/Ngày lễ hội của bọn họ/
Chuông gió Chí Thành mua bị Lý Đông Hách buộc phải trả lại, trong giọng nói còn có chút giáo huấn, anh thấy Phác Chí Thành không đuổi theo kịp quay đầu lại nhìn thì đối mặt với Phác Chí Thành đang mở to mắt sững sờ nhìn anh, Lý Đông Hách nhắm mắt, trong lòng thầm mắng một tiếng. Phác Chí Thành cũng không quá quen với anh, anh nói như thế này có chút hơi quá mức.
Phác Chí Thành cũng không phải Chung Thần Lạc, còn phải nghe anh dạy bảo.
"Ý tôi là...quá đắt, sợ người ta lừa cậu"-Lý Đông Hách giải thích.
"Anh nói cũng đúng"-Phác Chí Thành gật đầu đuổi kịp .
"Nó còn không đẹp"
"Ừ"-Lý Đông Hách cười ra tiếng, Phác Chí Thành cũng vậy
Vừa mới anh mới biết được Phác Chí Thành nhỏ tuổi hơn mình nên bỗng dưng không thể kiềm chế được tâm lý của người làm anh. Phác Chí Thành nhớ tới, đội trưởng cũng từng mắng cậu như vậy, cảm giác quen thuộc đến lạ. Phác Chí Thành kiên trì muốn tiễn anh, đối với khu dân cư gần đó cũng có hứng thú, Lý Đông Hách thuận miệng hỏi cậu sống ở chỗ nào, có xa hay không, dặn dò về nhà nhớ chú ý an toàn, Phác Chí Thành chỉ về bờ sông phía đối diện nói, không xa, chỉ là đối diện.
Hôm nay phía đối diện cũng treo lên bảng quảng cáo mới, Lý Đông Hách nhìn theo hướng ngón tay của người kia.
À...là người có tiền.
'Người có tiền' nhìn anh lấy ra bình nước nóng thì rất thích thú, màu sắc và hoa văn đều là kiểu cũ, đây đều là của chủ nhà trên lầu cho bọn họ.
"Uống thêm nước nóng đi"-Người có tiền đến nhà bọn họ cũng chỉ có thể uống nước sôi, bình tráng men vẫn là bình Hoàng Nhân Tuấn đã uống lúc trước.
Tất nhiên đã rửa sạch. Phác Chí Thành chơi với mèo một lúc, thấy anh cầm đàn ghi ta ra thì chống cằm chờ mong.
"Cảm ơn cậu mỗi lần đều cổ vũ cho tôi"
"Hát cho tôi nghe?"
"Ừm. Hát cho cậu nghe."
Lần này, Lý Đông Hách không chọn những bài hát mình đã viết mà là những bài hát phổ biến có thể nghe ven đường. Phác Chí Thành nói rằng cậu ấy muốn nghe những bài hát của anh sáng tác, cậu ấy thích những bài hát gốc của anh hơn. Lý Đông Hách lắc đầu. Không biết vì sao, trực giác đã ngăn anh lại, những bài hát có dấu vết của Chung Thần Lạc không nên hát cho Phác Chí Thành nghe.
"Vậy là anh thích cậu ấy à"-Phác Chí Thành gõ gõ mặt bàn hỏi.
"Thực sự không phải"
"Là ca khúc chỉ dành riêng cho cậu ấy?"
"Không phải"
"Vậy thì tại sao anh không thể hát cho tôi nghe?"-Phác Chí Thành mím môi nói-"Tôi là người hâm một số một của anh mà, đúng không?"
Từ ý nghĩa nào đó thì đúng là như vậy. Phác Chí Thành nâng tay nằm úp sấp xuống bàn gỗ, cậu muốn nghe.
"Được rồi, hát cho cậu nghe, người hâm mộ số một của tôi"
Bài hát đã hoàn thành được một nửa kia, lâu như vậy vẫn dừng ở "Anh hay là anh ấy", đằng sau cũng chỉ có giai điệu, Phác Chí Thành đợi anh ngâm nga xong, liền sờ sờ đầu mèo, cũng không lên tiếng.
Lý Đông Hách cũng đang chờ đợi phản hồi của cậu ấy.
"Anh lẽ ra nên đến một nơi cao hơn và tốt hơn để hát"
"Ví dụ như?"-Ví dụ như dưới ánh đèn trung tâm sân khấu, có hàng ngàn hàng vạn người ở dưới.
"Giấc mơ quá lớn rồi"-Lý Đông Hách xua tay
"Anh có thể"-Phác Chí Thành gật đầu
"Cậu cùng em trai tôi nói giống nhau"
"Phải không"
"Hắn cũng nói tôi có thể"
"Uh-huh"
"Tùy duyên đi"-Lý Đông Hách đặt cây đàn của mình xuống rồi rót thêm trà nóng.
"Tùy duyên. Nhưng là dù anh ở đâu thì tôi cũng sẽ ủng hộ"
"Cảm ơn. Thật cảm động"
Trước khi đi, Lý Đông Hách còn hỏi Phác Chí Thành có muốn lưu lại phương thức liên hệ không. Phác Chí Thành suy nghĩ một lúc rồi nói vẫn là nên giữ khoảng cách, như bây giờ rất tốt.
Cũng đúng.
"Dù sao anh đi đâu thì tôi cũng có thể tìm được"
"Nghe thật đáng sợ"- Lý Đông Hách ôm cánh tay co rúm lại
"Đùa thôi"-Phác Chí Thành vẫy tay tạm biệt.
Lý Đông Hách muốn tiễn cậu ấy xuống cầu thang thì bị ngăn lại, sau đó anh đối với bóng dáng Phác Chí Thành dặn dò nhớ đi về an toàn, Phác Chí Thành lại quay đầu lại bảo anh mau quay trở về. Đợi cho không thấy bóng dáng của người kia nữa thì anh mới lên lầu, nhìn chén trà còn đang bốc hơi, lại nhìn thời gian, có lẽ Chung Thần Lạc sẽ mau trở lại, phải nhanh chóng dọn dẹp, nếu không chốc lát về lại hỏi anh có phải có ai đã đến hay không...
Hôm nay Chung Thần Lạc đi làm thêm, lẽ ra tan làm sớm, sao tới giờ còn chưa về nhà, cũng không biết đi đâu vậy? Đương nhiên là cùng Lý Đế Nỗ ở một chỗ rồi. Lý Đông Hách lấy giẻ lau khô vết nước trên bàn, bưng hai cái chén trở vào nhà, A Lạc A Hạ chạy theo phía sau.
Lý Đế Nỗ sẽ đến đón Chung Thần Lạc, hôm nay tan làm sớm, còn có thể ăn cơm chiều cùng nhau. Tuy nhiên ban ngày tan cuộc cũng không tính vui vẻ, gặp lại đương nhiên xấu hổ. Khi Lý Đế Nỗ đưa ra yêu cầu về nhà ăn tối, thì Chung Thần Lạc đầu tiên là từ chối, vừa thấy người kia biến sắc mặt liền thay đổi câu trả lời.
Từ chối mãi thành thói quen, thật sự không công bằng với anh ấy. Vì vậy anh chủ động xin giết giặc, Lý Đế Nỗ muốn gì đều theo, muốn ăn gì thì anh đều nấu cho anh ấy.
"Đây là em nói?"
"Này, em không phải nói ý kia!"
Lý Đế Nỗ cũng không phân bua mà đẩy Chung Thần Lạc xuống ghế sô pha, khi môi của Lý Đế Nỗ chỉ cách cổ Chung Thần Lạc một hai cm thì Chung Thần Lạc lại nhắm mắt trốn lui đằng sau. Lý Đế Nỗ chỉ dừng lại quan sát phản ứng của người kia. Xem đi, rõ ràng từ chối đã thành thói quen.
Chung Thần Lạc cũng từ từ mở một mắt để quan sát phản ứng của Lý Đế Nỗ.
"Anh...anh đã thay đổi..."- Anh khẽ nhỏ giọng lẩm bẩm, một chút khí thế cũng không có.
Còn có thể có cái gì khí thế, anh bị vây trong hoàn cảnh xấu, tùy thời cơ có thể bị tử hình ngay tại chỗ. Lý Đế Nỗ đã thay đổi, thực sự đã thay đổi, trước đây không phải như thế này.
"Anh chỉ hối hận lúc trước không như thế này"
Áo trên mặc dày, nhưng ở dưới cũng không dày, người kia càng từ chối thì Lý Đế Nỗ càng tức giận. Vừa lôi kéo dây lưng thì khuy cài cũng buông ra.
"Anh ơi!" Chung Thần Lạc nhanh chóng chặn tay, nịnh nọt cầu xin
Hai người lúc này xem như đang đánh cờ
"Anh ơi, tha mạng...bỏ qua cho em đi mà..."
"Buông tha em, thả em đi cùng anh ta à?"-Lý Đế Nỗ trước tiên buông tay, rồi nghiêng người nhìn anh-"Anh không rộng lượng đến mức như vậy, thực sự không có"
Chung Thần Lạc định nói gì đó để biện minh, nhưng Lý Đế Nỗ đã đứng dậy, nhấc lên túi nhựa trên bàn đi chuẩn bị bữa tối, áo gió và áo khoác cũng tùy tay khoác lên ghế sô pha. Chung Thần Lạc đứng dậy quan sát một lúc, người trong bếp cũng không muốn anh giúp đỡ, cũng không định nói chuyện cùng với anh, anh gọi "anh" thêm vài tiếng nhưng Lý Đế Nỗ cũng không trả lời.
Ghế sô pha thật thoải mái, dựa vào làm Chung Thần Lạc cảm thấy rất buồn ngủ, Chung Thần Lạc làm việc trong cửa hàng cả ngày cũng mệt chết đi được, cũng không còn sức lực để dỗ dành người, sự việc tựa hồ luôn phát triển vượt quá tầm tay của anh. Anh nằm xuống, chỉ định nghỉ ngơi một lát, thầm nghĩ, ngủ một chút thì được rồi.
Thẳng đến khi toàn bộ thức ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng thì Chung Thần Lạc cũng chưa thức dậy. Lý Đế Nỗ lau tay rồi tiến đến gọi người dậy ăn cơm thì thấy Chung Thần Lạc đang ngủ say, cả người cuộn tròn dưới lớp áo khoác của anh. Lý Đế Nỗ lay lay thì Chung Thần Lạc chỉ nhăn mặt rồi thu mình lại vùi đầu ngủ tiếp. Anh lo lắng Chung Thần Lạc sẽ bị cảm lạnh nên mang chăn bông ra đắp lên, nhưng là Chung Thần Lạc vẫn túm áo khoác không buông tay, động một chút sẽ cau mày lại.
Chăn bông cũng là chăn bông của Chung Thần Lạc, chiếc chăn Bugs Bunny đã được thay thế bằng một chiếc chăn với họa tiết đơn giản. Chung Thần Lạc đại khái trong chốc lát còn chưa thể thức dậy, vì vậy Lý Đế Nỗ cũng ngồi cùng trong một lát, anh đứng dậy tắt đèn rồi bật đèn tường ấm áp, vừa mở TV xem chương trình nhưng vặn âm lượng xuống thấp, thật ra tâm trí của anh cũng không hướng về chương trình tạp kỹ này.
Anh đã thật lâu không được nghe Chung Thần Lạc gọi mình là "anh". Anh cũng tự an ủi chính mình, đã đợi được bảy năm, chờ thêm một chút cũng không có vấn đề gì, dù sao Chung Thần Lạc đã trở về bên anh rồi. Nhưng một ý nghĩ lại nảy lên, bởi vì đã chờ đợi bảy năm, cho nên anh không muốn đợi thêm nữa. Chung Thần Lạc đã trở lại, tại sao mình vẫn chưa thể nắm bắt được em ấy?
Chung Thần Lạc ngủ được bao lâu thì các suy nghĩ trong đầu anh cũng giao chiến bấy lâu, nước ấm trong chén cũng đã lạnh, xước mang rô cũng không còn tìm được để xé, điện thoại di động chỉ còn một ít pin cũng sắp tắt. Người sau lưng cuối cùng cũng tỉnh dậy, đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai anh.
"Anh ơi...Mấy giờ rồi..."-Giọng nói khàn khàn
"Ừm? Tỉnh rồi à?"
"Mấy giờ rồi......"-Trên TV đã bắt đầu đưa tin tức đêm khuya
Chung Thần Lạc dụi dụi mắt-"Anh ăn chưa?"
Lý Đế Nỗ lắc đầu. Chưa ăn. Chờ em
"Lẽ ra anh nên ăn trước nha, hoặc là kêu em thức dậy, anh chịu đói cả đêm sao?"
"Không sao, anh không đói"
Chung Thần Lạc đưa tay lên sờ tóc anh-"Đừng tức giận"
"Anh không tức giận. Đứng dậy đi ăn cơm"
Lý Đế Nỗ vươn tay muốn kéo, Chung Thần Lạc lại nâng cánh tay xòe ra năm ngón, ý bảo muốn ôm. Chung Thần Lạc cả người đều ấm áp, chăn bông rất dày, Lý Đế Nỗ còn bật điều hòa, nên trong lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi. Đừng tức giận, đừng tức giận mà. Chung Thần Lạc ôm chầm lấy anh, cũng không biết đang an ủi hay làm nũng.
"Thật xin lỗi, em nhận lỗi với anh"
Lý Đế Nỗ bỗng nhiên ôm chặt lấy rồi vùi đầu vào cổ người kia.
"Người nên xin lỗi là anh"
Chung Thần Lạc mí mắt nhảy lên, đưa tay lên che miệng của anh ấy
Đừng nói, đừng nói nữa. Đừng nói về quá khứ.
Lý Đế Nỗ lắc đầu, kéo tay của anh xuống, hít một hơi thật sâu
Xin lỗi em.
Đừng xin lỗi. Chung Thần Lạc đặt trán mình lên trán của anh ấy.
Đây không phải là điều mà em muốn nghe. Chưa bao giờ muốn.
Lý Đông Hách cũng không quan tâm có lễ hội hay không, chỉ là chủ quán nói mấy ngày này buôn bán sẽ rất bận rộn, kể cả khi Lý Đông Hách không lên sân khấu thì vẫn muốn anh ở lại cửa hàng để giúp đỡ. Tất nhiên, mức lương cũng cao hơn bình thường, Lý Đông Hách cũng đồng ý.
Chỉ là lâu rồi Lý Đông Hách không gặp Phác Chí Thành. Anh cũng đoán Phác Chí Thành hẳn là đang bận công việc, bản ghi chép trò chuyện vẫn dừng lại ở hệ thống nhắc nhở khi thêm bạn bè. Hoàng Nhân Tuấn cũng thật lâu không còn làm phiền anh nữa, một thời gian trước có một nhóm nhạc của D.r ra mắt một bài hát dành cho mùa đông, có vài vị khách đến cũng đang thảo luận về D.r, có người nói tin tức nội bộ là năm sau sẽ có một ca sĩ solo ra mắt, công ty bọn họ đã lâu không có ra mắt ca sĩ solo.
Chung Thần Lạc nhận được tin nhắn báo rằng kỳ lễ nên anh ấy sẽ về trễ hơn so với bình thường, không cần phải lo lắng.
[Đi chơi lễ?]
[Đi làm]
Chung Thần Lạc cũng gửi sang video đang buộc bong bóng bay, mua một đồ uống tặng một bong bóng, không có hạn chế, bóng bay trong cửa hàng của bọn họ được thiết kế dễ thương đến mức trẻ em đều yêu thích, còn Chung Thần Lạc cũng bận rộn thổi và buộc dây không ngừng.
Trung tâm quảng trường cũng tổ chức các hoạt động, những bài hát Giáng sinh khác nhau cũng lần lượt được phát lên, tổ trưởng lấy đến những băng đô, Chung Thần Lạc chọn một chiếc sừng hươu để đội lên, còn có một đứa trẻ hỏi anh có thể lấy băng đô thay vì bóng bay được không. Chung Thần Lạc dán hai miếng hình dán sừng hươu lên quả bóng rồi đưa cho đứa trẻ, nhưng đứa trẻ kia cố chấp chỉ muốn băng đô, mẹ của nó đành phải đi tìm chỗ mua băng đô sừng hươu, đứa nhỏ đội xong liền nhảy cẫng lên bỏ chạy vào đám đông.
Hôm nay anh mặc chiếc áo len mới, tòa nhà đối diện kia cũng sáng đèn nhưng Lý Đế Nỗ không có ở đó. Vừa lấy ra điện thoại định hỏi anh ấy đang làm gì thì một đồng nghiệp vỗ vai anh, Chung Thần Lạc vừa nhấc đầu thì có vài cô gái ăn mặc xinh đẹp đứng ở trước quầy hàng do dự muốn nói lại không dám.
"Xin chào, bạn có muốn một thức uống nóng không? Sẽ có quà tặng một quả bóng bay"
Chung Thần Lạc đưa một hộp bóng bay cho bọn họ lựa chọn, một cô gái tóc dài bị bạn bè đẩy ra khoát tay nói không cần bóng bay cũng được.
"A...cái này không đẹp sao?"-Chung Thần Lạc lấy ra một vài cái, khá là dễ thương nha.
Cô gái bước đến vài bước rồi nói: "Có thể xin thông tin liên lạc của bạn được không?" Đồng nghiệp của anh che miệng cười, Chung Thần Lạc vừa kịp phản ứng thì tai lập tức đỏ lên.
"Xin lỗi, không tiện lắm..."
Để không làm cô gái xấu hổ, Chung Thần Lạc còn tặng thêm cho cô vài quả bóng bay xinh đẹp, cô gái kia vẫn chưa bỏ cuộc mà bước lên vài bước hỏi
"Bạn có người yêu rồi sao"
Chung Thần Lạc máy móc gật đầu, các đồng nghiệp bên cạnh bắt đầu ồn ào, đợi cô gái kia đi thì bắt đầu ép hỏi anh chuyện từ khi nào. Là tòa nhà cách vách hay tòa nhà đối diện bên kia đường. Chung Thần Lạc đẩy bọn họ ra rồi quay trở lại cửa hàng, tin nhắn anh vừa gửi cũng nhận được phản hồi. Lý Đế Nỗ nói đang nghe báo cáo, chỉ có thể tranh thủ xem điện thoại một chút.
Trong cửa hàng có bật điều hòa nên cơ thể của Chung Thần Lạc cũng dần ấm lên, vết đỏ bên tai cũng dịu đi, anh nhắn tin trả lời.
[Lý Đế Nỗ]
[Vừa có người hỏi em thông tin liên hệ]
[Vẫn có rất nhiều người thích em đấy]
Đợi một lúc thì bên kia vẫn chưa trả lời lại. Cũng đúng, chắc đang họp. Chung Thần Lạc nằm xuống nghỉ ngơi một lúc. Những bài hát Giáng sinh được phát ngẫu nhiên trong cửa hàng, có vui tươi, có nhẹ nhàng, cũng có sâu lắng, những miếng dán cửa sổ chia con phố bên ngoài cửa kính thành những bức tranh hình ảnh khác nhau, bố mẹ đưa con cái đi chơi, các cặp đôi đeo băng đô tai mèo cho nhau, còn có những cô gái đuổi theo các chị gái và anh trai rồi dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ mua hoa hồng, ánh đèn cũng tô đậm làm bầu không khí thêm ngọt ngào.
Lòng bàn tay của Chung Thần Lạc nóng lên. Có ý tưởng chơi lễ không, cũng tạm. Có muốn đi chơi lễ cùng với anh ấy không? Đương nhiên muốn. Chỉ có yêu thì ngày lễ mới có ý nghĩa.
"Khi nào thì anh về?"-Chung Thần Lạc gửi đi một giọng nói, cũng mặc kệ anh ấy có đang họp hay không, anh dùng giọng nói độc đáo của chính mình để nói ra lời trong lòng những ngày qua.
Em-rất-nhớ anh.
Lý Đông Hách để ý thấy mỗi khách hàng bước vào cửa hàng đều cầm trên tay một bó hoa, hoặc lớn hoặc nhỏ, và đa số là các loại hoa hồng với các màu sắc khác nhau, anh hôm nay cũng hát vài bài hát Giáng Sinh, giọng hát của anh cũng phù hợp với ngày lễ này nên rất nhiều người thích, còn cổ vũ anh hát thêm bài khác.
Ai đó đã đề nghị hát ca khúc "Mistletoe" và giữa lúc nghe nhạc thì hôn nhau.
Ở lúc kết thúc bài hát thì Phác Chí Thành hoang mang rối loạn bước vào, thần sắc của anh so với những khách hàng khác thì vội vàng hơn một chút, cũng không có ai để ý đến anh chàng đẹp trai đang thở hổn hển này, ngoại trừ Lý Đông Hách.
"Anh chuẩn bị về à!"-Phác Chí Thành đi tới quầy
"Còn chưa, làm sao vậy?"-Lý Đông Hách thay áo khoác bước ra
"Tôi vừa trở về..."
"Nhìn ra được"-Lý Đông Hách gật đầu
"May mà đuổi kịp..."-Phác Chí Thành từ sau lưng lấy ra một bó hoa, còn có một chiếc hộp được đóng gói một cách đơn giản.
"Cho tôi?"
"Ừ"
Không giống với những bông hồng nhiều màu sắc trên tay các khách hàng kia, đây là những bông hoa có màu tím xanh, Lý Đông Hách sờ những cánh hoa khô, mùi hương là mùi của nước hoa đã được xịt thêm vào.
"Đây là hoa thanh cúc"-Phác Chí Thành gãi đầu nói tiếp-"Tôi đoán anh sẽ thích"
Thật ra là cậu đến quá muộn, những bó hoa đẹp đã bị chọn hết rồi, hoa tươi chỉ còn lại hoa hồng, cậu cảm giác không thích hợp lắm nên trong đống hoa khô chọn bó hoa trông có vẻ nổi bật này, chủ cửa hàng nói với cậu đây là hoa thanh cúc.
Cũng không phải vì đoán Lý Đông Hách sẽ thích. Lý Đông Hách gật đầu, ánh đèn ở quầy bar không rõ lắm, cho nên cũng không nhìn rõ được người kia có đang cười hay không.
"Cám ơn, tôi rất thích"
Phác Chí Thành lại đẩy chiếc hộp đến trước mặt Lý Đông Hách, ra hiệu cho anh ấy mở nó ra, Lý Đông Hách cũng mở ra trong ánh mắt trông chờ của Phác Chí Thành, là một chiếc chuông gió làm bằng vỏ sò.
"Đây là vỏ sò thật, tôi đã xem cô ấy làm ra"
Đây là Phác Chí Thành đi theo La Tại Dân làm nhiệm vụ nhìn thấy người dân địa phương làm ra, vừa liếc mắt nhìn cậu liền xem trọng chiếc chuông gió này.
"Nhưng là tôi không chuẩn bị quà đáp lại- Lý Đông Hách miễn cưỡng cười. Anh cũng không định chơi lễ, món quà của Phác Chí Thành đúng là một niềm vui bất ngờ ngoài ý muốn.
"Có thể hát cho tôi nghe một bài được không? Chỉ cho một mình tôi thôi"-Phác Chí Thành nâng cầm, cậu đến muộn quá, đã bở lỡ mất lúc Lý Đông Hách hát những ca khúc Giáng sinh.
"Tất nhiên có thể"-Lý Đông Hách đưa cho Phác Chí Thành một ly nước, có lẽ là cũng khát, ly nước với những bọt khí xinh đẹp cũng bị uống sạch.
"Nhân tiện, Giáng sinh vui vẻ"-Phác Chí Thành nói
_______________________________________________
Hoàng Nhân Tuấn mở cửa ra, La Tại Dân với khuôn mặt mệt mỏi đang tựa vào khung cửa, chỉ gượng gạo nói chào với anh.
"Nana, bố con đến đón con kìa"-Hoàng Nhân Tuấn quay đầu lại gọi, một cơn gió thổi qua, Nana nhảy thẳng vào vòng tay của La Tại Dân.
La Tại Dân ôm lên rồi ước lượng, so với trước khi anh rời đi thì nặng hơn vài cân.
"Cậu cho nó ăn cái gì vậy, béo hơn thiệt nhiều"
"Cùng thức ăn cho Cừu Cừu ăn" -Hoàng Nhân Tuấn ôm máy tính quay trở lại bàn làm việc-"Đóng cửa đi, trời rất lạnh"
Trong phòng có đồ chơi cho mèo nằm rải rác, vừa thấy anh ấy đến thì Cừu Cừu cắn đồ chơi bảo anh ấy cùng chơi, La Tại Dân sờ sờ nó, nói hôm nay không chơi, mệt mỏi quá. Vì anh trở về nên Nana rất vui vẻ, ở trong ngực anh lăn qua lộn lại, Cừu Cừu ở một bên cũng không cam lòng yếu thế, ủi ủi vào lồng ngực của anh.
"Có gì ăn không, tớ đói"
"Không rảnh, cậu tự gọi đồ ăn ngoài đi"
Hoàng Nhân Tuấn tiếp tục một khắc cũng không ngừng gõ chữ, La Tại Dân cũng bước qua xem thử anh ấy đang làm gì.
"Đang viết bảng kế hoạch"
La Tại Dân quan sát một lúc rồi quay lại ghế sô pha lấy điện thoại ra gọi đồ ăn, Nana lại tung tăng kề sát đến bên cạnh Cừu Cừu chơi đùa, Hoàng Nhân Tuấn rốt cục cũng ngẩng đầu lên nhìn La Tại Dân - người đang nằm úp sấp xuống, rồi hỏi "Hôm nay lễ mà không trực à?"
"Tớ mới về lúc chiều, sau đó còn bị kéo đi họp cho đến tận bây giờ, nếu còn bắt tớ đi trực thì mệt chết"
"Vất vả rồi"
Trên bàn trà nhà Hoàng Nhân Tuấn đặt đầy những đồ trang trí mà La Tại Dân đã đưa, cùng phong cách của Hoàng Nhân Tuấn rất không hợp nhau, nhất là chú chó có logo của đồn cảnh sát ở dưới chân kia. Hoàng Nhân Tuấn ban đầu rất ghét bỏ, nhưng sau khi La Tại Dân đặt ở đó thì Hoàng Nhân Tuấn cũng không động đậy nó, La Tại Dân đem chú chó kia di chuyển sang chỗ khác, Hoàng Nhân Tuấn đang hỏi anh trễ thế này còn về nhà không.
"Nghỉ ngơi một lát, đi không nổi nữa"
Lúc đồ ăn được giao đến thì La Tại Dân hai mắt đã muốn nhắm nghiền, lúc ăn cũng chỉ cắn được vài miếng, Hoàng Nhân Tuấn nhìn bộ dạng La Tại Dân mệt chết đi được thì cầm ly nước nóng đưa sang. La Tại Dân dựa vào đuôi của Cừu Cừu chậm rãi uống.
"Đừng ngủ trên sô pha, mệt mỏi thì vào phòng đi"
La Tại Dân ậm ừ nhưng cũng không đứng dậy, chỉ dựa vào Cừu Cừu tiếp tục xem điện thoại, cố gắng làm bản thân tỉnh táo lại một chút, màn hình đầy hình ảnh của hoa tươi và quà. La Tại Dân ngẩng đầu lên gọi Hoàng Nhân Tuấn, nhưng Hoàng Nhân Tuấn cũng không phản ứng mà tập trung hoàn toàn vào máy tính.
Quên đi.
Khu nhà ở đây cũng không có bầu không khí lễ hội gì, Hoàng Nhân Tuấn viết xong một phần kế hoạch thì đứng dậy xem, La Tại Dân đã ngủ rồi, rõ ràng đã dặn đừng ngủ trên ghế sô pha.
Hoàng Nhân Tuấn tháo kính, định quay lại phòng ôm chăn ra thì một trận gõ cửa làm bừng tỉnh Cừu Cừu và Nana đang ở cạnh La Tại Dân, chúng nó tỉnh dậy rồi đi theo anh ra cửa.
Xin hỏi ngài có phải là Hoàng Nhân Tuấn tiên sinh không ạ?
"Là tôi, có chuyện gì sao?"
"Đây là bó hoa của ngài, mời ngài ký nhận."
Hoàng Nhân Tuấn ôm một bó hoa baby to, trên thiệp bên cạnh có ghi "Merry Christmas"
"Tôi không đặt hoa"
"À, ở đây báo nó được đặt bởi La tiên sinh"
Hoàng Nhân Tuấn quay đầu lại nhìn La Tại Dân đang ngủ say.
Cừu Cừu vòng lại tiếp tục làm ổ ở bên người La Tại Dân, Hoàng Nhân Tuấn cũng đem chăn đắp lên người La Tại Dân rồi vào bếp tìm một chiếc bình để cắm hoa vào, xong xuôi lại đặt lên bàn làm việc.
Quả thực đây là món quà đầu tiên của ngày hôm nay mà anh nhận được. Vừa mở điện thoại lên xem thời gian, thật ra đã là ngày hôm sau, Giáng Sinh cũng đã trôi qua. Nana nhảy lên bàn, tò mò nhìn đống hoa baby khổng lồ, Hoàng Nhân Tuấn chụp một tấm ảnh muốn đăng lên, xóa đi viết lại mãi vẫn chưa thấy hài lòng. Lý Đế Nỗ mở điện thoại cũng thấy tin Hoàng Nhân Tuấn vừa cập nhật, một con mèo nhưng không phải là Cừu Cừu cùng với một bó hoa baby đang tản ra.
[Nana và hoa]
Tin nhắn Chung Thần Lạc gửi đến vì là giọng nói nên anh không thể nghe được, đến khi cuộc họp kết thúc mới bật lên. Trong tòa nhà trụ sở chính, Giám đốc Lý cầm điện thoại rồi vừa đi vừa cười, trợ lý còn hỏi anh sao lại vui vẻ như vậy, làm thêm giờ đến muộn như vậy còn thấy vui sao.
"Không có chuyện gì"-Lý Đế Nỗ nhếch miệng, nhưng cũng nén không được ý cười, cửa thang máy phản chiếu lại hình ảnh vặn vẹo chính anh đang mỉm cười.
Chung Thần Lạc vừa bước đến cầu thang thì nhận được phản hồi của Lý Đế Nỗ, "Anh cũng nhớ em" anh dựa vào tường nghe lui nghe tới câu này hơn mười lần, anh hít một hơi thật sâu rồi thở ra hơi thở trắng xóa đầu tiên của rạng sáng một ngày mùa đông. Lý Đông Hách và anh gặp nhau ngay ở cầu thang, ánh mắt Chung Thần Lạc vừa dừng ở bó hoa trong ngực của anh ấy liền nhảy xuống cầu thang rồi đi lòng vòng quanh anh ấy.
"Chà, tình huống gì thế này?"
"Chỉ là một món quà mà thôi"
Chung Thần Lạc túm Lý Đông Hách vào nhà rồi buộc Lý Đông Hách phải thành thật khai báo, nhưng Lý Đông Hách cũng không biết phải nói như thế nào, một người bạn, cũng không xem như, nhưng không phải bạn thì sao lại tặng quà?
"Chỉ là, một người quen biết"
Lý Đông Hách đi khắp nhà để tìm chỗ để hoa, trong nhà bọn họ cũng không mấy thứ để cắm hoa, chọn tới chọn lui cuối cùng đặt lên hộp đàn mà Chung Thần Lạc tặng anh, còn có chiếc chuông gió kia nữa. Anh không muốn nói, Chung Thần Lạc cũng không hỏi nữa, chỉ nằm trên giường nhìn Lý Đông Hách lăn qua lăn lại, còn về chuông gió cảm thấy treo nó ở đâu cũng không thích hợp, Chung Thần Lạc trước khi nhắm mắt còn nói "đẹp", sau đó chìm vào giấc ngủ say trong tiếng leng keng của vỏ sò .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro