Chương 27: Người Xưa Trở Về


---

Buổi trưa nọ, nắng gắt như thiêu như đốt. Đăng vừa dỗ xong hai đứa nhỏ ngủ, thì nghe tiếng chó sủa vang ngoài cổng.

Ông bá hộ đang ngồi thái thuốc lá cũng dừng tay. Chung từ sau vườn chạy vào, quấn khăn mồ hôi nhễ nhại, vừa quẹt mồ hôi vừa gọi lớn:

– Ai đó?

Một người đàn ông lạ, mặc áo bà ba xám bạc màu, dáng gầy nhưng cao ráo, đứng ngoài cổng. Khuôn mặt bị bóng nón che khuất, nhưng giọng nói cất lên thì khiến cả Đăng khựng người:

– Tôi… tôi tìm Đăng. Có phải… Trần Nhật Đăng ở đây không?

Đăng từ bên trong bưng thau đồ ra phơi, nghe tiếng ấy thì khựng tay. Như một luồng điện chạy dọc sống lưng, anh quay đầu lại, đôi mắt mở to.

– Tín… là anh Tín phải không?

Người ấy gỡ nón, gương mặt hốc hác hiện rõ dưới ánh nắng trưa gay gắt. Chính là Tín, người từng là mối tình đầu của Đăng, cũng là người đã phụ anh năm ấy để cưới vợ theo ý mẹ.

Cả sân im phăng phắc. Chỉ còn tiếng ve kêu ran trên ngọn tre và tiếng áo vải phất nhẹ theo gió.

Chung đứng cạnh Đăng, ánh mắt thoáng một tia sắc lạnh. Nhưng anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tay đỡ lấy thau đồ, rồi nhìn Tín từ đầu đến chân, giọng thấp:

– Mời vô nhà uống nước đã.

---

Trong gian nhà nhỏ, Tín ngồi bối rối. Chung rót nước nhưng không ngồi cạnh vợ. Đăng thì ôm con gái trong lòng, tay khẽ vỗ lưng bé như để trấn tĩnh bản thân.

Tín mở lời trước, giọng khản đặc như bụi đường xa:

– Tôi nghe tin em về làng, cũng nghe tin… em sinh con. Tôi… tôi không ngờ em chọn đi con đường này.

Đăng ngẩng lên, giọng không lạnh, cũng không nồng:

– Em không chọn, anh Tín. Đời chọn giùm em hết rồi. Ngày anh cưới vợ, em đâu chọn được gì.

Không khí lặng như tờ. Tín nuốt nước miếng, cúi mặt, bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt:

– Anh biết mình sai. Mẹ anh ép, anh yếu lòng… Nhưng anh vẫn… vẫn nhớ em, Đăng à.

Chung đứng bật dậy. Cái ghế tre kêu “cọt kẹt” nghe gai cả người.

– Xin lỗi, khách à, nhà tôi đã có chồng, có con. Nếu anh còn giữ ý nghĩ đó trong đầu thì mời anh về.

Tín nhìn Chung, rồi nhìn Đăng – người đang ngồi ôm con, mặt chẳng còn là thiếu niên từng nũng nịu đòi anh đưa đi chợ phiên năm nào nữa. Mà là một người vợ, người mẹ, đôi mắt từng trải, kiên cường.

– Tôi xin lỗi… Tôi chỉ muốn… một lời từ biệt, đàng hoàng. Năm đó tôi đi không nói gì. Cứ nghĩ em sẽ quên nhanh… Ai dè…

Đăng siết chặt bé Ánh Duyên trong tay. Mắt nhìn về xa xăm, miệng nhẹ như gió thoảng:

– Anh đi không nói gì, em tưởng mình bị bỏ rơi giữa ruộng lúa. Em nhớ hoài.

– Giờ em có hạnh phúc không?

Chung toan bước tới chen vào, nhưng Đăng giơ tay chặn lại. Anh nhìn Tín, cười dịu dàng – mà sao như vết dao lướt ngang tim người đối diện:

– Em hạnh phúc. Rất hạnh phúc. Chồng em bồng con, gội đầu cho em, nửa đêm nấu cháo khi em sốt. Ba chồng em ru cháu ngủ mỗi tối. Em không mong gì hơn.

Tín cúi đầu, đôi vai gầy run lên. Không ai biết là do hối hận hay tiếc nuối. Đăng vẫn ngồi đó, giọng vững vàng:

– Nếu kiếp trước mình có nợ nhau, thì kiếp này coi như trả xong rồi. Anh đi đi. Tụi nhỏ sắp thức, không tiện tiếp.

---

Sau khi Tín rời đi, trời đổ mưa lớn. Đăng đứng dưới mái hiên, mắt nhìn xa xăm, tay vẫn ôm bé Tân.

Chung bước tới, nhẹ nhàng ôm cả hai cha con vào lòng. Anh hỏi khẽ:

– Em ổn không?

– Ổn. Chỉ là… tim em nó nhói chút thôi. Cũng may, em không còn yêu ảnh nữa.

Chung không đáp. Anh siết chặt vòng tay, miệng thì thầm:

– Em không cần phải yêu ai ngoài anh cả. Không cần tiếc ai nữa. Có anh, có con, là đủ rồi.

---

Tối đó, ông bá hộ thắp đèn dầu, nhìn hai đứa cháu nội ngủ say. Ông quay sang Chung:

– Tình xưa dễ làm người ta chao đảo lắm. Con giữ kỹ Đăng, giữ kỹ luôn gia đình này nghe chưa?

Chung gật đầu:

– Con biết. Và con thề, dù ai về ai tới, lòng con vẫn chỉ có một người: Nhật Đăng.

Ngoài sân, trầu cay vẫn xanh rì trên giàn, mưa đã ngớt, còn gió thì nhè nhẹ bay qua mái lá. Đêm ấy, nhà nhỏ sáng đèn, nhưng trong lòng mọi người, đã yên rồi một mối thương xưa.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #joongdunk