Chương 7
Lương Trinh Nguyên ở lại nhà Phác Tống Tinh chơi hồi lâu, hai người không có việc gì làm, thế là cầm swith lên đánh tay đôi, càng đánh càng đấu võ mồm với nhau như hai con gà chíp. Phác Tống Tinh chơi game chỉ ở cấp độ gà mờ, đến cả cãi cũng không cãi lại Trinh Nguyên, vừa mắc lỗi liền sẽ giả vờ mình là bệnh nhân mà lải nha lải nhải, lăn lộn đùa Trinh Nguyên đến phục luôn, chờ đến khi cả hai đều chơi đến mệt hắn mới nhận ra, mẹ nó trời đã tối mất rồi.
Màn hình điện thoại di động sáng lên rồi lại tắt, Phác Tống Tinh vội vàng nhấc máy ở giây cuối cùng, nhưng cuộc gọi vẫn bị cúp trước, để lại trên màn hình thông báo miss call của "Tiểu Cửu"
"Fuck" Phác Tống Tinh vò đầu bứt tóc, "Mẹ nó, quên mất rồi."
Lương Trinh Nguyên hai tay chống lên sàn nhà, nhìn Phác Tống Tinh cau mày chửi thề, hỏi: "Công ty có chuyện gì sao?"
"Không có, là Tiểu Cửu, anh quên là đã hẹn cậu ấy tối nay."
Lương Trinh Nguyên nhún nhún vai, tỏ vẻ tiếc nuối: "Vậy hôm nay dừng lại ở đây thôi." Nói xong liền nhanh nhẹn đứng dậy, vơ lấy áo khoác với ba lô của mình, "Bye bye."
Phác Tống Tinh thật ra thì muốn hủy hẹn luôn với Tiểu Cửu để ăn cơm với Trinh Nguyên, thế nhưng rõ ràng người kia không cho hắn cơ hội nào, đành phải nuốt lời vào bụng, cầm chìa khóa xe lên đi cùng cậu ra cửa. Lùi lại một chút để cầu việc khác, hắn muốn đưa Lương Trinh Nguyên về nhà, thế nhưng Trinh Nguyên lại từ chối hắn lần nữa, "Em muốn đến thư viện thành phố, anh cứ đi hẹn hò đi."
"Để anh đưa em đi."
Lương Trinh Nguyên mím môi cười, trong mắt có ý xấu: "Tống Tinh ca ca, hôm nay anh kỳ lạ quá đi à, không phải anh đang trốn cậu ta đấy chứ?"
Con cái của nhân tinh quả nhiên cũng là nhân tinh. Phác Tống Tinh yên lặng ngậm miệng, đưa mắt nhìn Lương Trinh Nguyên ngồi lên xe , lúc này mới gọi lại cho Ngũ Tư Cửu.
"Ừ, là tôi, em đâu rồi? Không có, tôi ngủ quên mất." Hắn đảo tay lái, tiếng động cơ gầm lên, lao vào trong dòng lũ xe cộ của màn đêm.
Ngũ Tư Cửu đã đợi anh ta ở góc đường từ trước, trên lưng đeo balo cùng với ống tranh, liếc mắt nhìn thì thấy chẳng khác gì những học sinh cấp ba sạch sẽ khác. Ánh đèn neon khiến khuôn mặt cậu trở nên càng thêm điềm đạm, đôi mắt khi rũ thấp của cậu có vài phần giống với Lương Trinh Nguyên, đây là sự thật mà Phác Tống Tinh đã nhận ra ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
Cửa ghế phụ mở ra, Ngũ Tư Cửu ngồi vào chỗ, ôm cặp sách trước ngực: "Tống Tinh ca ca, anh đã khỏe hơn chút nào chưa ạ?"
Tinh lực của Phác Tống Tinh khác hẳn với người bình thường, dù cho là say rượu cảm lạnh cũng không thể ngăn cản hắn quyến luyến sàn đêm, thế nhưng Ngũ Tư Cửu ân cần hỏi han vẫn khiến hắn cảm nhận được một chút ấm lòng, hắn đưa tay ra vuốt mái tóc mềm mại của đối phương : "Sao nào, sợ tôi không làm nổi em hả?"
Mặt Ngũ Tư Cửu thoáng cái đỏ bừng, cậu nắm chặt quai cặp sách vặn vẹo liên tục, giọng nói run run: "Khách sạn Marriott ở đường Tây, em đã đặt phòng trước rồi..."
Tay Phác Tống Tinh đang cầm tay lái đột nhiên dừng lại, sau đó hắn thấp giọng cười. Tiếng cười của hắn rất quyến rũ, bởi vì hôm nay hơi khàn giọng, lại mang theo chút âm sắc gợi cảm, khiến cho lòng bàn tay Ngũ Tư Cửu đổ mồ hôi.
Về mặt lý thuyết, Tập đoàn GC có phòng đặt sẵn theo thỏa thuận ở bất kỳ khách sạn năm sao nào ở thành phố Ninh, nhưng Ngũ Tư Cửu thường xuyên sẽ đặt phòng trước. Khoản chi tiêu này đối với học sinh mà nói thì không hề nhỏ, gia cảnh của cậu hẳn là cũng không quá tốt, về sau Phác Tống Tinh phát hiện một ít quà mà hắn tặng cậu thỉnh thoảng sẽ không cánh mà bay, đến lúc đó mới hiểu ra chuyện này có nghĩa là gì. Hắn cũng từng trêu chọc nói rằng GC còn chưa đến nỗi phá sản, không đến nỗi thuê phòng còn cần tình nhân nhỏ bỏ tiền ra thuê, thế nhưng Ngũ Tư Cửu chỉ là cong môi không nói gì.
Sau nhiều lần, Phác Tống Tinh đã suy nghĩ ra một chút mùi vị khác.
Đẩy cửa vào, cửa kính trong suốt sát đất khiến cho cảnh đêm hoa lệ của Ninh Thị được phác họa ra như một cảnh tượng trong mơ, cách một con đường chính là trung tâm thành phố lớn nhất của Ninh Thị, bức màn pha lê của thư viện thành phố lấp lánh ánh sáng xanh. Ngũ Tư Cửu đặt cặp sách xuống, vô cùng tự nhiên mà bắt đầu cởϊ qυầи áo: "Tống Tinh ca ca, em đi tắm trước."
Phác Tống Tinh thờ ơ "Ừ" một tiếng, lại gọi cậu lại: "Chờ chút đã."
Ngũ Tư Cửu đã cởϊ áσ sơ mi và quần dài, nghe hắn nói kiểu này liền dừng lại, trên người chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ mờ mịt đứng đấy: "Sao ạ?"
Phác Tống Tinh lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi thật mạnh rồi mới nói: "Tôi chỉ là chơi với em thôi, em cũng biết, đúng chứ."
Ngũ Tư Cửu gật gật đầu: "Em. . . em biết."
"Tôi sẽ không thích em, cái này em cũng nên biết rõ."
Ngũ Tư Cửu cắn môi dưới, mơ hồ ừ ừ một tiếng.
"Cho nên từ sau có quà cáp gì em chỉ cần nhận, loại việc thuê phòng này cũng đừng tự mình làm, chuyện này tôi sẽ sắp xếp." Hắn cười một tiếng , làm dịu bầu không khí xuống: "Nếu không ngày nào việc này truyền ra người khác còn tưởng GC sắp tiêu tùng đến nơi mất."
Ngũ Tư Cửu ngập ngừng nói, nhỏ giọng kiên trì: "Em chỉ là tiện tay. . ."
Phác Tống Tinh thở ra một hơi, biết rằng hôm nay mình nhất định phải nói rõ ràng chuyện này một cách tàn nhẫn hơn nữa: "Tiểu Cửu, đừng cố tìm kiếm sự bình đẳng trong mối quan hệ này."
Ngũ Tư Cửu thoáng run lên. Lúc này cậu không biết đặt tay chỗ nào, thân thể trẻ trung bóng loáng dưới ánh đèn ngủ mờ ảo lộ ra vẻ xinh đẹp đến thế, ấy vậy mà không có nơi nào để đặt xuống, sự xấu hổ được phơi bày khắp nơi. Cậu hít vào một hơi thật sâu, biểu lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Em biết rồi. Anh Tống Tinh, anh cũng sẽ không yêu bất cứ ai, đúng không?"
Phác Tống Tinh ngậm lấy điếu thuốc, không hề đáp lời.
Ngũ Tư Cửu cười đến mức lộ ra một hàng răng trắng, nhẹ nhàng nói: "Vậy là được rồi." Dứt lời liền không nhìn Phác Tống Tinh có phản ứng gì, cậu bước vào phòng tắm với đôi chân trắng trẻo gầy gầy. Hơi nước bốc lên, dòng nước xối vào làn da mỏng manh khiến nó trở nên đỏ ửng. Cửa thủy tinh mở ra, Phác Tống Tinh đỡ cổ cậu rồi đè lên tường, cúi đầu cắn một cái lên môi Tiểu Cửu.
Cuối tuần ở Ninh Thị có thể bị tắc đường từ lúc mặt trời mọc cho đến nửa đêm, khắp các đại lộ trong trung tâm thành phố đều không thông đến Rome, mất hơn hai tiếng cũng có khi không ra khỏi đường cao tốc được.
Lương Trinh Nguyên đi từ thư viện ra, trong balo chứa đầy tài liệu mới mượn về, nặng ơi là nặng. Lái xe trong nhà không đi qua đây được, taxi trực tuyến cũng không xếp được chỗ, vả lại giờ này xe taxi cũng không muốn đưa khách đến khu xa trung tâm, ai bảo mấy kẻ có tiền toàn thích ở mấy chỗ hẻo lánh.
Lương Trinh Nguyên đắn đo giữa việc đi tàu điện ngầm và ở lại chỗ nào đó gần đây đêm nay, lưu lượng hành khách của ga tàu điện ngầm này thuộc top đầu cả nước, lúc này có muốn đi cũng phải đợi nửa tiếng mới có thể vào ga, lại còn không biết có chen được lên không. Cậu gọi cho Lương Trinh Uyển: "Chị ơi, đặt cho em một phòng gần thư viện thành phố đi."
Một lúc sau, Lương Trinh Uyển gửi tin nhắn đặt phòng tới, là khách sạn Marriott ở đường Tây Lâm. Lương Trinh Nguyên cất điện thoại lại vào túi rồi đi bộ đến đó.
Thang máy "ting" một tiếng rồi dừng lại ở tầng 20. Lương Trinh Nguyên đặt balo xuống, nhớ tới tầng trên cùng của khách sạn này là một quán bar ngoài trời, có thể ngắm cảnh đêm Ninh Thị, còn có live rất hay. Rượu thì cậu chưa đủ tuổi uống, thế nhưng đi lên ngồi chơi một chút cũng không tồi.
Ninh Thị quanh năm đều như mùa xuân, thường khiến người ta hoang mang vào những ngày đổi mùa. Lương Trinh Nguyên cởϊ áσ khoác, chỉ mặc một chiếc áo phông trắng in chữ cái lên lầu, sau khi quẹt thẻ phòng liền thuận lợi bước vào, sau khi đi qua một hành lang đầy cây xanh, trước mắt liền rộng rãi sáng sủa. Dàn nhạc diễn tấu đang chuẩn bị bắt đầu, các nhạc công đang chỉnh âm, mấy chiếc bàn vuông ngoài trời ngồi đầy người nước ngoài, trên mỗi bàn đều được đặt mấy ngọn nến thơm, bầu không khí rất say sưa. Lương Trinh Nguyên chọn chiếc bàn ngoài trời cuối cùng chưa ai ngồi, gọi một ly mojito không cồn rồi lấy điện thoại ra chụp lại cảnh đêm gửi cho Lương Trinh Uyển.
Một lúc sau, có người mang đồ uống đến bắt chuyện. Lương Trinh Nguyên ngước mắt nhìn, đó là một người đàn ông có ngoại hình đặc trưng của Bắc Âu, dáng người rất cao, nói mình là khách du lịch ba lô đến Ninh Thị tham quan, muốn kết bạn với người Trung Quốc.
Đúng lúc này ban nhạc bắt đầu diễn, bài hát này đã quá nổi tiếng cả trong nước lẫn nước ngoài, hai người rất tự nhiên liền bắt đầu trò chuyện về bài hát này, chờ đến khi bài hát kết thúc, anh trai này đã uyển chuyển ngồi xuống đối diện với cậu, hai người cụng ly, một ly rượu whisky đá với một ly mojito không cồn, chất lỏng dưới ánh đèn nhìn có vẻ mờ ảo.
Lương Trinh Nguyên nghỉ đông với nghỉ hè luôn dành thời gian đến nhà bà ngoại ở Vancouver chơi, không hề có áp lực khi giao tiếng với người nước ngoài, lúc nói chuyện rất nhiệt tình, một tay cậu chống cằm, khóe miệng nở nụ cười, ánh mắt lấp lánh sáng như sao trên trời, lại có chút mông lung như ánh trăng, nhìn vào còn dễ say hơn cả rượu Whisky.
Phác Tống Tinh vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy cảnh này, mới đầu hắn còn tưởng rằng mình túng dục quá độ nên hoa mắt. Hắn lên đây chỉ định hít thở một chút rồi hút điếu thuốc, không ngờ còn tóm được hiện trường yêu sớm của học sinh trung học. Có lẽ gay đều có tật xấu, nhìn ai cũng giống gay, hắn tự nhận định tên nước ngoài kia không có ý tốt, sải bước tới, che lại ly nước của Trinh Nguyên : "Đêm hôm khuya khoắt không về nhà mà chạy đến tận đây hẹn hò sao?"
Lương Trinh Nguyên nhìn hắn đến cũng sợ hãi giật mình, Ninh Thị có thế nào cũng là thành phố tuyến một, sao lại có thể nhỏ thế này? Soái ca Bắc Âu dùng tiếng Anh hỏi what happened, Phác Tống Tinh nói tiếng anh không tốt, nhưng dù thế cũng không cản được hắn mắng chửi người: "Pen con mẹ mày!"
Lương Trinh Nguyên cười vang một tiếng, giải thích cho soái ca đứng đối diện đang bối rối không hiểu gì. Vẻ mặt của soái ca dịu xuống, còn Phác Tống Tinh lại trở nên không vui: "Em cùng tên ngốc to xác này thì thầm cái gì thế hả?"
Mọi người đều nói soái ca Bắc Âu mỗi người đều là người mẫu nam dự bị, đường nét thâm thúy, dáng người cao gầy, trời sinh đã có nhân ngư tuyến trên người, Trinh Nguyên hài hước nói: "Anh đang ghen tị với người ta đúng không?"
"Anh ghen tị cái con khỉ ấy, mẹ nhà em, đầu óc em hỏng rồi à." Phác Tống Tinh lễ độ mà mạnh mẽ làm động tác 'mời', hắn trầm giọng: "Leave, now!"
Lương Trinh Nguyên cười đến mức vai run lên, dùng hết các loại phép lịch sử để giải thích và xin lỗi với đối phương, soái ca mặc dù chưa hết hứng nhưng cũng rất biết điều, cuối cùng hắn đứng dậy rời đi, đổi thành Phác Tống Tinh đặt mông ngồi xuống, hắn vỗ tay cái bộp, tức giận gọi phục vụ: "Whisky đá!"
"Sao em lại ở đây?" Phác Tống Tinh thuốc không rời tay, hắn nheo mắt nhìn Trinh Nguyên trong làn khói, nhìn vào góc mặt khi cậu đối diện với người đàn ông Bắc Âu kia, cậu lấp lánh hơn sao, đẹp hơn trăng lưỡi liềm, say hơn rượu.
"Hôm nay tắc đường quá nên không về được." Lương Trinh Nguyên mở điện thoại ra: "Em đã báo cáo với chị em rồi."
"Mẹ nó, chỉ toàn chơi đùa lung tung."
Phác Tống Tinh nghiêm túc khinh thường hình tượng chị gái của Lương Trinh Uyển, "Uống xong ly này lập tức cút xuống đi ngủ cho anh."
"Còn anh? Sao anh lại ở đây?" Lương Trinh Nguyên khuấy khuấy cục đá: "À, thuê phòng nhỉ."
Phác Tống Tinh không nói, ném bật lửa ra: "Em quản được chắc."
"Ai quản anh chứ." Nụ cười của Trinh Nguyên nhạt xuống.
Bầu không khí lạnh lẽo đến vô vọng. Phác Tống Tinh nâng ly uống hết trong một ngụm, những viên đá va vào thành cốc, ban nhạc hết lần này đến lần khác không làm người, hát chính vô cùng ung dung hát một bài tiếng Anh kinh điển. Người nước ngoài đều có chút ngốc, dịp nào cũng có thể nhảy nhót, chỉ với cảnh đêm, với ánh đèn, cầm tay nhau lên vườn hoa trên sân thượng liền bắt đầu ôm nhau khiêu vũ. Phác Tống Tinh "hừ" một tiếng, lỗ chân lông khắp người đều lộ ra vẻ mất tự nhiên, Lương Trinh Nguyên đưa một tay về phía hắn: "Tống Tinh ca ca, khiêu vũ nào."
Ánh mắt Phác Tống Tinh rõ ràng là đang nói "Em bị bệnh đấy hả?" thế nhưng hắn vẫn luôn không thể nói "Không" với đôi mắt của Trinh Nguyên.
Lương Trinh Nguyên đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, hơi cúi đầu rồi lại đưa tay ra, cười nói: "Không dám sao?"
Phác Tống Tinh thở dài ra bỏ thuốc xuống, dụi tắt thuốc, nắm lấy bàn tay của Lương Trinh Nguyên.
Thật ra thì ai mà biết nhảy? Mẹ nó ai cũng không biết. Trái, phải, trước, sau, họ nhảy theo tiết tấu thế này hết lần này đến lần khác. Lương Trinh Nguyên giẫm lên chân hắn vô số lần, cười đến mức đau cả tim, Phác Tống Tinh nhe răng thấp giọng mắng: "Mẹ nó, em cố ý đấy hả."
"Em cũng không biết nhảy mà." Lương Trinh Nguyên vô tội chớp mắt.
Cậu níu lấy tấm lưng rộng lớn của Phác Tống Tinh, Phác Tống Tinh ôm eo cậu, tay trái tay phải của hai người đan xen, đây là tư thế khiêu vũ tiêu chuẩn, chỉ tiếc cả hai đều là gối thêu hoa, đẹp mà không dùng được. Phác Tống Tinh khẽ cúi đầu liền có thể nhìn thấy hàng mi vừa dày vừa dài của Trinh Nguyên, Trinh Nguyên hơi ngước mắt liền có thể chạm đến đôi mắt như được tô vẽ của hắn, hai người nhìn nhau chăm chú, hơi thở dần dần hòa vào nhau. Là hơi thở mang theo mùi thơm, ngọt ngào xen lẫn mùi thuốc lá, trong lòng Lương Trinh Nguyên ngứa ngáy, nghĩ thầm tên đàn ông cẩu bức này bị nước hoa tẩm ướp đến là ngon miệng quá.
"Anh Tống Tinh." Lương Trinh Nguyên trầm thấp nói, "Đây là lần khiêu vũ đầu tiên của em đấy nha."
Phác Tống Tinh không còn gì để nói, kìm lại ý muốn trợn trắng mắt, học theo giọng điệu khoa trương kia mà đáp lời: "Vậy thì vinh dự cho anh quá đi à."
Lương Trinh Nguyên không nhịn được cười, hai vai run run, gần như không thể đứng thẳng, đầu cậu kề sát vào ngực hắn.
"Anh Tống Tinh ơi."
"Lại sao nữa."
"Tim anh đập nhanh quá."
". . ." Phác Tống Tinh hoảng đến không lựa lời mà nói: "Do anh say rồi, không, là do anh sợ độ cao."
Người trên sàn nhảy càng lúc càng sôi nổi, từng làn váy biến thành những đường cong đẹp mắt, Phác Tống Tinh rốt cuộc không chịu nổi, hắn buông Trinh Nguyên ra, chạy đến mức ngay cả bóng lưng cũng lộ ra vẻ trốn tránh.
Lương Trinh Nguyên nhìn hắn xuyên qua đám đông, chạy khỏi hiện trường, chậm rãi ung dung huýt sáo.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro