52-53
Park Jongseong được bố mẹ bao quanh trên đường về nhà.
Trên đường đi, Park Jongseong ăn mặc bảnh bao, trẻ trung và đẹp trai lại một lần nữa trở thành tâm điểm của cả làng.
Nhưng lần này không có ai chửi thẳng mặt hắn, cũng không lén chỉ trích hắn, đều nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt hoặc là tò mò, hoặc là ngưỡng mộ, cũng có thể là dò xét.
Cái gọi là tâm lí đám đông là khi mọi người bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ hay hành động nhất trí của số đông sẽ có xu hướng nghĩ hoặc làm theo đại đa số, còn được gọi là hiệu ứng bầy đàn.
Trong làng, lúc đầu có thể chỉ có một người mắng Park Jongseong nhưng ngay sau đó ngày càng nhiều người cũng bắt đầu hùa theo, dần dà, dường như việc chỉ trích Park Jongseong trở thành lẽ đương nhiên, bất cứ ai nói gì cũng được.
Tuy nhiên khi những lời khen ngợi từ bên ngoài đã lấn át những lời chỉ trích, tâm lí con người sẽ bắt đầu chuyển hướng về phía tiếng nói của số đông, những tiếng xì xào bàn tán sẽ biến mất ngay lập tức, sau đó mọi người sẽ bắt đầu chú ý tới ưu điểm của hắn và phụ họa theo những giọng nói tán thưởng hắn.
Tình hình hiện tại của Park Jongseong chính là vậy, ngoại hình nổi bật vô hình trung khiến hình tượng của hắn càng ăn điểm hơn.
Nhưng dù những người xung quanh có nhiệt tình đi nữa, dường như Park Jongseong không nhìn thấy, chỉ chú ý tới Yang Jungwon đang đi bên cạnh mình.
Vẻ ngoài kiêu ngạo không coi ai ra gì của hắn đáng nhẽ khiến người ta thấy khó chịu nhưng chứng tự kỉ trái lại đã trở thành lá chắn hoàn hảo của hắn, có thể rất dễ được mọi người hiểu và cho rằng nên như vậy.
Nghệ sĩ không phải ai cũng vậy hay sao!
Yang Jungwon vẫn thấy muốn cười và cũng cảm thấy mỉa mai.
Đã lâu Yang Jungwon không gặp Park Jongseong, vốn còn định đến phòng hắn chơi như trước, không ngờ Lee Minha đột nhiên chặn cậu lại ở cửa, nói: "Ngại quá, Jungwon, hiếm lắm Jongseong mới về được một lần, cô chú muốn nói chuyện với Jongseong một lát."
Giọng điệu của Lee Minha vô cùng khách sáo và cũng hết sức xa cách.
Yang Jungwon hiểu có thể cả nhà họ cần thảo luận chuyện gì đó mà mình không tiện có mặt nên bèn nói với Park Jongseong: "Vậy tớ tới tìm cậu sau nhé."
Park Jongseong vốn muốn nói được, môi mấp máy, cuối cùng chỉ gật đầu, tiếp tục giả ngu như trước.
Yang Jungwon có chút sững sờ sau đó mỉm cười, quay người về nhà mình.
Cho dù là vợ chồng Park Dong Il hay Park Jungho thì cũng không ai hiểu được bí mật nho nhỏ giữa hai người.
Trước kia vợ chồng họ làm gì cũng không cần hỏi ý Park Jongseong, bây giờ lại đột nhiên đối xử với hắn như người lớn, nói ra cũng không cảm thấy khó xử.
Sau khi đóng cửa lại, một nhà bốn người ngồi trên sofa phòng khách, Park Jungho đang ở độ tuổi hiếu động cũng bị giữ lại, mặt cực kì khó chịu.
Đầu tiên Lee Minha liếc nhìn Park Dong Il một cái rồi mới bắt đầu nói chuyện, thái độ không còn nóng nảy như trước, hết sức thận trọng: "Jongseong, công việc bây giờ có ổn không? Mọi người có tốt với con không?"
Park Jongseong nhìn bà một chốc rồi mới gật đầu.
"Thế thì tốt..." Trước đây Lee Minha không biết nên giao tiếp với Park Jongseong thế nào, hỏi hắn ba câu hắn không buồn đáp lại lấy một câu nên sau khi nhận được câu trả lời, tự dưng bà thở phào nhẹ nhõm rồi mới nói tiếp, "Bố với mẹ đều biết con làm việc bên ngoài vất vả thế nào, nhưng dù người khác có tốt với con ra sao thì cũng mãi là người ngoài, không thể bằng người nhà được, nếu có việc gì nhất định phải nói với bố mẹ. Con cũng ít khi về nhà, có phải thấy nhà mình bé quá không, nếu thấy phòng không đủ rộng thì mẹ bảo Jungho đổi với con..."
"Mẹ!" Lee Minha còn chưa nói xong, Park Jungho đã gào lên đầy bất mãn, "Con không muốn đổi phòng."
"Con im đi." Lee Minha trừng mắt lườm Park Jungho, chẳng khác nào phải mắng Park Jungho vì muốn lấy lòng Park Jongseong, "Phòng của con bây giờ trước kia là của anh, nếu anh không nhường con thì con có thể ở phòng rộng vậy sao?"
Từ nhỏ Park Jungho đã ở phòng lớn nên hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Vừa nghe Lee Minha nói vậy, cậu nhóc cũng không biết nên vặc lại thế nào.
Nhưng cậu nhóc vẫn không hài lòng, mếu máo lẩm bẩm: "Anh không ở nhà suốt mà..."
"Anh con bận công việc, được nghỉ sẽ về ở. Anh ở ngoài làm việc kiếm tiền mà, nếu người khác biết nhà mình để Jongseong ở phòng nhỏ thì anh con còn mặt mũi không?" Lee Minha nói đến là đương nhiên, như thể chắc chắn sau này Park Jongseong sẽ luôn ở nhà.
Trước khi kết hôn hai vợ chồng họ chỉ định sinh một đứa nên ban đầu mới mua căn nhà này, hai phòng ngủ một phòng khách và một nhà kho nhỏ.
Park Jungho chào đời là sự lựa chọn bất đắc dĩ nên hai anh em vẫn cần phải có một người ở trong nhà kho.
Trước đây bọn họ thấy để Park Jongseong ở cũng không sao vì hắn ngu ngơ, nhưng bây giờ thì khác, Park Jongseong không chỉ kiếm được tiền mà còn có chút danh tiếng, đương nhiên không cần phải cân nhắc nhiều ai là người nhận thiệt thòi về mình.
Park Jungho nghe mẹ nói vậy còn khó chịu hơn, cứ như cậu nhóc phải hi sinh quyền lợi của mình vì thể diện của anh trai vậy.
Cậu nhóc lườm Park Jongseong một cái, nhớ hồi mẫu giáo mình bị bắt nạt, ai ai cũng mắng cậu nhóc là em trai của đồ thiểu năng trí tuệ.
Cậu nhóc đã chịu biết bao oan ức vì Park Jongseong nên càng giận hơn nữa, gào với Park Jongseong một cách vô lễ: "Biết kiếm tiền thì giỏi lắm à? Trước kia bố mẹ chẳng nói anh là thiểu--"
Lần này không đợi Lee Minha mắng, Park Dong Il đã nghiêm nghị cắt ngang lời cậu nhóc: "Park Jungho!"
Park Dong Il là chủ gia đình, là trụ cột tài chính của cả nhà, trước nay mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều theo ý của ông.
Dù sao Park Jungho cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, có thể cãi lại mẹ nhưng không dám không nghe lời bố, mắt bỗng đỏ hoe, quay đầu sang một bên, vừa ấm ức vừa giận hờn ngồi phịch xuống ghế.
Cả nhà vừa diễn một trò hề gia đình trước mặt Park Jongseong, chủ đề xoay xung quanh hắn nhưng Park Jongseong vẫn cứ thờ ơ hệt như người ngoài cuộc.
Lee Minha sợ Park Jongseong để bụng nên nhanh chóng làm dịu bầu không khí: "Jongseong, ý Jungho không phải vậy đâu..."
Nhưng bà phát hiện hình như Park Jongseong đang không nghe, cảm thấy mình giải thích gượng ép như vậy có vẻ rất kì cục.
Có lẽ bây giờ bà mới ý thức được Park Jongseong là một người tự kỉ chứ không phải người bình thường, chắc cũng không quan tâm cho lắm.
Hiển nhiên Park Dong Il cũng nhận ra điều này, dùng cách trò chuyện với người bình thường rõ ràng là không phù hợp với Park Jongseong.
Ông nói thẳng với Lee Minha: "Nói thẳng vào vấn đề đi."
Lee Minha là người nói từ đầu đến cuối nhưng rõ ràng Park Dong Il mới là trụ cột của gia đình này.
Lee Minha liếc nhìn chồng mình, sau đó nhìn Park Jongseong mới nói: "Jongseong, là thế này. Bây giờ con kiếm được tiền ở bên ngoài rồi, mẹ và bố con đều lo lắng con không biết giữ tiền, sợ con bị người ta lừa mất. Thế nên sau khi bàn bạc bố mẹ nghĩ con có thể đưa tiền cho bố mẹ giữ hộ. Bố mẹ sẽ giữ tiền cho con, không động vào lung tung, sau này có tiền rồi tìm vợ cho con cũng tiện hơn..."
Nói qua nói lại, hóa ra tiền mới là trọng điểm.
Giờ Park Dong Il đã nhiều tuổi, không thể đi làm ăn ở bên ngoài nhiều như hồi còn trẻ được.
Dù Park Jongseong đã trưởng thành nhưng Park Jungho vẫn còn nhỏ, ông vẫn phải nuôi cả nhà.
Tuy rằng số tiền Park Jongseong gửi có thể giúp ông không cần phải vất vả vậy nữa, nhưng lòng người tham lam, thấy con trai mình còn nhỏ mà đã có thành tựu, ăn mặc tươm tất, sống thoải mái và tự do, không thể không nghĩ nhiều và tò mò rốt cuộc Park Jongseong kiếm được bao nhiêu tiền.
Park Dong Il vốn chỉ định để Park Jongseong đỡ học phí cho em trai mình là được, nhưng nghĩ ngợi lung tung, nghĩ rằng nếu Park Jongseong thực sự kiếm được rất nhiều tiền thì mình cũng có thể nghỉ hưu sớm.
Vì vậy sau khi bàn bạc với Lee Minha, cả hai đều thấy nếu đã mở miệng đòi tiền thì tốt hơn hết là quản lí luôn tài khoản của Park Jongseong, kẻo Park Jongseong ở ngoài bị người ta lừa mất, đó mới thật sự là mất cả chì lẫn chài.
Trước kia lúc không quan tâm tới Park Jongseong, bọn họ đã gạt bỏ hắn nhưng bây giờ sau khi Park Jongseong kiếm được tiền rồi lại coi hắn là người một nhà.
Hai vợ chồng hoàn toàn không thấy có gì sai cả, bởi tư tưởng truyền thống và bảo thủ đã dạy họ rằng con cái cần phải hiếu thảo với cha mẹ nên cầm tiền cũng là lẽ thường tình.
Nhưng suy cho cùng, hai vợ chồng họ vẫn coi Park Jongseong là thằng ngốc không biết gì như trước, thậm chí còn nói những câu như tìm vợ cho hắn.
Bởi vì chỉ cần bọn họ tìm được vợ cho Park Jongseong thì chắc chắn sau này Park Jongseong sẽ ở nhà và nuôi cả nhà họ, quả là một công đôi việc.
Cả hai càng nghĩ càng sướng, bèn quyết định nhân dịp Park Jongseong về nhà lần này sẽ giúp hắn chuẩn bị cho tương lai trước.
Dù Park Jongseong bị tự kỉ nhưng ngoại hình thừa hưởng nét đẹp của vợ chồng họ, hơn nữa bây giờ hắn cũng gọi là nổi tiếng trong làng, tìm một cô bé ngoan hiền một chút để cưới chắc hẳn cũng không thành vấn đề.
"Jongseong, sổ tiết kiệm ở đâu? Có thể cho mẹ xem tí được không? Thế thì mẹ sẽ có đủ tự tin tìm vợ cho con." Lee Minha thực sự nghĩ rằng nếu tìm vợ cho Park Jongseong thì hắn cũng sẽ rất vui.
Thành gia lập nghiệp là chuyện trọng đại trong đời mỗi một chàng trai, không ai không khao khát cả.
Mà Park Jongseong nghe thấy những lời nói thái quá như vậy vẫn không có phản ứng gì, hắn cúi gằm đầu xuống định đi tìm trong hành lí của mình.
Lee Minha thấy vậy mừng rơn, lập tức chạy tới giúp: "Sổ tiết kiệm ở trong à? Để mẹ tìm cho con."
Nhưng Lee Minha lục tung hành lí của Park Jongseong mà vẫn không tìm thấy sổ tiết kiệm đâu.
Park Dong Il hỏi một câu: "Để ở kí túc xá rồi à?"
Park Jongseong ngơ ngác gật đầu.
Thấy Park Jongseong ngu đần, hai vợ chồng cũng không giả bộ trước mặt hắn nữa.
Park Dong Il nói đầy nóng nảy: "Lần sau nhớ phải cầm về, biết chưa? Đừng để ở kí túc xá, bên ngoài nguy hiểm thế cơ mà. Tiền bị người ta trộm mất thì phải làm sao hả?"
Park Jongseong không đáp lại, Park Dong Il cũng không cần hắn đáp lại.
Ông quay sang hỏi Lee Minha: "Jongseong ngờ nghệch, bà lại cứ thế yên tâm giao Jongseong cho cái con bé họ Kim kia, nhỡ nó lừa tiền Jongseong đấy."
Trước đó Lee Minha từng hiểu lầm một lần, lập tức phản bác lại: "Ông thì biết cái gì, nếu không có con bé đó thì Jongseong kiếm được nhiều tiền thế chắc? Lúc trước tôi đã hiểu lầm nó một lần rồi, xấu hổ kinh khủng khiếp, có lần nữa thì chắc người ta sẽ giận mất, lỡ như không cho Jongseong làm việc nữa thì phải làm sao..."
Park Dong Il lại hỏi: "Thế rốt cuộc Jongseong kiếm được bao nhiêu, chính Park Jongseong không nói rõ được thì bà không định đi hỏi con bé kia à?"
"Tôi hỏi rồi. Con bé đó cứ trốn tránh trách nhiệm mãi, còn nói chúng ta đã kí hợp đồng đó, đúng hàng tháng nhận được một phần tiền là tốt rồi. Bây giờ có cái luật bảo mật dữ liệu* gì gì đấy, không phải chính Jongseong nói thì có hỏi con bé đó nó cũng không nói được..."
*Personal Data Protection Act sửa đổi vào 30 tháng 12 năm 2005.
"Lấy đâu ra lắm quy định thế."
"Tôi cũng có biết đâu..."
Hai vợ chồng Park Dong Il cứ thế vô ý nói toạc ra trước mặt hai đứa con, để lộ tính tham lam và bộ mặt xấu xa.
*
Lời tác giả:
Tôi muốn nói một chút về Park Jungho.
Vì sau này có thể sẽ không nhắc tới cậu bé nữa, nếu có cảm xúc sẽ bày tỏ XD
Dù chắc khá nhiều người (?) cực kì ghét thằng nhóc Park Jungho này nhưng thật ra bản chất Park Jungho không xấu, thậm chí còn hơi xui nữa vì Park Jongseong nên vô duyên vô cớ bị chửi.
Thật ra nếu là tôi thì tôi thấy chắc mình cũng sẽ ghét có một người anh trai như vậy lắm (anh trai nhà người khác toàn chăm sóc em trai, sao nhà mình lại không thế ← đại khái là tâm lí này).
Hơn nữa được bố mẹ chiều, bố mẹ cũng không nhìn anh trai với vẻ tốt lành gì nên ngay từ đầu cậu nhóc đã ghét Park Jongseong là chuyện rất bình thường.
Trẻ con yêu ghét rõ ràng, lúc nhỏ nói những lời tức giận với Park Jongseong, kiểu nói xong là quên luôn.
Sau khi lớn lên và bắt đầu hiểu chuyện, cậu nhóc sẽ dần dần hiểu Park Jongseong, thậm chí còn đứng về phía anh trai để chống đối bố mẹ (đoạn này sẽ không viết nhưng mà tôi nghĩ vậy).
Nói tóm lại thật ra Park Jungho có giúp đỡ Park Jongseong, hồi nhỏ cầm origami của anh ném lung tung nên chị Kim mới tìm được người một cách thuận lợi XD.
Tình anh em bọn họ sau này sẽ rất thân thiết, nhưng tiếc là tôi không viết đâu ha (uýnh lộn).
(nhưng tác giả có viết nha).
*
Ăn trưa xong, Yang Jungwon giúp thu dọn bát đĩa, thấy chắc cũng gần đến giờ rồi mới đi tìm Park Jongseong.
Park Dong Il vừa ăn cơm trưa xong là ra ngoài, Lee Minha là người mở cửa cho cậu, Park Jungho ở lì trong phòng không biết đang làm gì, căn nhà có phần yên tĩnh thái quá.
Yang Jungwon không biết nhà bọn họ bàn bạc gì, chỉ cảm thấy bầu không khí hơi kì lạ, trông Lee Minha nhìn cậu chần chừ muốn nói lại thôi.
Yang Jungwon đành phải chủ động lên tiếng: "Cô ơi sao thế ạ?"
"À, Jungwon này..." Lee Minha nhớ tới lời dặn dò của Park Dong Il, muốn hỏi, ngại nói ra nhưng không thể không hỏi, "Cháu biết Jongseong nó... kiếm được bao tiền không?"
"Dạ?"
Câu này do chính Lee Minha - mẹ ruột của hắn hỏi, về lí thì thực sự rất vô lí nhưng điều này đã thực sự xảy ra.
Yang Jungwon không biết người lớn bọn họ có chuyện gì mà cứ vài ba người hỏi dò la chuyện của Park Jongseong, ngay cả khi cậu đi mua đồ trên đường cũng vậy, những người hàng xóm nhiệt tình sẽ ngăn cậu lại hỏi mấy câu vu vơ như thể chắc chắn rằng nhất định là cậu biết.
Nếu Lee Minha đã mở lời rồi thì nói tiếp có vẻ không còn quá khó khăn, chưa kể bà cũng từng nghi ngờ có phải Park Jongseong được bao nuôi không trước mặt Yang Jungwon, nếu đã để Yang Jungwon biết chuyện xấu hổ đến chừng ấy rồi thì hình như chuyện này cũng không khác là bao: "Cô nghĩ, cháu khá thân với Jongseong mà... Jongseong nó không làm rõ rốt cuộc nó kiếm được bao nhiêu tiền nữa, cô sợ nó bị lừa tiền..."
Những lời này thoạt nghe có vẻ hợp lí, là tâm trạng của người mẹ lo lắng cho con trai mình, nhưng tiếc là Yang Jungwon đã quá hiểu Park Jongseong, cậu bối rối nói: "Xin lỗi cô, Jongseong không nói cho cháu, cháu cũng không rõ lắm."
Lee Minha vẫn không từ bỏ: "Thế cháu hỏi nó giúp cô được không?"
Yang Jungwon cười đáp lại bà: "Người ngoài như cháu chắc không tiện lắm ạ. Cô không hỏi được thì sao cháu có thể hỏi được ạ?"
Lee Minha đứng đờ ra đó, dường như những gì Yang Jungwon nói rất có lí khiến bà khó mà nhờ tiếp được.
Nhưng sao lại cảm thấy có chút mỉa mai nhỉ, chẳng nhẽ bà nghĩ nhiều sao?
Yang Jungwon không đợi bà phản ứng lại đã bước tới phòng Park Jongseong: "Cô ơi, cháu vào tìm Jongseong ạ."
Lúc Yang Jungwon gõ cửa và vào phòng, Park Jongseong đang lấy quần áo trong vali ra cất vào tủ quần áo.
Lần nào về Park Jongseong cũng chỉ mang theo quần áo và đồ dùng cần thiết để thay nhưng khi rời đi lại mang nhiều đồ hơn, xóa sạch dấu vết ở nhà của mình từng chút từng chút một, coi kí túc xá hiện tại là ngôi nhà thực sự của mình.
Nếu Lee Minha đủ tinh tế thì vừa nãy lục hành lí của hắn sẽ phát hiện ra, không chỉ bà không phát hiện ra mà ngay cả Park Dong Il cũng chẳng mảy may để ý, bọn họ chỉ quan tâm đến những gì mình muốn quan tâm, không thực sự quan tâm Park Jongseong sống có ổn không.
Park Jongseong thấy Yang Jungwon tới bèn lập tức đặt đồ trong tay xuống, đi thẳng về phía cậu.
Park Jongseong hai mươi hai tuổi đã cao 1m85, trong căn phòng nhỏ hẹp này, tay chân dường như không thể duỗi thẳng được, đầu cũng gần như chạm trần.
Yang Jungwon chỉ cảm thấy đau lòng.
Vào giây phút Park Jongseong bước tới, cậu cũng tiến lên ôm hắn.
"Jongseong..." Chỉ cần nghĩ Park Jongseong trở lại vì mình, lại nghĩ đến những gì Lee Minha hỏi mình, Yang Jungwon càng đau lòng hơn.
Hắn vốn không cần phải quay lại, không cần phải bị đối xử như vậy.
Nhưng có vẻ Park Jongseong hoàn toàn không để ý chút nào, chỉ cúi đầu ghé lại gần muốn hôn cậu.
Yang Jungwon nựng má hắn, nhẹ nhàng mút đôi môi hắn, khoảnh khắc hơi thở hai người hòa vào nhau kéo nụ hôn sâu hơn.
Nhưng cửa phòng không khóa, Yang Jungwon không dám hôn quá đà, cuối cùng hôn lên cằm Park Jongseong đầy lưu luyến rồi mới lùi lại một bước.
Trước đây lúc Lee Minha không quan tâm đến Park Jongseong, bọn họ có làm gì trong phòng đi nữa cũng chẳng ai quan tâm, nhưng bây giờ thái độ của Lee Minha đã thay đổi, thỉnh thoảng lại tới gõ cửa phòng hắn quan tâm một chút.
Điều này khiến bọn họ không thể làm và không dám làm rất nhiều thứ.
Rõ ràng cả hai được ở bên nhau lâu nhất trong những ngày lễ nhưng chỉ có thể ôm ấp hôn hít hết sức bình thường.
Có lẽ là ấm ức thay Park Jongseong, cũng có thể do bầu không khí thôi thúc, Yang Jungwon luôn cảm thấy mình không có chí tiến thủ, muốn trao cho Park Jongseong một lời hứa hẹn, cũng muốn ép mình phải phấn đấu hơn chút nữa, điều cậu nghĩ suốt một thời gian dài cuối cùng đã thốt lên vào khoảnh khắc này: "Jongseong, đợi em tốt nghiệp, bọn mình rời khỏi đây, sống cùng nhau được không?"
Yang Jungwon không muốn để Park Jongseong chịu ấm ức thế này thêm nữa.
Cậu đã hạ quyết tâm, sau khi bắt đầu học kì mới sẽ phải tích cực đi phỏng vấn một chút, làm công việc mình không thích cũng không sao cả, ít nhất trước tiên phải tự lập tài chính mới ổn.
Park Jongseong đột nhiên hỏi một câu: "Kết hôn à?"
Mặt Yang Jungwon ửng đỏ trong tích tắc, nhớ lại lời mình vừa nói, có vẻ không khác cầu hôn là mấy thật.
Nhìn vào mắt Park Jongseong, cậu nhận ra hắn thực sự vô cùng nghiêm túc, bây giờ bọn họ muốn bàn chuyện cưới nhau quả thật còn quá xa vời nhưng Yang Jungwon không muốn làm hắn cụt hứng: "Ừm."
Park Jongseong gật đầu nói theo: "Được, kết hôn."
Yang Jungwon không biết Park Jongseong nghe được từ này ở đâu hay là Kim Minyoung lại truyền cho Park Jongseong tư tưởng kì lạ nào đó.
Cậu phát hiện Park Jongseong đặc biệt cố chấp với hai chữ kết hôn này, lần trước đang làm được nửa chừng cũng thế...
Dù bây giờ Park Jongseong đã có thể giao tiếp bình thường với mọi người song có rất nhiều chuyện cách hiểu của hắn không giống những người khác, có vẻ hơi giống lẩm bẩm một mình hoặc ông nói gà bà nói vịt.
Nhưng Yang Jungwon biết Park Jongseong hiểu, chỉ là cách thể hiện của hắn không giống những người khác.
Chứng tự kỉ sẽ không thể chữa khỏi, sẽ theo hắn cả đời nhưng hắn có thể ngày một tốt lên, càng ngày càng gần với trình độ của một người bình thường.
Thậm chí Yang Jungwon cảm thấy Park Jongseong toàn tâm toàn ý theo đuổi thứ mình thích như vậy rất đáng yêu, khi ngắm nhìn cậu cũng vậy, dường như cậu chính là toàn bộ thế giới của hắn.
Yang Jungwon khó mà không rung động trước Park Jongseong được.
Mỗi khi cậu nhìn Park Jongseong lại càng thích hắn hơn, thích đến mức không biết mình nên làm gì mới tốt đây.
Park Jongseong hôn môi cậu một cái rồi đột nhiên bắt đầu lục tìm trong vali mình.
Yang Jungwon hết sức khó hiểu trước hành động của hắn.
Park Jongseong lấy một tờ giấy màu vàng ánh kim trong túi đựng tài liệu ra, giấy sáng đến mức có thể phản quang, trên mặt giấy có hoa văn mây rất đẹp.
Hắn dùng giấy gấp một chiếc nhẫn ngay tại chỗ rồi đeo vào ngón áp út của Yang Jungwon.
Có lẽ đây là chiếc nhẫn rẻ nhất trên thế giới nhưng là độc nhất vô nhị và chói lọi hơn cả kim cương.
Đây là cảm giác của lễ nghi thuộc về Park Jongseong.
Yang Jungwon ngẩn ngơ ngắm một hồi, cảm động vô cùng tận, đôi mắt dần dần ngấn nước.
Rõ ràng chỉ là chuyện thuận miệng nhắc tới nhưng Park Jongseong lại nghiêm túc đến nhường ấy.
Yang Jungwon nhìn Park Jongseong nhưng hắn lại nhìn cậu bằng ánh mắt nghiêm túc hơn nữa, cố gắng bày tỏ ý của mình: "Sổ tiết kiệm, ở trong phòng làm việc... về sẽ đưa cho em, bà xã..."
Yang Jungwon hiểu, đỏ mặt vì tiếng bà xã kia của Park Jongseong.
Ý của Park Jongseong là: Sau khi kết hôn, sổ tiết kiệm phải đưa cho bà xã quản lí.
Yang Jungwon muốn nói mình không phải bà xã nhưng dưới ánh mắt mong chờ của Park Jongseong, cậu không thốt lên được bất cứ lời phản bác nào.
Cậu đáp lại một nụ hôn, nói với thái độ trịnh trọng tương tự: "Em không cần sổ tiết kiệm, em chỉ cần anh là đủ rồi."
Park Jongseong gật đầu, nhìn cậu đầy mong đợi một chốc.
"Sao đấy?"
Park Jongseong nói đến là đương nhiên: "Gọi ông xã đi?"
Yang Jungwon xấu hổ kinh khủng khiếp, không thể gọi nổi.
Nhưng đã nhận nhẫn của Park Jongseong rồi, cậu có thể làm gì được đây?
"Ông... ông xã..."
Yang Jungwon vùi mặt vào hai tay, không dám nhìn Park Jongseong xíu nào, thế nên cậu không thấy gương mặt ánh lên vẻ tươi cười dịu dàng của Park Jongseong.
Bọn họ đã kết hôn một cách tùy tiện như vậy, giống y hệt những đứa trẻ đang chơi trò chơi gia đình.
Nhưng Yang Jungwon sẽ nhớ mãi ngày này, ngày bọn họ kết hôn.
Ăn tết xong, Park Jongseong lại phải quay trở lại làm việc.
Hai vợ chồng Park Dong Il nghĩ mọi cách cũng không thăm dò được Park Jongseong kiếm được bao nhiêu tiền, hắn lại giả ngu trước mặt bọn họ khiến bọn họ thực sự không tài nào ra tay nổi.
Vì thế bọn họ chỉ có thể đổi kiểu, tìm đủ mọi cách để lấy lòng Park Jongseong, bù đắp cho những thiếu sót khi làm cha mẹ trước kia.
Nhưng điều bọn họ không biết là cho dù bây giờ bọn họ có đánh đổi bao nhiêu tình thân và thể hiện sự khuyến khích nhiều thế nào đi chăng nữa thì cũng đã chẳng thể nào giữ lại Park Jongseong được từ rất lâu rồi.
Vợ chồng bọn họ cả đời này cũng chỉ có thể nhận được tiền nuôi Park Jongseong lúc trước, muốn nữa cũng chỉ là hi vọng xa vời mà thôi.
Mà sau khi hạ quyết tâm, Yang Jungwon cũng tỏ rõ lập trường của mình với bố mẹ luôn, nói sau khi tốt nghiệp mình sẽ thuê nhà ở ngoài tìm việc làm, không cân nhắc chuyện về nhà.
Tất nhiên là Lee Sonhae phản đối, hơn nữa còn rất tức giận: "Yang Jungwon, mày có nghĩ đến bố mẹ không?"
Trong kế hoạch cuộc đời của Lee Sonhae, Yang Jungwon là con một, ngay cả tốt nghiệp rồi cũng phải về nhà, chỗ làm có thể hơi xa nhà một chút nhưng miễn có thể đi lại được thì không thành vấn đề, sau đó cưới một cô gái hiền thảo ngoan ngoãn, nếu nhà nhỏ quá thì có thể đổi sang nhà lớn hơn, chỉ cần cả nhà sống cùng nhau là được.
Rất nhiều người cùng thế hệ với bọn họ đều có suy nghĩ ấy, nếu nói hay một chút thì là cả nhà chăm sóc lẫn nhau, nói khó nghe hơn một chút thì là nuôi con để phụng dưỡng cha mẹ, trói chặt con cái bên cạnh mình, cũng cho rằng con cái không thể rời xa mình.
Đây là điều Lee Sonhae mong muốn chứ không phải Yang Jungwon.
Yang Jungwon ngoan ngoãn từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng sợ làm bố mẹ giận, không bao giờ dám ngỗ ngược với bố mẹ nhưng cậu đã trưởng thành và muốn có cuộc sống của riêng mình: "Vậy mẹ đã nghĩ con có thích hay không chưa?"
Rõ ràng Lee Sonhae có chút sững sờ: "Ý mày là sao?"
"Con không thích ngành đang học, ngay cả giảng viên cũng hỏi con có muốn chuyển ngành không, con không biết sau này mình muốn làm gì."
"Mày... mày... mày cũng chưa từng nói với mẹ..." Đây là lần đầu tiên Lee Sonhae nghe Yang Jungwon nói chuyện này, nhưng điều làm bà ngạc nhiên hơn là thái độ chống đối của Yang Jungwon.
"Con nói thì mẹ nghe chắc? Mẹ chỉ biết yêu cầu con cố gắng là được, tất cả những gì con muốn nói đều bị mẹ bác bỏ."
Lee Sonhae bình tĩnh lại, bà thẹn quá hóa giận vì bị con trai không nể nang gì mình: "Mày đang trách mẹ đấy à? Mẹ cũng vì tốt cho mày thôi, nếu không thì mẹ nhọc lòng nhiều vậy làm gì, thế mà bây giờ mày lại trách mẹ!"
Yang Jungwon đã biết trước Lee Sonhae sẽ phản ứng như vậy, trái lại vô cùng bình tĩnh: "Con không trách mẹ, con tự trách mình tại sao hồi đó con không kiên trì với thứ mà mình muốn làm."
"Vậy nên lần này con sẽ không nghe mẹ nữa đâu.".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro