Chương 22: Tin Vui Trong Nắng Sớm
---
Trời vào độ tháng ba, nắng xuân phả xuống mái tranh nhẹ như tơ, mang theo hơi ấm khiến lòng người cũng bớt phần u uẩn. Mảnh vườn nhà Chung – Đăng rộn ràng hơn hẳn, trầu xanh bám kín hàng cau, gió lay từng cọng lá tạo thành tiếng xào xạc như lời thì thầm của đất trời.
Nhật Đăng dạo này da dẻ hồng hào hơn, tiếng ho cũng thưa dần. Chung thấy vậy mừng thầm, không nói gì, chỉ lặng lẽ nấu món ngon, sắc thuốc Bắc, rồi ban đêm kéo chăn cho cậu thật kỹ.
Sáng hôm ấy, khi con gà chưa kịp gáy canh tư, Đăng đã thức dậy nôn nao. Cậu lật đật chạy ra vườn nôn khan, tay vịn cột hàng rào, mặt mũi tái xanh. Chung hốt hoảng chạy theo:
— Đăng! Em sao thế?
Đăng lắc đầu, nói nhỏ, khản giọng:
— Chắc em cảm… dạo này bụng cứ khó chịu, hay buồn nôn…
Chung chau mày, không chần chừ, lập tức dắt xe đi gọi bà mụ Lài – người mát tay đỡ đẻ trong làng, cũng là người hiểu chuyện cổ tích trời đất không phân biệt gì ai.
Bà Lài đến nơi, vừa nhìn Đăng đã khựng lại:
— Coi vậy chớ... mặt mũi hồng hào, môi đỏ, người mệt mỏi, ăn không vô, bụng hay lâm râm đau… Ơ kìa, mấy dấu hiệu quen ghê!
Chung nhíu mày:
— Bộ giống người có bệnh gì lạ?
Bà mụ cười khà khà, xoa tay:
— Không bệnh đâu, mà là... tin vui đó con trai!
— Dạ? Tin gì?
— Là có... bầu đó!
Chung nghe xong mà đứng chết trân, miệng há ra, tim như đứng lại vài nhịp.
— Bà nói... thiệt hả?
— Bà đỡ hơn trăm đứa nhỏ trong làng rồi, dấu hiệu này bà quen mặt! Hồi xưa từng có một đôi giống vậy đó, cũng êm ấm đẻ ra đứa con bụ bẫm lắm nghen!
Đăng thì tròn xoe mắt, không tin nổi vào tai mình. Cậu lắp bắp:
— Em… mang thai thật hả? Em… là nam mà…
— Ừa thì nam, nhưng trời sinh có người đặc biệt. Không nhiều, nhưng có. Đất làng này từng chứng kiến rồi. Cứ tin bà đi.
Chung quay sang nhìn Đăng, mắt rưng rưng. Tay anh run nhẹ, nhưng nụ cười thì ấm áp đến lạ:
— Em… em có con của tụi mình rồi hả?
Đăng gật khẽ, nước mắt lưng tròng:
— Em cũng không ngờ... tưởng đời này chỉ có đau với buồn…
— Không đâu, từ giờ… chỉ còn niềm vui với hạnh phúc thôi.
Chung bước tới, đặt bàn tay lên bụng Đăng. Ánh mắt anh dịu dàng như nắng mai:
— Cảm ơn em… cảm ơn đã cho anh một mái nhà, và bây giờ là một sinh linh nhỏ.
---
Tin vui lan ra nhanh chóng trong làng. Bà con tề tựu tới chúc mừng, ai nấy đều hồ hởi. Cụ Lý còn đùa:
— Đám cưới thì có rồi, giờ là lo dựng chòi cho ba lớn, ba nhỏ, với em bé nữa thôi nghen!
Bà mụ Lài căn dặn Đăng kỹ lưỡng: từ giờ không được ra đồng sớm, không gánh nước, không để bụng lạnh, phải ăn no, ngủ đủ. Chung thì viết sẵn từng ngày vào cuốn sổ, canh cữ giờ giấc từng ly từng tí.
Ban đêm, anh nằm cạnh Đăng, tay vẫn đặt lên bụng cậu. Không phải để giữ, mà là để cảm nhận — từng nhịp sinh linh đang lớn lên trong bụng người mình thương.
---
Đêm đó, trăng sáng như gương. Trầu ngoài hiên rung rinh theo gió, tỏa hương cay dìu dịu. Trong nhà, Đăng nép vào lòng Chung thì thầm:
— Chung này… nếu đứa bé là con gái, anh muốn đặt tên gì?
— Là gái thì anh đặt là Nguyệt Cầm – nguyệt là trăng đêm nay, cầm là tiếng đàn, nghe dịu dàng.
— Còn nếu là con trai?
— Tâm An. Chỉ cần con sống bình yên, là anh mãn nguyện rồi.
Đăng mỉm cười, mắt long lanh:
— Vậy em cầu... mai này con lớn lên, biết ba nó từng yêu ba nó nhiều đến dường nào.
Chung không trả lời, chỉ cúi xuống hôn nhẹ lên trán Đăng. Đó là lời hứa không cần thốt ra — một đời trọn vẹn, một mối duyên cay nồng như trầu, nhưng mặn mà không bao giờ phai.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro