Chương 21: Lá Thư Từ Người Cha

---
Cơn mưa xuân bất chợt kéo qua làng Lục Hòa. Những giọt mưa lăn dài trên tàu lá chuối, đọng lại trên tán trầu mướt xanh trước hiên nhà. Đăng đang ngồi hong tay bên bếp lửa, thi thoảng lại ho khan. Chung bước vào, tay cầm ấm nước gừng nóng hổi.

— Uống chút cho ấm bụng, kẻo gió mùa làm em cảm lại.

Đăng cười nhẹ, đón lấy ấm nước. Bàn tay hai người chạm nhau trong chốc lát, ấm như thể mùa đông chưa từng ghé qua.

Đúng lúc ấy, có tiếng gọi ngoài cổng:

— Có thư! Thư của ông bá hộ Trần gửi về cho cậu Nhật Đăng!

Cả hai sững người. Đăng đứng bật dậy, lòng thoáng run, còn Chung bước nhanh ra nhận thư.

Bức thư được gói bằng giấy dó, niêm phong bằng sáp đỏ. Mùi mực tàu thơm nhẹ. Chung trao thư cho Đăng, khẽ nói:

— Là của cha em. Em mở đi.

Đăng run rẩy xé niêm phong. Nét chữ ông bá hộ vẫn cứng cáp, nhưng đượm vẻ khắc khổ, trầm mặc:

> “Gửi con trai, Nhật Đăng của cha...

> Cha đã già. Những năm tháng sau cùng này, cha ngẫm lại bao chuyện xưa cũ, lòng không thôi dằn vặt. Cha từng nặng lòng với oán hận, từng nhẫn tâm đẩy mẹ con ra khỏi nhà, từng lạnh lùng khi nghe tin con bệnh nặng mà không một lần lui tới.

> Giờ đây, nhìn lại, cha chỉ thấy mình là một ông già cô độc giữa khu vườn trầu vắng tiếng người.

> Những ngày qua, cha nghe bà con nói... rằng con và thằng Chung thương nhau, sống tử tế, đàng hoàng. Rằng cả làng đã chấp nhận, thậm chí thương mến hai đứa. Lòng cha lúc đầu phẫn nộ. Nhưng rồi khi nhìn lại nơi căn nhà trống trải – nơi từng chất đầy sự kiêu ngạo của cha – cha chợt thấy trống rỗng.

> Trầu không nên gắn vào thù oán. Cau không nên gãy vì định kiến. Nếu ngày xưa cha yêu mẹ con hơn một chút, thì giờ có lẽ đời đã khác.

> Cha không mong con tha thứ, chỉ mong con được sống trọn với người con thương.

> Kèm theo bức thư này, cha đã lập tờ giấy sang nhượng toàn bộ khu ruộng trầu phía đông làng cho con đứng tên. Không phải để chuộc lỗi. Mà để cha biết, ít ra đời cha có để lại chút gì đó cho đứa con duy nhất của mình.

> Ngày mai cha rời làng, lên chùa ở ẩn. Đừng tìm cha. Nếu có duyên, kiếp sau ta lại làm cha con mà sống tốt với nhau hơn.

> Ký tên: Trần Văn Lễ – bá hộ của một thời, cũng là người cha tội lỗi của con.”*

Đăng đọc đến đây, nước mắt cậu rơi xuống, thấm ướt cả mép thư. Cậu không nói gì, chỉ úp mặt vào lòng Chung mà nức nở.

Chung ôm lấy cậu, tay vuốt nhẹ lưng:

— Khóc đi... rồi ngày mai ta thắp nhang tiễn ông ấy. Dù sao cũng là cha em.

---

Sáng hôm sau, cả làng rộn ràng tiễn ông bá hộ Trần. Không rượu thịt linh đình, không trống giong cờ mở – chỉ một chiếc xe bò chở hành lý đơn sơ, và người đàn ông tóc bạc phơ mặc áo nâu sồng cúi chào dân làng.

Khi xe bò lăn bánh, ông quay đầu nhìn lại. Cách đó không xa, Đăng đứng bên Chung, tay cầm bó nhang, khẽ cúi đầu.

Giây phút ấy, ông bá hộ Trần khóc. Không phải vì tiếc nuối của cải hay quyền thế, mà vì lần đầu trong đời, ông hiểu thế nào là mất mát thật sự.

---

Chiều hôm ấy, Chung đem khung giấy chứng nhận sang nhượng ra treo ngay giữa nhà. Đăng ngồi trên ghế, im lặng một lúc, rồi khẽ nói:

— Chung à… mình giữ đất này, không phải để làm giàu đâu.

— Vậy để làm gì?

— Để trồng thêm trầu, làm chốn yên ổn. Cho con cháu đời sau biết rằng: từng có một người cha sám hối. Và từng có một mối duyên, cay đắng mà mặn nồng như trầu với cau...

Chung không nói gì, chỉ bước lại ôm cậu thật chặt. Ngoài kia, dây trầu bắt đầu vươn lên tán cau – như một khởi đầu mới cho ngôi nhà đã từng có quá nhiều nước mắt.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #joongdunk