25-26
Yang Jungwon bỗng nhớ về lần đầu mình thủ dâm cho Park Jongseong, cảnh tượng ấy vẫn in sâu trong tâm trí cậu không thể dứt ra được.
Sau ngần ấy thời gian, cậu vẫn đỏ mặt khi nhớ lại.
Cậu muốn lùi ra xa một chút nhưng vòng tay ôm eo cậu lại ghì chặt không buông, như sợ cậu lại bỏ chạy giống lần trước.
Yang Jungwon không tài nào lùi lại được nên chỉ có thể tiếp tục nằm bò trên người hắn, cảm nhận bộ phận áp sát nhau động liên hồi.
Tâm lí bây giờ của Yang Jungwon đã khác với hai năm trước, cậu đã trưởng thành, cuối cùng cũng nhận ra tình cảm của mình, ít nhất cậu không thể nào thuyết phục bản thân rằng bây giờ vẫn đơn giản là giúp Park Jongseong giải tỏa được.
Cậu không dám nhúc nhích, định đợi cả hai bình tĩnh lại nhưng Park Jongseong lại không biết ý, không biết là cố ý hay là phản ứng bản năng đơn thuần mà thứ đó thi thoảng lại cọ cậu vài cái.
Bộ phận nhạy cảm bị khiêu khích đến vậy nên mặt Yang Jungwon ngày càng đỏ vì cậu phát hiện thế này hoàn toàn vô dụng, dục vọng cơ thể của thiếu niên dễ bị kích thích nhưng lại khó để bình tĩnh trở lại.
Bọn họ cứ ôm nhau mãi thế có vẻ còn khó chịu hơn.
"Park Jongseong..." Yang Jungwon vùi đầu vào lồng ngực Park Jongseong như là ngượng ngùng.
Cậu không lần ra được Park Jongseong muốn gì nhưng nếu không nói gì thì cậu cứ cảm thấy hắn sẽ ôm mình không chịu nhúc nhích thế này mãi.
Kể từ khi Park Jongseong luôn đứng trước cửa đợi cậu tới đưa đi học, Yang Jungwon đã biết hắn là người kiên trì tới nhường nào: "Cậu muốn... muốn tớ sờ sờ không? Phía dưới... giống lần trước ấy..."
Yang Jungwon đã dạy Park Jongseong rất nhiều điều, rõ ràng biết việc giải tỏa ham muốn ở mức độ vừa phải là chuyện bình thường nhưng chính vì quá khó nói nên cậu mới có cảm giác mình đang dạy hư Park Jongseong.
"Ừm." Park Jongseong vẫn phát ra từ đơn âm tiết theo thói quen, là dáng vẻ Yang Jungwon thấy quen thuộc nhất.
Hai năm xa nhau, hắn vẫn giữ nguyên thói quen đó của Yang Jungwon, cũng không có ý định thay đổi.
Sau khi nhận ra điều này, lòng Yang Jungwon lại mềm nhũn.
Cậu biết nếu mình mềm lòng là thôi xong, nhưng cậu vẫn hết cách với Park Jongseong: "Thế... cậu thả tớ xuống, cậu ôm tớ thế này tớ không làm được đâu."
Mới đầu Park Jongseong không động đậy gì như đang do dự một khi buông tay thì cậu sẽ chạy mất.
Dù sao cũng từng trải qua một lần vậy rồi, chỉ một lần cũng đủ để lại dấu ấn sâu sắc.
Yang Jungwon đành phải dỗ dành hắn: "Tớ đồng ý với cậu sẽ không chạy nữa đâu."
Lúc này Park Jongseong mới buông tay nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào người cậu, không hề lơ đãng chút nào.
Bây giờ những đường nét trẻ con ngây ngô đã dần biến mất, Park Jongseong có dáng dấp của người lớn rất rõ ràng, chỉ nằm ngắm cậu như vậy thôi mà gương mặt điển trai càng thêm gợi cảm.
Tim Yang Jungwon đập hơi nhanh một chút, sao mới xa nhau hai năm thôi mà Park Jongseong đã thay đổi nhiều vậy nhỉ? Cậu vô tình đưa mắt nhìn đũng quần hắn, chỗ đó đã phồng lên rõ mồn một.
Yang Jungwon vội vàng nhìn đi chỗ khác, vẫn ngượng ngùng hệt như hai năm trước.
Nhưng bây giờ cậu đã hiểu sơ sơ rằng phải giấu nhẹm đi, quay đầu lại nhìn về phía cửa mới nhớ ra vừa nãy lúc đóng cửa vẫn chưa khóa lại.
Dù Lee Minha ở nhà nhưng bà đang bận chăm sóc Park Jungho còn bé, từ thái độ đem con bỏ chợ với Park Jongseong khi trước thì chắc chắn bà sẽ chẳng quan tâm Park Jongseong làm gì trong phòng.
Nhưng Yang Jungwon không dám đánh cược, cậu luôn thận trọng và không muốn để xảy ra bất cứ một bất trắc nào.
Cậu đang định xuống giường đi khóa cửa thì bất thình lình bị Park Jongseong kéo tay lại.
Yang Jungwon quay đầu lại nhìn thì thấy Park Jongseong đã ngồi dậy.
Cậu giải thích: "Tớ phải đi khóa cửa. Nếu bị người khác thấy thì không hay lắm..."
Nhưng Park Jongseong vẫn nhất quyết không buông tay.
Yang Jungwon không còn cách nào khác là mang Park Jongseong đi khóa cửa cùng.
Lúc đứng dậy Yang Jungwon mới phát hiện ra Park Jongseong đã cao hơn mình rất nhiều, cậu phải hơi ngẩng đầu lên mới nhìn được hắn.
Đường viền hàm của Park Jongseong rất đẹp, yết hầu hơi nhô ra toát lên vẻ gợi cảm chỉ đàn ông mới có, đôi mắt đẹp vô ngần.
Cậu vừa ngắm đã hơi mê mẩn, ngẩn ngơ mắt đối mắt với hắn.
Park Jongseong đến gần cậu, trong đôi mắt cụp xuống ngoài sự tập trung ra dường như còn nhuốm chút tình dục.
Bầu không khí mập mờ vô hình trung đã bao quanh hai người.
Cơ thể của cả hai dần sát lại gần nhau, lúc Yang Jungwon hôn hắn có thể cảm nhận được phản ứng nửa thân dưới của Park Jongseong càng lớn hơn, như thể đã nhịn rất lâu rồi.
Trong khoảng thời gian hai người xa nhau, Park Jongseong có tự... chắc là có nhỉ, cậu đã dạy rồi, dù cũng mới có một lần mà thôi...
Yang Jungwon không tài nào ngưng suy nghĩ về vấn đề này được.
Có một vài chuyện chỉ cần bắt đầu thì dường như không thể quay lại được nữa.
Môi cậu nhẹ nhàng áp vào môi Park Jongseong mang theo mùi vị khám phá và tìm kiếm, cậu không nhắm mắt mà quan sát phản ứng của Park Jongseong ở khoảng cách rất gần.
Park Jongseong khẽ nghiêng đầu như đang bắt chước động tác của cậu, hơi mím nhẹ môi.
Dù là mới nãy Yang Jungwon chủ động hôn hắn hay là lần đầu tiên Park Jongseong lén hôn cậu đi chăng nữa thì lúc trước, nụ hôn của bọn họ cũng chỉ là môi chạm môi, không hề tiến thêm một bước nào.
Ở độ tuổi bỡ ngỡ này, mới biết yêu cũng chỉ là giai đoạn đụng chạm lẫn nhau, dường như đến bước tiếp xúc da thịt thôi cũng đã thỏa mãn lắm rồi, không một ai biết nên làm gì tiếp theo.
Nhưng đó là một sự khởi đầu có ý nghĩa rằng giờ đây tình cảm đôi bên đã đồng điệu, có thể có nhiều cơ hội để tìm hiểu cơ thể của nhau hơn.
Hành động của Park Jongseong như một lời đáp lại.
Yang Jungwon hơi sững sờ, mặt đang nóng bừng bừng, tim đập nhanh khủng khiếp.
Trong quá trình hai người gần bên nhau, cậu vẫn luôn ở vị trí dẫn dắt, ngay cả hôn môi cũng vậy, cậu thử thè lưỡi liếm liếm môi Park Jongseong.
Park Jongseong khựng lại rồi ghé sát lại gần trong vô thức, muốn ngậm đầu lưỡi Yang Jungwon.
"Ưm..." Lần đầu tiên Yang Jungwon biết hóa ra hôn môi là thế này, đầu lưỡi tê dại, dường như chạm phải thứ gì đó mềm mại và nóng ẩm.
Cậu ngẩn người một hồi mới phản ứng lại, mạnh dạn thè lưỡi ra lần nữa liếm khe môi Park Jongseong và lại chạm lưỡi hắn tiếp.
Lần này hai người hôn nhau lâu hơn, không có bất cứ kĩ năng gì, chỉ đơn giản là chạm và liếm thử, giống như đang chơi đùa.
Song Yang Jungwon biết có gì đó khang khác.
Chỉ là hành động hôn môi đơn giản mà cậu cũng cảm nhận được sự khao khát trong lòng mình.
Vì vậy cậu đưa tay xuống đầy tự nhiên, chạm vào đũng quần của Park Jongseong qua lớp quần, nhẹ nhàng an ủi hạ bộ vẫn cứ chọc vào người mình suốt.
Đột nhiên Park Jongseong bật một tiếng rên, hơi thở ấm áp phả vào mặt cậu, lực đè cơ thể Yang Jungwon càng nặng hơn và nắm tay cậu không buông.
Yang Jungwon gần như sắp bị hắn đè vào cửa, còn phải nương theo động tác của hắn để tránh đụng cửa phát ra bất cứ tiếng động gì, bị Lee Minha phát hiện thì không hay chút nào.
Cậu thử thu tay về nhưng không tài nào rút ra nổi, cảm nhận được hình dạng rất rõ ràng trong lòng bàn tay mình khiến mặt cậu càng đỏ hơn nữa: "Park Jongseong, phải... phải cởi quần trước mới được..."
Lần này Park Jongseong không chịu tự làm mà như thể sợ Yang Jungwon đổi ý, hắn túm tay cậu muốn cậu cởi quần cho mình.
Yang Jungwon nghĩ thầm, nếu mỗi lần bọn họ thân thiết phải giải thích từng bước một như vậy thì có thể cậu sẽ xấu hổ vì những lời mình nói ra chết mất.
Nhưng nếu thực sự kéo dài kiên nhẫn với Park Jongseong thì chắc chắn cậu không thể nào đọ lại được hắn.
Vậy nên Yang Jungwon cam chịu cởi quần cho Park Jongseong, tháo nút dây rút quần ra trước rồi mới cởi quần cùng với quần lót.
Yang Jungwon cảm giác dương vật của Park Jongseong nảy một cái vào đùi mình, cậu vừa xấu hổ vừa sợ hãi nhưng lại trực tiếp nắm lấy thứ đó.
Park Jongseong vùi đầu vào chỗ cổ Yang Jungwon, bật một tiếng rên, toàn bộ hơi thở nóng bỏng phả vào tai Yang Jungwon.
Yang Jungwon nhạy cảm run lên, vô thức nắm chặt hơn.
Sau đó giống như lịch sử lặp lại, Park Jongseong nắm tay cậu bắt đầu cử động, muốn giải tỏa theo bản năng.
Yang Jungwon đỏ mặt không tài nào nghĩ nổi gì nữa, chỉ có thể cảm giác được hình dạng và nhiệt độ trong tay mình.
Nhưng sau khi tuốt vài cái cho Park Jongseong, cậu chợt nhận ra hình như thứ trong tay mình to hơn hẳn so với hai năm trước.
Dù chiều dài bộ phận sinh dục nam của mỗi người là khác nhau và gần như đã định hình vào tuổi dậy thì, song vẫn có thể tiếp tục phát triển trước hai mươi tuổi.
Yang Jungwon không biết nên hâm mộ hay là ghen tị mới phải, lén đưa mắt nhìn nửa thân dưới của Park Jongseong.
Nhưng Yang Jungwon đã hối hận vì cái liếc ấy bởi trông mình nắm dương vật của Park Jongseong quá ư là gợi tình, khiến bản thân cậu cũng có phản ứng.
Cơ thể hai người kề sát sạt nhau, đương nhiên Park Jongseong cũng có thể cảm nhận được.
Yang Jungwon vốn mừng vì hắn không phải người bình thường, sẽ không nói những lời làm cậu xấu hổ, nhưng cậu đã hoàn toàn sai mất rồi, vì Park Jongseong trực tiếp đưa tay sờ cậu mà không cần nói gì.
Suýt chút nữa Yang Jungwon kêu lên, nhỏ giọng gọi: "Jongseong..."
"Muốn..." Đại khái Park Jongseong nhận ra phản ứng của cậu giống y hệt mình nên nói, "Jungwon cũng muốn..."
"Tớ..." Yang Jungwon hoàn toàn không phản bác nổi.
Đối với Park Jongseong, cậu không thể nào nói dối hay làm bất cứ chuyện gì lừa gạt hắn được.
Vì vậy Park Jongseong cũng thò tay vào quần cậu, chăm sóc cẩn thận thứ ấy của Yang Jungwon.
Khi dương vật của Yang Jungwon được Park Jongseong cầm trong tay, cậu mới nhận ra có gì đó không ổn, vì hắn đã gấp giấy suốt một thời gian dài nên đầu ngón tay bị chai.
Khi những vết chai sần nơi đầu ngón cọ xát thân dương vật nhạy cảm, Yang Jungwon hít một hơi suýt nữa kêu lên.
Cậu lập tức lấy tay còn lại che miệng mình, nói chẳng khác nào rên rỉ: "Jongseong, đừng..."
Giọng nói giờ phút này của Yang Jungwon không giống bình thường cho lắm, gương mặt ửng hồng, thở hổn hển.
Đây là dáng vẻ Park Jongseong chưa nhìn thấy bao giờ.
Vì vậy hắn lại nhìn chăm chú một hồi, nhìn đăm đăm làm Yang Jungwon xấu hổ đến mức muốn đào lỗ chui xuống: "Đừng nhìn nữa..."
Lần đầu tiên trong đời Yang Jungwon hiểu được sự khác biệt giữa tay mình và tay người khác, nhưng cậu cũng hiểu được muốn dừng lại ở đây là chuyện bất khả thi nên chỉ có thể nén nỗi xấu hổ lại, nói: "Nhanh lên... làm cho ra đi..."
Vì thế bọn họ sờ nhau giúp đối phương, vuốt ve ít nhất hơn mười phút mới kết thúc lần đầu đầy xấu hổ này.
*
Sau khi xong chuyện, mặt Yang Jungwon vẫn còn đỏ bừng, cậu đứng dậy đi mở cửa sổ muốn để mùi trong phòng tản đi đôi chút.
Cậu xoay người lại nhìn Park Jongseong, trông hắn vẫn điềm tĩnh không giống như lúc nãy vừa làm chuyện gì đó xấu hổ một chút nào.
Yang Jungwon đang nghĩ, thực sự Park Jongseong không hiểu ngại ngùng là gì sao? Cậu bước tới ngồi bên cạnh hắn, lại tiến vào giai đoạn phiền não mới, những lời quá xấu hổ để nói ra cứ quẩn quanh nơi đầu lưỡi rồi mới nói câu dặn dò, giọng lí nhí như muỗi kêu: "Jongseong, chuyện vừa nãy ấy, không được làm với những người khác đâu nha."
"Ừm." Park Jongseong nghiêng đầu nhìn cậu, đường nét góc nghiêng vẫn đẹp vô cùng.
Chỉ cần Yang Jungwon xuất hiện trong tầm mắt của hắn, dường như ánh mắt của hắn mới có mục tiêu theo đuổi.
Mặt Yang Jungwon nóng ran vì bị hắn ngắm, cúi đầu thấp hơn nữa nhưng vẫn phải dặn dò tiếp: "Ở ngoài hoặc chỗ có những người khác cũng không được..."
Park Jongseong vẫn ừm một tiếng như thể dù Yang Jungwon có nói gì đi nữa hắn cũng sẽ đồng ý.
"Với cả... ầy, kệ đi." Yang Jungwon cũng cảm thấy như thế có vẻ ép buộc Park Jongseong thái quá nên ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn, "Tớ nói được, cậu mới... hiểu không?"
"Ừm." Park Jongseong lại sán lại gần.
Dẫu sao cũng là lần gặp lại sau một thời gian dài, hơn nữa còn xác định tình cảm đôi bên, Yang Jungwon không phải kiểu người dễ dàng nói ra câu thích vì bố mẹ cậu cũng không sến súa như vậy, lại càng không thể mong đợi Park Jongseong thổ lộ tình cảm, nhưng hắn có một ưu điểm chính là bám người y hệt trẻ con hoặc chú chó bự, thích sẽ đến gần còn không thích thì sẽ phớt lờ không hề đoái hoài gì.
Trực giác Yang Jungwon cảm nhận được điều đó, dù thẹn thùng nhưng vẫn ngẩng đầu lên hôn chụt một cái lên môi hắn.
Hương vị mối tình đầu thuở niên thiếu chua nhẹ nhưng lại ngọt ngào biết bao.
Yang Jungwon tự ý chạy sang nhà Park Jongseong chơi thì không được hay cho lắm mà rời đi mà chẳng nói câu nào thì chẳng hợp lí chút nào, y như ăn trộm.
Vì vậy sau khi xác nhận trên người cả hai không có gì khác thường, Yang Jungwon bèn kéo Park Jongseong ra ngoài phòng khách ngồi, đợi Lee Minha nhận ra sự xuất hiện của mình.
Dù Lee Minha có chơi với Park Jungho bao lâu đi nữa thì sẽ có lúc ra khỏi phòng.
Cuối cùng, chiều bốn giờ hơn, có lẽ sắp đến giờ Park Jungho ăn nhẹ nên đèn trong phòng đã tắt, Lee Minha bế cậu bé ba tuổi bước ra.
Bà không còn trẻ, chơi lâu cùng con nên hơi mệt, tuy thấy mệt mỏi nhưng tình thương của người mẹ từng mất đi dường như đã quay trở lại bên bà một lần nữa, gương mặt bà tràn đầy sức sống, tươi tắn rực rỡ.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Yang Jungwon, bà lại lộ vẻ ngạc nhiên và ngay sau ngạc nhiên là xấu hổ, có lẽ vì bà không ngờ được Park Jongseong lại chơi cùng Yang Jungwon.
Yang Jungwon đứng lên trước, lễ phép nói: "Cô Lee ạ."
"Ừ, ừ." Dù gì cũng là hàng xóm nên vẫn có đôi chút tình cảm cũng như thể diện.
Lee Minha cười gượng, chuyện đã qua lâu vậy rồi, so đo với một đứa trẻ thì cũng không hay ho gì cho cam.
Ngay từ biểu cảm của bà, Yang Jungwon đã thấy được chắc chắn bà và mẹ mình đã nói qua lại hồi tết, có lẽ bắt nguồn từ việc lúc ấy mình không đến trường và về nhà cùng Park Jongseong được.
Lee Sonhae nhân cơ hội này quẳng phiền phức mang tên Park Jongseong trở lại, Lee Minha nổi giận, e rằng đã mắng Park Jongseong té tát, thậm chí còn nói xấu mình với Park Jongseong, ví dụ như mình không muốn chơi cùng cậu ấy nữa, muốn vứt bỏ cậu ấy, kiểu kiểu vậy.
Đó là lí do tại sao Lee Minha mới có phản ứng xấu hổ như vậy khi nhìn thấy mình mà không phải là ngạc nhiên đơn thuần.
Yang Jungwon đã quan sát bố mẹ mình suốt một thời gian dài, không thể nói là giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt nhưng ít nhiều nhìn cũng hiểu được nét mặt của người lớn.
Trong lòng cậu thấy có lỗi với Park Jongseong nhưng trên gương mặt lại vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Xin lỗi vì làm phiền ạ, cháu... cháu quên mang chìa khóa nên Park Jongseong mới đưa cháu về..."
Không mang theo chìa khóa chỉ là một cái cớ.
Khoảng thời gian này bố mẹ cậu cãi nhau gay gắt như vậy, e là Lee Minha đã nghe thấy hết và cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Người ta nói sông có khúc người có lúc, nhớ khi trước lúc Park Jungho chưa sinh ra, bố mẹ Park Jongseong cũng cãi nhau như cơm bữa vì hắn, chuyện ấy đã trở thành chủ đề hóng hớt tán gẫu trong bữa cơm nhà cậu.
Giờ đây tình hình hoàn toàn đảo ngược, nhà mình đã trở thành trò cười của những người khác.
Yang Jungwon thấy tâm trạng của mình rất kì lạ, như có chút tính chất trả đũa, dường như cậu không để ý tới việc bố mẹ bẽ mặt một chút nào, cũng chẳng hề hấn gì.
Quả nhiên Lee Minha nghe đã hiểu, không gặng hỏi cụ thể mà chỉ nói: "Không sao, vậy cháu ngồi một lúc nữa đi. Cô đi làm ít đồ ăn nhẹ cho Jungho, trưa ăn hơi ít nên giờ chắc đói rồi."
Yang Jungwon gật đầu đáp: "Cô cứ làm đi ạ."
Khi Yang Jungwon đưa mắt đi chỗ khác thì vô tình thoáng thấy Park Jungho nhìn mình chằm chằm với đôi mắt đen láy như vô cùng tò mò.
Yang Jungwon từng gặp hai mẹ con họ vài lần trên đường vào kì nghỉ hè lên cấp ba nhưng khi ấy cậu nóng lòng muốn tìm Park Jongseong nên cũng chỉ vội vàng nhìn lướt qua, không hề nhìn kĩ mặt mũi Park Jungho.
Bây giờ nhìn lại Yang Jungwon mới phát hiện ngũ quan của cậu nhóc thực sự khá giống mẹ Park Jongseong.
Park Jungho bé nhỏ được Lee Minha ôm vào lòng, nhìn chăm chăm cậu - một người xa lạ đột nhiên xuất hiện mà không hề chớp mắt, trông có vẻ ngoan ngoãn và nghe lời.
Lúc Lee Minha bế em bé Park Jungho vào phòng bếp, thỉnh thoảng cậu nhóc sẽ ngoái đầu lại nhìn, nom rất đáng yêu.
Lúc đang định ngồi xuống, Yang Jungwon mới nhận ra Park Jongseong lại đang nhìn mình.
Bị hắn nhìn đăm đăm vô số lần, Yang Jungwon đã quá quen nhưng cậu lại thấy biểu cảm của Park Jongseong khang khác, không thể nói rõ nhưng không giống bình thường.
Yang Jungwon chú ý tới những ngón tay nắm chặt của hắn rồi nhớ lại rốt cuộc vừa nãy mình làm gì.
Cậu chỉ nhìn Park Jungho vài cái thôi mà...
Yang Jungwon sực nhớ ra gì đó, nghĩ thầm trong lòng, thật đấy à, Park Jongseong đang ghen với em trai mình sao? Nhưng nói ghen thì hình như cũng không chính xác lắm, sao lại thấy giống như hai đứa trẻ đang tranh giành sự ưu ái của người lớn, cứ sợ bố mẹ sẽ thiên vị người còn lại hơn thế nhỉ.
Yang Jungwon lập tức thấy Park Jongseong đáng yêu ghê, nhưng nghĩ kĩ thì cậu lại thấy xót xa.
Ở nhà, Park Jongseong vẫn luôn là người ít được yêu thương chiều chuộng nhất, khó lắm mới có một người tốt với hắn nên thực sự hắn cũng sẽ sợ thôi, sợ Park Jungho được thích hơn mình.
Yang Jungwon thở dài đầy bất lực, chỉ cần đối mặt với Park Jongseong, cậu luôn mềm lòng đến mức không biết làm gì mới phải.
Cậu vẫn đang suy nghĩ mình nên bày tỏ sao cho ổn bèn định đặt tay mình lên trên.
Nhưng đúng lúc này, Park Jungho chạy chân đất từ phòng bếp lại đây.
Giọng Lee Minha truyền tới từ trong phòng bếp: "Jungho, đừng chạy lung tung, mau lại đây ăn đồ ăn nhẹ."
Chắc Park Jungho nhân lúc Lee Minha bận bịu đặt cậu nhóc xuống mới lẻn đi, muốn ra phòng khách nhìn Yang Jungwon.
Đa số trẻ con sợ người lạ nhưng lại rất tò mò.
Park Jungho đứng ở vị trí thích hợp quan sát Yang Jungwon, không xa quá cũng không gần quá, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Yang Jungwon chằm chằm như thể đang đợi cậu tới chơi cùng mình, vừa rụt rè vừa bẽn lẽn.
Chỉ cần không quậy phá thì những đứa bé ở độ tuổi này đều đáng yêu hệt thiên thần.
Yang Jungwon không thể không nhìn Park Jungho bé nhỏ.
Lúc này Park Jongseong mới có chút phản ứng, đột nhiên nắm tay Yang Jungwon như muốn kéo sự chú ý của cậu trở về.
"Jongseong..." Yang Jungwon dở khóc dở cười nhưng vẫn sờ bàn tay đang nắm tay mình của Park Jongseong nhằm trấn an, bảo hắn buông ra, "Đừng lo..."
Nhưng Park Jongseong vẫn không chịu buông tay, cứ nhìn Yang Jungwon chăm chăm không rời mắt.
Park Jungho bé nhỏ thấy hai người lôi kéo giống y hệt cướp đồ chơi mới, đột nhiên nhào tới đập văng tay Park Jongseong ra.
"Bụp"
Phát đánh của đứa bé nhỏ con không có lực, cũng không đau nhưng Park Jongseong lại thả tay ra, hắn lùi bước giống như đã nhường lại đồ chơi và căn phòng của mình, hắn đã nhường tất cả mọi thứ cần thiết ở nhà cho Park Jungho.
Yang Jungwon nhìn chằm chằm bộ dạng hống hách của Park Jungho với ánh mắt có chút khiếp sợ, nắm tay Park Jongseong lần nữa rồi khẽ nói với Park Jungho: "Sao em lại đánh anh trai mình thế?"
Thật ra vào khoảnh khắc đó Yang Jungwon cũng nổi giận nhưng cậu biết trẻ con ba tuổi không hiểu gì nên cũng không thực sự giận cậu nhóc.
Park Jungho có đáng yêu đến đâu cũng vô ích thôi, cậu vẫn cứ thiên vị Park Jongseong và sẽ luôn thiên vị hắn như vậy suốt đời.
Có lẽ Park Jungho chưa từng bị ai nói vậy, cũng không biết liệu nghe có hiểu không, dù thái độ của Yang Jungwon không hung dữ nhưng trẻ con vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc của mọi người một cách nhạy bén.
Cậu nhóc lùi lại vài bước, ngơ ngác nhìn Yang Jungwon một chốc, không được khen ngợi cũng không giành được sự thiên vị, chắc là thấy anh trai lạ lẫm này cực kì đáng sợ nên cuối cùng lại chạy vào phòng bếp tìm mẹ.
Yang Jungwon sắp xót chết mất, cậu sờ sờ chỗ Park Jongseong bị đánh như thể làm vậy là có thể an ủi được hắn.
Nhưng khi cậu ngước mắt lên chạm phải ánh mắt của Park Jongseong thì lại phát hiện hình như hắn chẳng buồn quan tâm, tất cả những gì hắn quan tâm chỉ có một mình Yang Jungwon, nhìn cậu với ánh mắt rất đỗi chuyên chú và dịu dàng.
Sắp sẩm tối cũng gần đến lúc Yang Jungwon phải về nhà.
Dù bầu không khí trong nhà tệ nhưng cậu càng không thể mặt dày ở nhà người ta ăn tối.
Dù chỉ ở nhà đối diện song Park Jongseong vẫn đứng ngoài cửa nhìn cậu về nhà.
Yang Jungwon chú ý tới những ngón tay lại siết chặt của hắn, hình như đây là hành động nhỏ trong vô thức khi hắn căng thẳng, mặc dù từ bên ngoài hoàn toàn không nhìn ra.
Yang Jungwon nhìn vào nhà Park Jongseong, Lee Minha đang nấu ăn trong phòng bếp, ngay cả nhóc quỷ sứ Park Jungho chơi cũng mệt rồi nằm bò trên sofa ngủ thiếp đi.
Cậu lại ló đầu nhìn cầu thang bên trên lẫn ở dưới, xác nhận rằng không một bóng người.
Cậu kéo Park Jongseong đi xuống cầu thang một bậc, tránh tầm nhìn ống nhòm cửa nhà mình, nựng má Park Jongseong hôn hắn.
Vừa nãy cậu đã muốn làm chuyện này rồi, cậu rất xót mà cũng thích Park Jongseong như thế này rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro