37-38
Park Jongseong nghe Yang Jungwon nói vậy nhưng vẫn nhìn cậu chằm chằm, sau đó lại đưa tay sờ mông cậu, định luồn ngón tay vào khe mông cậu.
Yang Jungwon đỏ mặt ngay lập tức, không ngờ động tác sờ mông cậu của Park Jongseong lại... lại dâm như vậy...
Sau đó Yang Jungwon lại phát hiện ra một chuyện xấu hổ hơn nữa là tư thế nằm này không ổn lắm vì Park Jongseong có thể nhìn rõ ràng biểu cảm trên mặt cậu khi nhìn cậu từ trên xuống, dù có quay đầu thế nào đi nữa cũng không tránh nổi tầm mắt của hắn.
Dường như Yang Jungwon bị Park Jongseong bao phủ dưới thân hắn, gương mặt điển trai nhễ nhại mồ hôi ấy phóng đại ngay trước mắt cậu.
"Jongseong..." Bỗng tim Yang Jungwon đập nhanh hơn, vừa hồi hộp vừa mong đợi.
Dù gì cũng làm hết rồi nhưng lúc nãy chỉ mải xấu hổ, cảm giác rung động dường như tới đầy đủng đỉnh.
Còn Park Jongseong vẫn đang sờ sọang nửa thân dưới của cậu như rất cố chấp với lỗ nhỏ của cậu.
"Cậu..." Đột nhiên Yang Jungwon túm tay hắn, mặt đỏ ửng kéo nhẹ tay Park Jongseong ra.
Cậu không muốn lùi bước hay chối từ mà là chủ động dạng hai chân ra co đầu gối lại để hạ bộ của Park Jongseong tiện đưa vào hơn.
Yang Jungwon xấu hổ quay đầu đi chỗ khác: "Cậu lại gần chút... thế này... ổn hơn..."
Quả nhiên Park Jongseong nhích về phía trước, hạ bộ của hai người lại kề sát nhau.
Yang Jungwon vốn đang trong tình trạng bán cương nhưng bị thứ cứng rắn của Park Jongseong chọc vào hình như cũng có chút phản ứng.
Song hành động tiếp theo của Park Jongseong càng khiến Yang Jungwon bất ngờ hơn.
Hắn đè đầu gối Yang Jungwon lại, nâng lên phía trước rồi cúi đầu nhìn mông cậu, mắt dán chặt vào ngay giữa lỗ nhỏ ướt át.
Sau khi nhận ra Park Jongseong đang nhìn chỗ nào, Yang Jungwon xấu hổ đến mức suýt nữa nhảy từ trên giường xuống, chính cậu còn chưa nhìn chỗ đó bao giờ, sao mà không ngượng cho được.
Nhưng tư thế nằm ngửa còn bị đè đầu gối làm cậu khó nhấc người dậy nổi, chỉ có thể vươn tay bịt mắt Park Jongseong lại: "Đừng nhìn mà..."
Yang Jungwon thấy xấu hổ tột cùng vì cậu bỗng nhận ra một điều từ phản ứng của Park Jongseong.
Có lẽ hắn không muốn làm mà chỉ muốn nhìn mông cậu mà thôi, cậu hiểu lầm mất, nên mới...
Yang Jungwon thực sự muốn chôn ngay lời mình vừa nói năm phút trước, xấu hổ kinh khủng khiếp.
Nhưng sau khi bị Yang Jungwon che mắt, Park Jongseong không ngừng lại mà vẫn tiếp tục sờ sọang người cậu.
Hắn có hứng thú với Yang Jungwon nên tự nhiên cũng sẽ có hứng thú với tất cả các bộ phận trên người cậu.
Hắn buông một tay ra, sờ từ đùi Yang Jungwon xuống, men theo khe mông lại chạm vào chính giữa lỗ nhỏ một lần nữa.
Miệng lỗ ướt đẫm do gel bôi trơn còn sót lại, xung quanh còn dính chút chất lỏng màu trắng, là tinh dịch sau khi hắn bắn vào trong còn chưa xử lí sạch sẽ hẳn.
Vừa rồi Park Jongseong chưa kịp nhìn rõ đã bị Yang Jungwon bịt mắt lại nhưng dường như hắn vẫn rất tò mò về nơi này nên lại đưa ngón tay vào trong.
"A..." Yang Jungwon bị kích thích đến mức miệng lỗ nhỏ co rúm lại, thân thể lần nữa mềm nhũn ngã ra sau.
Tầm mắt Park Jongseong sáng rõ trở lại, tiếp tục nhìn chăm chăm vào mông Yang Jungwon, có vẻ như nhớ tới động tác nới rộng Yang Jungwon dạy mình, lại nhớ tới dáng vẻ Yang Jungwon nhún trên người mình khi nãy.
Trước kia mỗi lần Yang Jungwon dạy Park Jongseong một điều gì mới, cậu đều bảo hắn làm lại một lần, luyện tập liên tục cho đến khi hiểu thì dừng lại.
Vậy nên hắn như đang luyện tập, đút ngón tay vào trong rồi rút ngón tay ướt đẫm ra.
"Đợi đã... Jongseong..." Lúc tự nới rộng Yang Jungwon không có cảm giác gì, nhưng không biết tại sao khi bị Park Jongseong chạm vào thì lại phản ứng rất mạnh, lỗ nhỏ mút rất chặt, thậm chí còn có thể cảm nhận được khoái cảm kì lạ khi ngón tay hắn ra vào cơ thể mình.
Lại thêm bị Park Jongseong nhìn mình chằm chằm không chớp mắt nữa, cậu xấu hổ vô cùng tận, liên tục lùi về sau: "Không, hức... đừng nhìn mà..."
Nhưng Park Jongseong vẫn kiên trì đuổi theo, đè Yang Jungwon dưới thân mình, phản ứng lỗ nhỏ co rút liên tục làm hắn biết có lẽ Yang Jungwon rất thoải mái, đâm vào nơi đó hết lần này tới lần khác.
Gel bôi trơn trong người Yang Jungwon vốn đã hơi khô lại nhưng do nhiệt độ cơ thể tăng lên kèm theo động tác của Park Jongseong nên đâm vào rút ra trơn tru hẳn lên, ngay cả tinh dịch bên trong cũng chảy ra theo.
Yang Jungwon không nhìn thấy nhưng Park Jongseong lại thấy được toàn bộ.
Hắn nhìn chăm chăm một hồi, cảm thấy hạ bộ cương cứng hơi khó chịu.
"Đau..."
Lúc Yang Jungwon bị chơi đến mức hơi không chịu được nữa, nghe thấy hắn kêu đau thì lo lắng trong phút chốc, ngay sau đó cậu thấy Park Jongseong kéo tay mình đặt lên dương vật đang cương cứng của hắn, hình như muốn cậu sờ.
Mặt Yang Jungwon nóng bừng, lại lần nữa đối mặt với thử thách dạy học đầy xấu hổ.
Cậu đã quen dạy Park Jongseong rất nhiều lần, biết quá trình này có thể phải lặp đi lặp lại mấy lần: "... Vào đi."
Tay Park Jongseong bị rút ra ngoài.
Yang Jungwon nằm trên giường, dạng hai chân, nắm lấy cậu nhỏ của hắn rồi dẫn dắt hắn từ từ tiến vào.
Park Jongseong vẫn chăm chú nhìn mông cậu, thấy quá trình dương vật của mình chậm rãi vào trong cơ thể Yang Jungwon.
Làn da trắng ngần của Yang Jungwon ửng hồng vì xấu hổ, nhưng cậu còn phải nói những lời còn xấu hổ hơn: "Jongseong... cậu di chuyển... giống như vừa nãy ấy... tiến vào... rồi lại lùi ra..."
Park Jongseong luyện tập sơ qua một chút, lại được Yang Jungwon hướng dẫn tư thế vài lần, cuối cùng cũng đâm vào rút ra thuận lợi.
Không biết do tư thế hay ngón tay không thể nào so sánh được với dương vật mà lúc Park Jongseong chủ động có vẻ đâm tới tuyến tiền liệt của cậu rất dễ dàng.
Yang Jungwon không kiềm chế nổi rên rỉ thành tiếng, thẹn thùng cắn môi dưới nhưng phản ứng của cơ thể rất lớn, lỗ nhỏ mấp máy nhả ra nuốt vào thứ chứa đầy ham muốn, ngay cả dương vật của cậu cũng cương cứng vì bị kích thích, áp vào bụng dưới của Park Jongseong.
Park Jongseong cảm nhận được, thấy vẻ mặt vừa thoải mái vừa khó chịu của Yang Jungwon, đột nhiên nắm lấy thứ dán sát người mình, nhắc lại lời Yang Jungwon đã nói: "Sờ sờ... thì không đau nữa..."
Yang Jungwon kêu to một tiếng, gọi tên Park Jongseong, sau đó... sau đó cậu bị sờ đến khóc luôn.
Bọn họ âu yếm nhau hai giờ đồng hồ, sau khi làm tình lại ôm hôn mãi không dứt.
Yang Jungwon trần truồng kề sát Park Jongseong, cảm nhận được nhiệt độ và cảm giác đụng chạm da thịt tuyệt vời, không muốn lãng phí dù chỉ là một phút, một giây.
Nhưng thời gian hạnh phúc cuối cùng cũng đến lúc kết thúc.
Yang Jungwon chẳng thể nào ngăn cản thời gian trôi qua, chỉ có thể trơ mắt nhìn kim giờ và kim phút trên đồng hồ treo tường chầm chậm nhích sang năm giờ.
Cậu đứng dậy mặc quần áo rồi bắt đầu dọn dẹp sau khi xong việc, lau sạch sẽ tinh dịch và gel bôi trơn dính trên giường sau đó về nhà mình trước khi Lee Minha và Park Jungho quay trở lại.
Yang Jungwon không dám vệ sinh nhờ phòng tắm nhà Park Jongseong, định về nhà rồi tắm rửa, nhưng về đến nhà thật rồi cậu cũng không đi tẩy rửa ngay.
Bên trong mông vẫn ướt, còn có thứ Park Jongseong bắn vào lần hai.
Cậu chỉ muốn... lưu lại cảm giác được ôm này lâu hơn một chút.
Kì nghỉ hè nóng nực cuối cùng cũng kết thúc, tới ngày phải rời đi.
Yang Jungwon dậy sớm, ăn sáng xong rồi còn đi bắt xe.
Trên bàn ăn, Lee Sonhae dặn đi dặn lại, bảo cậu phải chú ý hết thứ này tới thứ khác, đừng làm quen với bạn xấu, đừng để bị người ta lừa, phải chăm chỉ học hành, còn sợ mình dặn dò sót cái gì không, bảo Yang Seokhyung nghĩ giúp xem.
Yang Seokhyung ngồi trong phòng khách xem tivi giả bộ không quan tâm lắm nhưng lúc Lee Sonhae nói luôn mồm cũng thỉnh thoảng xen vào vài câu.
Hai vợ chồng chưa từng trải qua chuyện này không giúp được gì nhiều, nhưng vẫn hết sức lo lắng khi con cái sắp đi đến nơi khác học một mình.
Tuy đây là lần đầu tiên Yang Jungwon sống một mình bên ngoài nhưng phần lớn là tràn đầy mong đợi, cậu muốn nhìn thấy một mặt khác của thế giới này, vẫn muốn rời khỏi môi trường khép kín này.
Ăn sáng xong, Yang Jungwon ra huyền quan đi giày, lúc mở cửa nhìn thấy cửa ngoài nhà Park Jongseong bỗng khựng lại.
Chập tối ngày đó cậu đã chào tạm biệt Park Jongseong, nhưng lại không nói cho hắn sáng nay phải đi lúc nào.
Thực ra cậu hơi sợ nhìn thấy Park Jongseong tới tiễn vì cậu không đủ mạnh mẽ, cậu sợ mình sẽ khóc mất.
Giọng Lee Sonhae thúc giục vang lên sau lưng, Yang Jungwon gác lại suy nghĩ của mình, đi xuống cầu thang rồi bước ra khỏi cổng.
Lúc Yang Jungwon đợi xe buýt ở đầu làng cũng có vài học sinh kéo vali đứng ở trạm xe buýt cùng người nhà.
Mỗi năm gần đến mùa tựu trường, trong làng đều xuất hiện cảnh tượng này.
Yang Jungwon đã từng rất hâm mộ những người sắp rời làng ấy, nhưng bây giờ cậu chỉ còn lại sự bất đắc dĩ mãnh liệt.
Cậu không nỡ xa Park Jongseong chút nào.
Xe buýt đến trạm đúng giờ, hành khách lên xe lần lượt chào tạm biệt gia đình.
Yang Jungwon chậm rãi xếp hàng, trước khi sắp lên xe, cậu vẫn ngoái đầu lại nhìn một cái.
Dù biết Park Jongseong không thể nào tới nhưng cậu vẫn hơi hối hận vì không nói cho hắn, có chút xót xa trong lòng.
Ánh nắng ban mai không quá chói chang, ấm áp chiếu xuống mặt đất.
Khoảnh khoắc Yang Jungwon ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy một bóng dáng mơ hồ từ xa.
Bóng hình ấy ngày càng lớn, đường nét cũng càng lúc càng rõ ràng.
Park Jongseong chạy về phía đó.
Gương mặt hắn toát lên vẻ nôn nóng hiếm thấy, cầm trong tay một bông hoa loa kèn màu trắng.
Đây là lần đầu tiên hắn chạy ra ngoài một mình xa như vậy, như thể đang liều mình vượt qua chứng mình mắc phải, vẫn luôn cố gắng đến gần Yang Jungwon, trong tầm mắt chỉ nhìn thấy cậu.
Yang Jungwon thấy quả nhiên mình vẫn không đủ mạnh mẽ, rơi nước mắt ngay tức thì.
Yang Jungwon biết mình rất mất thể diện, cũng biết có thể những người xung quanh đang nhìn cả hai.
Dù Park Jongseong có cố gắng nhiều thế nào đi chăng nữa, kể cả khi đã trưởng thành, hắn cũng không thể gạt bỏ hình ảnh là một người thiểu năng trí tuệ trong mắt người khác.
Còn chính cậu, người vô cùng thân thiết với Park Jongseong, cũng nghiễm nhiên bị liệt vào hàng ngũ quái thai.
Thực ra Yang Jungwon biết hết, nhưng lúc này cậu chẳng buồn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, cậu nhìn Park Jongseong chạy về phía mình và nhận lấy bông hoa loa kèn hắn tặng.
Môi Park Jongseong mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại nhíu mày không biết nên diễn đạt như thế nào.
Nhưng Yang Jungwon lại thấy mình nhìn đã hiểu rồi.
Park Jongseong tặng cậu một bông hoa loa kèn.
Đây là bông hoa đầy ắp kỉ niệm, ngôn ngữ của loài hoa là mãi mãi không màng danh lợi, đừng từ bỏ một người mình yêu sâu đậm.
Yang Jungwon biết chắc Park Jongseong không hiểu đâu, có lẽ hắn gấp bông hoa này chỉ đơn giản vì đó là thời điểm bọn họ thực sự bắt đầu tiếp xúc với nhau - một đêm hè sắp vào thu năm mười ba tuổi.
Yang Jungwon khóc như mưa, càng lúc càng khóc to hơn.
Cuối cùng cậu vẫn không để ý tới ánh mắt của người khác và ôm lấy Park Jongseong.
"Jongseong, đợi tớ, đợi tớ trở lại..." Cậu thì thầm bên tai Park Jongseong gần như nghẹn ngào, lặp lại lời hứa của mình lần nữa với âm lượng mà chỉ hai người mới nghe thấy.
Park Jongseong chậm rãi ôm lấy cậu, siết chặt vòng tay.
Dẫu hắn biết giây tiếp theo sẽ phải buông tay nhưng khoảnh khắc này vẫn muốn ôm người ấy vào lòng.
Mùa hè ấy, trong cái ôm tạm biệt, bọn họ đã thực sự trưởng thành.
*
Ánh nắng ban mai rọi vào cửa sổ kèm theo tiếng ve kêu làm người ta khó chịu.
Chưa tới giữa trưa nóng nực nhất nên những chú ve ẩn núp trên cây kêu không quá ồn ã mà râm ran, rền rĩ như đang dốc bầu tâm sự.
Park Jongseong, cậu nghe tiếng ve kêu này có giống chít chít không.
Cậu nghe xem có phải ve không, chít chít...
Tiếng cười quen thuộc vang lên bên tai như ghé rất gần, nhẹ nhàng và dịu dàng cứ luẩn quẩn quanh hắn mãi.
Park Jongseong đột nhiên mở mắt ra, vô thức vươn tay muốn nắm lấy người ấy nhưng căn phòng trống rỗng không một bóng người, giọng nói của Yang Jungwon đã biến mất xa rất xa vào khoảnh khắc hắn vừa tỉnh dậy, chỉ còn lại tiếng ve sầu ngoài cửa sổ kêu chít chít mãi không dứt.
Yang Jungwon đi rồi.
Nhưng Park Jongseong vẫn cảm thấy luôn nghe được giọng nói của cậu, đặc biệt là trong giấc mơ, mỗi một câu Yang Jungwon từng nói với hắn đều rõ ràng hệt như mới nói ngày hôm qua.
Cậu từng mở cửa sổ quay đầu lại nói với hắn rằng Park Jongseong, tiếng ve sầu bên cậu nghe to thật đấy, chắc là ồn lắm nhỉ.
Cậu nói tiếp, Park Jongseong, cậu biết sao ve sầu lại kêu chít chít không?
Tớ đã tra rồi, ầy, loài côn trùng này đáng thương lắm, sống cả đời dưới đất, chỉ chui ra một mùa hè đã chết rồi.
Nên không chê nó ồn nữa vậy.
Park Jongseong ngồi nửa người dậy, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên lịch treo tường vẽ sáu vòng tròn, nghĩa là Yang Jungwon đã đi được sáu ngày.
Cuộc sống sau khi Yang Jungwon rời đi không khác gì trước đây, giọng Lee Minha vang lên ngoài cửa phòng: "Park Jungho, con đừng chạy, mau lại đây mặc quần áo... sắp đi học rồi..."
"A ha ha ha..." Park Jungho cười vui vẻ, kêu toáng lên, chạy như băng trong phòng khách như rất thích để mẹ đuổi theo, sáng nào trong phòng khách cũng diễn ra cuộc chiến con chạy mẹ đuổi.
Nhưng chân ngắn nhỏ xinh vẫn không chạy lại nổi người lớn, Lee Minha đã bế được Park Jungho lên rất nhanh, cậu nhóc rúc vào lòng mẹ làm nũng.
Lee Minha vừa thay quần áo cho Park Jungho vừa nói: "Nói bao lần rồi, không được hét tướng lên thế, sẽ làm ồn đến hàng xóm..."
Giọng điệu của bà đầy nuông chiều, không có ý trách móc Park Jungho chút nào.
Park Jongseong ở trong phòng nghe thấy câu này bỗng lồng ngực lại nhói đau một cách khó hiểu, không phải vì thái độ cưng chiều Park Jungho của Lee Minha mà vì hai chữ hàng xóm.
Hắn chạm vào vị trí tim mình, nhưng dù thế nào đi nữa cũng chẳng thể xoa dịu cảm giác đau đớn bất thình lình ấy được.
Sau khi Lee Minha chuẩn bị xong xuôi, bà đưa Park Jungho đi mẫu giáo.
Phòng khách yên tĩnh trở lại một lần nữa, ngay cả ve sầu ngoài cửa sổ như cũng cần nghỉ ngơi, đột nhiên ngừng kêu.
Park Jongseong mặc đồ ngủ xuống khỏi giường, vẻ mặt đờ đẫn nhưng ngón tay vẫn níu chặt áo trước ngực.
Sáng nào hắn cũng lặp đi lặp lại những hành động như nhau, dậy rồi thì vào phòng tắm đánh răng rửa mặt trước, sau đó...
Park Jongseong nhìn mặt mình trong gương, râu lại mọc rồi, sờ vào vừa gai vừa mềm.
Hắn chợt nhớ tới dáng vẻ Yang Jungwon xáp lại gần sờ cằm mình, gương mặt ánh lên vẻ tươi cười, ngay cả khóe môi cũng nhếch lên thành một đường cong đầy vui thích.
Park Jongseong, râu cậu lại mọc rồi này.
Yang Jungwon không chỉ thích sờ cằm hắn mà còn thích hôn lên mặt hắn.
Sau khi cạo râu xong, Yang Jungwon cũng thích hôn cằm hắn, áp đôi môi vào da thịt hắn mút rất nhẹ có cảm giác mềm mại.
Cảm xúc bồi hồi và nhớ nhung ở trong lòng sẽ ngày càng lan rộng nhưng lại chẳng có nơi nào để giải tỏa.
Bây giờ Park Jongseong đã biết cạo râu và rất thành thạo, nhưng tay vẫn run run, sượt vài vết thương nhỏ trên da cằm.
Jongseong, đau không?
Môi Park Jongseong mấp máy, nói với gương: "Đau..."
Nhưng giờ đây đã không còn ai nhìn hắn với ánh mắt lo lắng và xót thay cho hắn nữa.
Trong cuộc sống của hắn, đâu đâu cũng có bóng dáng của Yang Jungwon.
Ăn sáng xong, Park Jongseong lại về phòng tiếp tục ngồi dưới đất gấp giấy.
Hắn vẫn tập trung như trước nhưng thỉnh thoảng sẽ phân tâm, cứ cảm thấy hình như Yang Jungwon đang ở đây, nhưng quay đầu nhìn về phía giường thì lại chẳng thấy gì.
Hắn nhìn chằm chằm vào giường một hồi mới quay đầu lại, nhưng cảm giác quen thuộc này lại ập tới, như thể Yang Jungwon vẫn chưa rời đi.
Sau khi Park Jongseong ngoái lại mấy lần, cuối cùng cũng không quay đầu lại nữa.
Dường như hắn nghe thấy Yang Jungwon đang nói chuyện.
Jongseong, tớ ở cùng cậu nhé.
Cảm giác nhức âm ỉ trong lồng ngực Park Jongseong cuối cùng cũng dịu đi đôi chút, hắn như đang lẩm bẩm một mình đáp lại câu nói của Yang Jungwon không tồn tại ấy: "Ừm."
Sau khi Yang Jungwon đi, Park Jongseong càng ngày càng không chịu ra ngoài, không nhất thiết, thậm chí cả cửa phòng cũng không đi quá một bước.
Lee Minha chuẩn bị ba bữa một ngày như thường lệ nhưng không quan tâm hắn quá nhiều.
Kể từ khi Park Jungho đi mẫu giáo, bà đã đặt toàn bộ tâm trí của mình vào cậu nhóc.
Park Jungho hoàn toàn không giống Park Jongseong hồi nhỏ chút nào, hoạt bát, hiếu động, dễ thương và bám người, đây mới là bộ dạng một đứa trẻ bình thường nên có.
Bệnh rối loạn cảm xúc kéo dài suốt mười năm của Lee Minha đã khỏi mà chẳng cần thuốc, như thể được cứu vãn bởi sự ra đời của Park Jungho.
Dù Park Jongseong cũng là con bà, nhưng giờ đây chỉ cần nhìn thấy hắn, bà sẽ nhớ lại những tháng ngày đau khổ buồn bã đến mức suýt ngã bệnh trước kia.
Giờ đã có Park Jungho nhưng Lee Minha vẫn chẳng tài nào đối mặt với Park Jongseong được, cũng chỉ có thể đối xử hững hờ với hắn.
Có lẽ Park Jongseong bị cô lập với bên ngoài càng trở nên lầm lì hơn, ngoại trừ nói chuyện với không khí thì dường như chẳng muốn nói chuyện với bất kì ai.
Hôm đó, có lẽ do cửa không đóng kín, quả bóng nhựa mà Park Jungho đang chơi ngoài phòng khách đã lăn vào phòng Park Jongseong qua khe cửa và dừng lại trước đống gấp giấy của hắn.
Có vẻ Park Jongseong đã để ý thấy nhưng hình như không có ý định quan tâm lắm.
Bóng dáng bé nhỏ xuất hiện ở cửa phòng Park Jongseong, ló đầu vào nhìn, Park Jungho lén nhìn anh trai mình từ ngoài cửa.
Năm nay Park Jungho đã bốn tuổi, đứa trẻ lớn chừng này đã tương đối hiểu chuyện, cho dù nghe không hiểu ý của người lớn thì cũng có thể đoán được cảm xúc của bọn họ qua biểu cảm khuôn mặt.
Cậu nhóc cách Park Jongseong mười bốn tuổi, chiều cao cũng có sự chênh lệch rất lớn, từ nhỏ đã phải ngước mắt lên nhìn hắn.
Trong ấn tượng của cậu nhóc, anh trai luôn im lặng, cứ nhốt mình trong phòng không biết là đang làm gì, còn có một anh trai nhà hàng xóm khác thường xuyên tới tìm hắn.
Park Jungho muốn chơi cùng bọn họ nhưng lúc nào cũng bị Lee Minha túm lại không cho bọn họ có cơ hội tiếp xúc.
Mẹ luôn nói: "Anh hơi có vấn đề, đừng lại gần anh."
Park Jungho có thể thấy được thái độ của mẹ với anh không tốt lắm, thậm chí không mảy may quan tâm, ngay cả phản ứng của bố cũng vậy, đối xử với anh như một người xa lạ.
Vì vậy dù giữa họ có khoảng cách mười bốn tuổi, Park Jungho cũng ỷ vào sự cưng chiều của bố mẹ chẳng sợ người anh trai cao lớn này lắm.
Cậu nhóc trực tiếp đẩy cửa ra đi vào phòng Park Jongseong.
Hắn chẳng buồn ngẩng đầu lên, tay vẫn cử động liên tục, chỉ nhìn chằm chằm vào giấy gấp trong tay.
Park Jungho được nuông chiều nên bất mãn với thái độ của anh trai, duỗi ngón tay nhỏ, ngắn và mập chỉ vào bên chân Park Jongseong, ra lệnh với giọng điệu non nớt: "Bóng của em, đưa đây..."
Park Jongseong vẫn không nhúc nhích như không nghe thấy gì hết.
Park Jungho, mày có thằng anh thiểu năng trí tuệ thế nên mày cũng thiểu năng trí tuệ, thiểu năng trí tuệ hahaha...
Park Jungho chợt nhớ lại những lời các bạn cùng lớp cười nhạo mình vào ngày đầu tiên đi học mẫu giáo.
Bọn chúng cười anh trai cậu nhóc là thiểu năng trí tuệ nên nói cậu nhóc cũng thiểu năng trí tuệ theo, không chịu làm bạn với cậu nhóc, còn nói với mọi người là đừng làm bạn với cậu nhóc.
Trẻ con nói lời ngây thơ khờ dại, vì chẳng hề kiêng dè bất cứ điều gì nên mới càng làm người khác tổn thương.
Park Jungho bị bắt nạt nên lập tức vặc lại: "Tao không phải thiểu năng trí tuệ, tao cóc phải--"
Bây giờ nhìn lại bộ dạng ngốc nghếch của Park Jongseong, có vẻ Park Jungho đã hiểu tại sao những cậu bạn đó lại muốn bắt nạt mình.
Cậu nhóc đổ lỗi tất cả lên người anh trai ngu đần của mình: "Tại anh hết, làm em bị bạn bè bắt nạt."
Park Jungho thở hồng hộc bước tới, giẫm lên đống gấp giấy của hắn muốn đi nhặt quả bóng nhỏ của mình.
Những tác phẩm Park Jongseong đã gấp xong bị đạp lên nhưng hắn vẫn không hề phản ứng lại.
Park Jungho nổi giận vô duyên vô cớ, nhặt bóng của mình còn chưa xong, vươn tay đánh Park Jongseong: "Anh không phải anh em, em ghét anh."
"Bốp"
Sao em lại đánh anh trai mình thế?
Park Jongseong động đậy trong nháy mắt, không phải vì Park Jungho đánh hắn mà là hắn nhớ tới cảnh Yang Jungwon bảo vệ mình trước kia.
Chỉ là người ấy đã đi rồi, không còn ai trốn ở nơi không một bóng người hôn hắn vì xót hắn nữa.
Park Jongseong bất chợt ngẩng đầu nhìn Park Jungho.
Cậu nhóc vẫn nhe nanh múa vuốt: "Anh nhìn cái gì mà nhìn--"
Giây tiếp theo, Park Jongseong đột nhiên đẩy cậu nhóc một phát.
Park Jungho ngã ngửa vào đống gấp giấy, có đồ đỡ dưới mông nên chắc chắn là ngã không đau, mặt hơi ngẩn ra vì sợ.
Nhưng cậu nhóc nhìn Park Jongseong vài giây bỗng ấm ức khóc toáng lên: "Mẹ ơi--"
Lee Minha không ngờ tranh thủ rửa bát thôi cũng có chuyện cho được.
Bà vội vàng lau khô tay, chạy đến phòng Park Jongseong theo tiếng khóc bế Park Jungho đang gào mồm khóc lên.
Bà dỗ Park Jungho, thậm chí hỏi cũng không cần hỏi mà nói thẳng với người đang ngồi dưới đất: "Jongseong, sao con lại bắt nạt em?"
"Mẹ ơi... oa oa..." Có vẻ sau khi thấy mẹ, Park Jungho càng ấm ức hơn, chúi đầu vào lòng Lee Minha khóc nấc lên. (Cả nhà này hãm lắm, sau này còn hãm hơn)
"Ngoan, không khóc, không nhóc nhé..." Lee Minha âu yếm xoa đầu Park Jungho, xoay người ra khỏi phòng.
Park Jongseong thoáng thấy ánh mắt hờ hững của Lee Minha, cũng nhìn ra được sự cưng chiều hoàn toàn thiên vị của bà dành cho Park Jungho, nhưng hắn không quan tâm lắm, quay đầu đi với vẻ mặt thờ ơ.
Hắn cúi đầu cầm những món gấp giấy Park Jungho đè hỏng lên, đầu ngón tay liên tục vuốt phẳng những nếp gấp giống như lúc nhớ nhung người ấy cũng không nhịn được túm lấy ngực áo mình, thì thầm một câu: "Jungwon..."
*
Lời tác giả:
Jongseong không bị ảo giác, em ấy chỉ nhớ Yang Jungwon quá mà thôi.
Sa sút tinh thần (?) chỉ có tí xíu, sẽ vui lên sớm thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro