những học sinh không tiếp tục học lên vì lí do cá nhân, sau khi nhà trường đánh giá sẽ xếp bọn họ vào lớp nguồn.
Nhà trường mở lớp nguồn nhằm phục vụ những học sinh gặp trở ngại trong học tập, sẽ có những giáo viên đặc biệt được mời từ ngoài về.
Yang Jungwon cầm phiếu khảo sát nhưng mắt lại dán chặt vào lớp nguồn, nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc chắn Park Jongseong sẽ vào lớp nguồn.
Vừa nghĩ đến Park Jongseong, Yang Jungwon không khỏi thở dài thườn thượt.
Đêm đó, sau khi bị Park Jongseong hôn, Yang Jungwon không đến gặp hắn suốt nửa cuối kì nghỉ đông.
Yang Jungwon phát hiện bản thân mình càng muốn ngăn cản thì mọi chuyện càng vượt quá tầm kiểm soát, cậu không biết nên làm thế nào, chuyện này không thể nói với bất cứ ai cũng chẳng thể giải quyết được bằng sự cố gắng của cậu, chỉ có thể tạm thời tránh mặt.
Không phải cậu ghét Park Jongseong và cũng không vì chuyện đó mà ghét bỏ hay hắt hủi hắn, thậm chí cậu còn cảm thấy bất ngờ, nhưng cậu lại lo sốt vó, lo lắng nhiều chuyện vô kể.
Bởi vì cậu biết Park Jongseong đặc biệt và cũng biết thật ra hắn không quan tâm tới ánh mắt của người khác, nhưng chính vì lí do này mà Yang Jungwon mới phải gánh vác gấp đôi nỗi lo âu thay hắn.
Suy cho cùng, sống trên đời này, không một ai thực sự có thể tự lực cánh sinh, người thân, họ hàng, bạn bè, hàng xóm, đủ loại áp lực về tình cảm, tất cả đều là gò bó và ràng buộc.
Thành phố, thị trấn và xóm làng đều là những chiếc lồng giam nhân tạo nhưng ai ai cũng sẵn sàng nhốt mình trong chiếc lồng giam ấy, đặt ra vô vàn quy tắc tự trói buộc chính mình và tự nguyện chịu đựng gian khổ.
Nhưng bản thân cậu cũng là một con thú trong lồng, không thể thoát ra khỏi chiếc lồng giam ấy.
Điều cậu sợ chính là Park Jongseong không thể hòa nhập và tồn tại trong xã hội này.
Nhưng dù Yang Jungwon có tránh mặt thế nào đi chăng nữa thì cũng không tài nào bỏ rơi hắn để hắn tự đi học được.
Vì vậy khi học kì mới vừa bắt đầu, Yang Jungwon vẫn đợi trước cửa.
Nhưng cậu không còn kéo tay áo hay cánh tay của Park Jongseong nữa, cũng không hề tán gẫu những chuyện gần đây cùng hắn.
Suốt cả quãng đường cậu đi trong im lặng, né tránh ánh mắt Park Jongseong nhìn mình.
Yang Jungwon rất sợ khi phải đối diện với ánh mắt của hắn lần nữa, rất sợ mình lại mềm lòng, rất sợ mình mềm lòng rồi sẽ khiến Park Jongseong bước trên con đường sai lầm -- chuyện này đáng nhẽ không nên xảy ra.
Yang Jungwon nhìn chằm chằm vào phiếu khảo sát ngẩn người một hồi lâu.
Lại một năm trôi qua, cậu cứ ngỡ rằng mình đã trưởng thành ở một mức độ nào đó nhưng lại cảm giác như chẳng có gì thay đổi.
Con người luôn luôn mâu thuẫn, khi còn nhỏ cứ mãi mong chờ mình lớn lên thật nhanh là có thể tự đưa ra quyết định; nhưng trưởng thành rồi chẳng những không có ý tưởng gì mà còn gặp nhiều phiền muộn vô kể, lại mong quay trở về thuở ấu thơ vô tư lự.
Ít nhất Yang Jungwon của hiện tại rất mơ hồ về tương lai, cậu vẫn không biết sau khi lớn lên mình cần làm gì, có thể làm gì và muốn làm gì.
Cậu tự hỏi lại chính mình câu đã từng hỏi mẹ, thi đỗ cấp ba, thi đỗ đại học rồi phải làm gì?
Khi ấy cậu không hề có bất cứ ý tưởng nào nhưng dường như bây giờ đã có một đáp án mơ hồ, một cảnh tượng chậm rãi hình thành trong đầu, cậu muốn rời khỏi nơi này, đưa Park Jongseong theo cùng.
Cậu vẫn còn nhỏ, không có khả năng tự lập, có lẽ bây giờ cậu không làm được.
Nhưng sau này... sau này nhất định sẽ làm được.
Sau khi về nhà, Yang Jungwon đưa phiếu khảo sát nguyện vọng cho mẹ xem, không có gì bất ngờ, bố mẹ cậu vẫn hi vọng cậu học lên cấp ba.
Gần ngôi làng này nhất có hai trường trung học phổ thông, đều ở ngoài làng, cách nhà gần một tiếng đi xe.
Một trường có điểm đầu vào rất cao, trường còn lại được đánh giá là chẳng ra gì, tuy đều là trường cấp ba nhưng có thể thấy sự khác biệt từ tỉ lệ đỗ đại học.
Cạnh tranh vào cấp ba không khốc liệt như đại học, phần lớn là học sinh các vùng lân cận tham gia cạnh tranh thi cử, nhất là vùng nông thôn như chỗ bọn họ thì hoàn toàn không có học sinh từ thành thị xuống học, tỉ lệ chọi có thể coi là thấp.
Với điểm số bình bình của Yang Jungwon, muốn thi vào cấp ba không khó, mấu chốt nằm ở chất lượng trường học.
Trước nay Yang Jungwon không có lí do gì để chăm chỉ học tập nên thành tích tốt hay không cũng không quan trọng, nhưng bây giờ sau khi đã có chuyện muốn làm, đương nhiên cậu sẽ muốn học trường tốt.
Nhà Yang Jungwon không dư dả tiền bạc cho cậu đi học thêm, trẻ con làng này đứa nào cũng vậy, hầu hết điểm số chỉ có thể dựa vào sự nỗ lực của bản thân, nếu có bất cứ câu hỏi nào cũng chỉ có thể hỏi giáo viên trong trường.
Những trường hợp giống Naeul không nhiều, thông thường gia đình khá giả mới đưa con đến lớp học thêm hoặc mời sinh viên trường danh tiếng hay giáo viên về nhà hướng dẫn làm bài tập.
Vì đã có gương Naeul đi trước, vì môi trường trưởng thành khép kín và bức bối, vì không hợp với quan niệm của bố mẹ, Yang Jungwon càng kiên quyết muốn rời nơi chôn rau cắt rốn.
Dù gia đình không dư dả tiền bạc nhưng vẫn có thể đăng kí lớp phụ đạo ngoài giờ ở trường.
Lần đầu tiên khi Yang Jungwon xin mẹ tiền, Lee Sonhae còn cười cậu: "Sao tự dưng lại muốn học hành chăm chỉ thế? Chắc không lừa mẹ cầm tiền đi chơi điện tử đâu nhỉ?"
Có lẽ phụ huynh có tư tưởng truyền thống là như vậy, không hề khen ngợi con cái mà chỉ dùng đủ loại câu hỏi để phủ nhận chúng, muốn biết có phải con cái lừa tiền mình hay không.
Yang Jungwon cũng coi là hiểu mẹ mình từ rất lâu nhưng vẫn thấy khó chịu trong lòng, cậu biết dù bao nhiêu năm trôi qua đi nữa, dù mình lớn chừng nào đi nữa thì bố mẹ mình cũng chẳng tiến bộ chút nào: "Không, mẹ có thể hỏi giáo viên trong trường."
Lee Sonhae vẫn lấy tiền đưa cậu: "Nếu đã tốn tiền rồi thì phải học hành chăm chỉ, đừng lãng phí tiền bạc."
Yang Jungwon cầm lấy, không nói thêm bất cứ lời nào với bà nữa.
Yang Jungwon nộp phiếu khảo sát nguyện vọng và đăng kí lớp phụ đạo ngoài giờ.
Sau khi làm xong xuôi tất cả, cậu mới chợt nhớ ra thời gian của lớp phụ đạo bao gồm cả tiết tự học buổi sáng và tầm chiều tối sau khi tan học, hay nói cách khác là thời gian đi học và tan học xen kẽ với những học sinh khác, sau này cậu không thể đến trường và về nhà cùng Park Jongseong được nữa.
Lớp học phụ đạo sẽ bắt đầu vào tuần sau, Yang Jungwon nhìn thời khóa biểu nhưng lại chẳng biết nên giải thích với Park Jongseong như thế nào.
Park Jongseong có hiểu được không? Có phải sẽ nghĩ mình lại bỏ rơi cậu ấy không?
Trên đường từ trường về nhà, mấy lần Yang Jungwon ngập ngừng muốn nói nhưng cuối cùng lại không nói ra được.
Cậu sợ mình lại mềm lòng và cũng sợ thấy Park Jongseong buồn.
Cuối cùng cậu vẫn giữ im lặng.
Về đến nhà rồi, Yang Jungwon nói giờ giấc lớp phụ đạo cho Lee Sonhae và cả chuyện về Park Jongseong.
Ban đầu Lee Sonhae thật lòng không đồng ý việc Yang Jungwon cứ kè kè bên cạnh Park Jongseong vậy, nếu không phải ngại làm hàng xóm phật lòng cộng thêm việc Yang Jungwon làm rồi mới nói, chắc chắn bà sẽ từ chối ngay từ đầu.
Hai mẹ con đã từng cãi nhau vì chuyện này, bây giờ bà đã tìm được cơ hội nói lại Yang Jungwon một trận: "Đã bảo mày đừng chơi với Jongseong rồi mà mày nhất quyết không nghe, bây giờ không bỏ được rồi chứ gì, xem mày làm thế nào. Sau này còn phải học cấp ba, đại học, mày có cuộc sống của riêng mình, không thể đưa Jongseong theo mãi được, đúng không..."
Yang Jungwon không phản bác nổi dù chỉ là một câu, siết chặt lòng bàn tay lại.
Dù Lee Sonhae mắng Yang Jungwon như tát nước vào mặt nhưng thái độ của bà lại rất tích cực, rắc rối nhà người khác thì vẫn phải quẳng về lại.
Không biết bà đã nói với mẹ Park Jongseong kiểu gì, chỉ biết Lee Minha đã đồng ý.
Yang Jungwon nhớ hình như hôm đó là lần cuối cùng cậu đi học và về nhà cùng hắn.
Mấy năm sau khi hồi tưởng lại ngày này, cậu vô cùng hối hận vì khi ấy đã không nói rõ ràng với Park Jongseong.
Khi lớp phụ đạo bắt đầu, ngày nào Yang Jungwon cũng phải dậy lúc sáu giờ và ra ngoài lúc sáu rưỡi, lúc lần đầu đi học một mình, cậu đã đứng đực trước cửa nhà Park Jongseong một hồi.
Sau ngày hôm nay, cậu hoàn toàn không biết Park Jongseong còn đứng đây đợi cậu hay không, khi tan học cậu sẽ không thể tới lớp Bốn đón hắn về nhà được nữa.
Trên con đường dẫn đến cuộc sống của mỗi người đã bắt đầu có ngã rẽ.
Yang Jungwon không hiểu sao mũi hơi cay cay, mắt đỏ hoe đi xuống tầng.
Cậu tự an ủi mình rằng xa nhau một thời gian cũng tốt.
Có phải sau khi không gặp nữa thì Park Jongseong sẽ từ bỏ những ý nghĩ ấy không?
Cậu lại tự an ủi mình tiếp rằng xa nhau chỉ là tạm thời vì sau này cả hai có thể cùng nhau đi đoạn đường dài hơn xa hơn nữa.
Yang Jungwon vừa đi vừa lau nước mắt, thổn thức đầy kìm nén.
Sau khi khóc xong, cậu không nghĩ đến những chuyện phiền muộn đó nữa mà dồn hết tâm trí vào việc học, lấp đầy tất cả khoảng trống thời gian.
Đầu năm lớp 9, toàn bộ học sinh trong lớp đã chia tay xếp lớp.
Những người bạn đã học cùng nhau hai năm đang lưu luyến không nỡ chia tay, cũng vì ngày tốt nghiệp sắp đến gần nên bầu không khí bao trùm một nỗi buồn sâu sắc.
Yang Jungwon cúi đầu nhìn bài thi của mình, nhớ ra Park Jongseong đã được xếp vào lớp nguồn.
Lớp nguồn cách chỗ này rất xa, ở một góc của trường, có lẽ để không làm phiền đến những học sinh chăm chỉ tiến lên như bọn họ, biệt lập với tất cả các lớp học, không đi con đường bọn họ thường hay đến lớp hay về nhà.
Đã mấy lần Yang Jungwon muốn đi xem Park Jongseong nhưng lại dằn xuống.
Cậu không biết liệu Park Jongseong có hận mình không, gặp mặt rồi cũng không biết phải nói gì.
Cậu có thể bảo Park Jongseong đợi mình được không? Cậu không thể.
Cậu có thể nói với Park Jongseong rằng sau này sẽ đưa hắn đi, vậy nên những nỗ lực bây giờ của cậu đều là vì muốn thi đỗ trường tốt được không? Cậu cũng không thể.
Bởi vì ngay cả tương lai của mình cậu cũng không tài nào nắm chắc được, cậu phải làm thế nào để chăm lo cho Park Jongseong đây.
Nếu trước mắt cậu không thể hay không làm được bất cứ điều gì thì tốt hơn hết là đừng gieo hi vọng ngay từ đầu.
Cậu chỉ có thể duy trì tình trạng hiện tại.
Cậu tự nhủ với lòng rằng đừng vội, cứ duy trì tình trạng hiện tại là ổn rồi.
Yang Jungwon hạ quyết tâm rồi lại khiến bản thân vùi đầu vào thi cử.
Một năm sau, Yang Jungwon đạt điểm cao như mong muốn.
Khi điền vào đơn tự nguyện học trung học phổ thông, thực ra cậu có thể ghi tên trường tốt hơn nhưng nếu vậy thì sẽ phải rời nhà ở trong trường.
Trong thâm tâm Yang Jungwon muốn học trường cấp ba gần nhà là được, cậu không muốn xa Park Jongseong quá.
Mà Lee Sonhae cũng lo Yang Jungwon chưa từng trải, bà sẽ lo lắng khi con trai sống ở ngoài một mình.
Hai mẹ con nhất trí chọn học ở trường cấp ba gần đây, Yang Seokhyung không phản đối.
Suốt một năm này Yang Jungwon chỉ vùi đầu vào học, cố ý phớt lờ rất nhiều chuyện, chủ yếu là liên quan đến Park Jongseong.
Đến khi cậu muốn tìm Park Jongseong báo cho hắn tin vui này thì lại đứng ngẩn người trước cửa, chậm chạp không dám bấm chuông như người xa xứ gần về quê lại phấp phỏng.
Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, đúng là Park Jongseong không học lên nữa, nhưng có vẻ không đứng ở ngoài ngắm hoa như hồi trước mà chỉ ở trong nhà.
Vào kì nghỉ hè lên cấp ba, có vài lần Yang Jungwon đứng ngoài chung cư muốn gặp hắn nhưng mãi không gặp được.
Bây giờ thái độ của Lee Minha với cậu cũng rất khó đoán, không còn thân thiện như trước mà thậm chí còn hơi lạnh nhạt.
Bà bận chăm sóc Park Jungho đã hơn hai tuổi, mỗi khi ra ngoài hay đi về đều mang nhóc theo.
Yang Jungwon thực sự không tìm được cơ hội hỏi bà về tình hình của Park Jongseong, chỉ có thể giương mắt nhìn hai mẹ con họ rời đi vô số lần.
Yang Jungwon không phải loại người mặt dày, bị người khác lạnh nhạt rồi vẫn còn bám lấy.
Cậu đoán đại khái chắc là lúc từ chối Lee Sonhae đã nói gì đó không hay cho lắm, bây giờ cậu đã vào một trường cấp ba tốt nên Lee Minha mới chẳng mặn mà gì, cứ nghĩ là không muốn cho cậu gặp Park Jongseong nữa.
Cứ dây dưa mãi như vậy, Yang Jungwon không gặp được Park Jongseong dù chỉ là một lần, kì nghỉ hè cứ thế trôi qua.
Sau khi lên cấp ba, áp lực tập ngày càng nặng, Yang Jungwon thoải mái suốt kì nghỉ hè nhưng vẫn không hề lơ là.
Chỉ là mấy ngày gần đây cậu mới tinh ý nhận ra hình như bố mẹ mình cãi nhau vì một vài chuyện.
Ban đầu còn đóng cửa phòng không để cho Yang Jungwon biết nhưng sau đó càng ngày càng to tiếng.
Lúc đầu cậu cũng không để ý lắm, chỉ cảm thấy hai người lại cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi.
Cậu đã quá quen rồi.
Mãi cho đến một ngày, cuối cùng Yang Jungwon cũng biết bọn họ đang cãi nhau chuyện gì.
Lúc đi đường cậu nghe thấy có người nói cân nhắc về môi trường và địa điểm nên nhà máy chế biến thực phẩm ngoài làng sắp di dời, rất nhiều công nhân phản đối sau khi nhận được tin tức.
Nhà máy này đã duy trì sinh kế của hàng nghìn hàng vạn công nhân, đột nhiên nói dời là dời, không hề báo trước gì hết.
Một khi di dời nhà máy thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người sắp thất nghiệp.
Và bố cậu cũng là một trong số đó.
*
Lời tác giả:
Đây là thiết lập truyện, cấp ba và đại học đều thi trực tiếp, không được miễn thi hay đặc cách gì hết, vì điều này có liên quan tới nội dung tôi sẽ viết sau này, với cả viết thế này sẽ kịch tính hơn.
Thế nên thiết lập luôn là kì thi chung.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro