1.
*Sáng tinh mơ...
Ánh nắng vàng kim xuyên thấu rèm của sổ mang phong cách hoàng gia, chiếu rọi toàn bộ bố trí trong gian phòng hào hoa.
Trên tấm thảm trắng, áo quần ném lộn xộn trên đó, không khí thoảng mùi sau hoan lạc.
Trên giường, một đôi trai gái đang miên man trong giấc ngủ của riêng mình. Thân hình mảnh mai của cô gái thoắt ẩn thoắt hiện trong chiếc chăn viền màu hoàng kim. Khuôn mặt hình trái xoan nhỏ xinh, ngũ quan tinh tế xinh đẹp, làn da trắng nõn như tuyết, nơi bờ tóc đen che ngang xương bả vai ẩn hiện thấy được những dấu đỏ hằn lại do kết quả của động tác mạnh bạo như hoa anh đào, nở ra trên toàn thân cô ấy.
Choi Hae Soo thức dậy nhìn đồng hồ mới là 7h sáng. Toàn thân ê ẩm cộng thêm cái đầu đau nhức khiến cô không thể ngủ thêm được nữa. Phải rồi! Minho và cô. Tuy rằng cả đêm qua đều vận động liên tục không được nghỉ ngơi làm cho toàn thân cô một trận nhức mỏi, nhưng cô không hề hối hận. Chuẩn bị lâu như vậy, là vì muốn đem bản thân trở thành món quà trân quý nhất để dành cho người cô yêu! Cô và Jang Minho đã yêu nhau được hai năm,mỗi lần Minho muốn gần gũi đều bị cô cự tuyệt bằng lời nói dịu dàng, cô không muốn mình giao nộp bản thân tuỳ tiện như vậy. Nhưng lần thì khác, ngày mai Minho phải đi nước ngoài tu nghiệp một thời gian. Với một ngày quan trọng như vậy, theo lời kiến nghị của cô bạn thân thì phải chọn một phòng xa hoa ở khách sạn Hilton, đem lần đầu tiên của cô làm món quà dành cho người yêu.
Hae Soo hạnh phúc xoay mình lại, định vòng tay ôm lấy eo đối phương. Nhưng khi vừa ngoái lại, khuôn mặt trước mắt làm cô giật mình suýt nữa hét thành tiếng.
Một người đàn ông đang nằm ngủ, ngay bên cạnh cô.
Một người đàn ông hoàn-toàn-xa-lạ.
Minho! Minho của cô đâu? Người này là ai? Sao họ lại ở trong tình huống này?
Từ kinh ngạc chuyển sang sợ hãi, cô cố gắng bình tĩnh suy nghĩ, rốt cuộc đêm qua xảy ra chuyện gì? Cô nhớ rõ mình và người bạn thân Hami cùng nhau uống rượu, bởi vì tối hôm qua Hami có buổi diễn thời trang ở Milan nên sẽ phải ra sân bay ngay sau đó. Hai người uống rượu là để chúc mừng Hami một lần nữa được bước lên sàn diễn quốc tế, cũng là chúc mừng sinh nhật lần thứ hai mươi hai sắp đến của cô. Cô uống hơi nhiều nên có chút không tỉnh táo, Hami ở bên cạnh không ngừng xúi giục ý tưởng nắm giữ lấy Minho. Jang Minho sắp đi nước ngoài, phải mất hai năm mới trở về, mà cô cũng không biết bị ma xui quỷ khiến gì lại đồng ý, sau đó nhận lấy thẻ phòng mà Hami đưa, đi đến đây và bước vào phòng. Nhưng tại sao người đàn ông trong phòng không phải là Minho?
Tiếng thở êm ái từ người đàn ông lạ mặt khiến Hae Soo giật mình khỏi dòng hồi tưởng. Yên lặng không nói một lời, cô vội vàng nhặt mớ quần áo hỗn độn trên sàn lên, xoay người bước vào toilet. Nhìn bản thân mình trong gương, khắp người đều là dấu vết của đêm vừa rồi. Lúc này cô thật sự muốn khóc...
Tại sao chuyện này lại xảy ra chứ?
Vừa mới ra khỏi khách sạn Hilton, di dộng của HaeSoo liền vang lên, là tin nhắn của Minho: "Soo, tối qua anh ở trong phòng đợi em cả đêm, vẫn không thấy em đến. Có chuyện gì sao em? Không sao, anh sẽ tiếp tục chờ em. Giờ anh phải lên máy bay rồi, khi trở về anh sẽ mua quà cho em. Yêu em, Minho."
Choi Hae Soo sửng sốt, anh căn bản không hề có ở trong phòng, sao lại nói là đợi mình cả đêm? Rốt cuộc có nhầm lẫn gì? Chẳng lẽ Hami đưa nhầm thẻ phòng? Hay là... Không, không thể, Hami sao lại làm chuyện này!
Hae Soo tắt màn hình di động, cô nhìn xe cộ qua lại giữa dòng đường đông đúc vội vã, trong lòng bỗng nhiên thấy bi thương cực độ.
Nếu Minho trở về, thì hai người họ liệu có thể quay lại như trước đây? Có lẽ cũng nên kết thúc như vậy đi! Nghĩ đến việc phải chia tay Minho, đáy lòng Hae Soo hung hăng đau xót, đến mức cả người cô run rẩy.
Tất cả những chuyện đau lòng này đều là vì sự cố phát sinh đêm qua!
Hami, thật sự do cậu làm sao?
Tiếng quen thuộc của tổng đài tự động truyền qua điện thoại "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được." Lúc này HaeSoo mới phát hiện cô đã vô thức nhấn di động gọi cho Hami. Đáng tiếc là không có ai trả lời.
Cô thẫn thờ đi bộ trên đường, vừa đi vừa nhớ lại những hồi ức của mình và Minho. Từ lúc bắt đầu yêu nhau cho đến tận ngày hôm qua, tất cả như một cuốn phim sống động, nhưng giờ lại trở nên xa vời đến mức không thể với tới. Thậm chí ngày hôm qua hai người họ còn vui đùa bàn về lễ kết hôn sau này, Minho hứa với cô trong hai năm ở nước ngoài sẽ gọi điện thoại về hằng ngày cho cô, trò chuyện qua wechat để cô không những có thể nghe được giọng nói, mà còn nhìn thấy được hình ảnh, bộ dáng của người yêu ở xa. Nhưng mà tất cả những điều này bây giờ đã trở thành không thể!
Cô làm sao có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra để mà nói chuyện điện thoại, trò chuyện Kakaotalk?
Hoàn toàn không thể...
Giữa hai người họ sẽ không có lễ kết hôn nào nữa, không có đứa con nào nữa...
Đã không còn, cái gì cũng không còn...
Một tiếng còi xe ôtô chói tai và tiếng thắng gấp dồn dập, lại thêm tiếng di động réo rắc reo lên, tất cả cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, cô bừng tỉnh phát hiện mình đang đứng ở giữa lòng đường. Một chiếc ôtô vừa kịp thời dừng lại sát bên người, chỉ cần thiếu chút nữa là đã đụng phải cô. HaeSoo tức khắc thanh tỉnh, liền giật mình lùi vào lề đường, nhìn chiếc ôtô đó chạy đi.
Tiếng di động vẫn cố chấp reo lên không ngừng, cô cúi mắt nhìn xuống, là Min Hyung- anh trai cô gọi đến, cô vội vàng lau khô nước mắt, nhận điện thoại:
"Anh..."
"Soo! Em đã ở đâu vậy? Sao tối qua lại không về nhà? Điện thoại lại tắt máy như vậy, anh và ba mẹ rất lo cho em..."
Choi Hae Soo cố làm bộ dạng vui vẻ bình thường, trả lời thành thục:
"Em ở chỗ Hami ngủ một đêm. Mọi người đừng lo lắng. Điện thoại hôm qua bị hết pin nên... Mà thôi, giờ em sẽ về. Em cúp máy nhé."
"Này khoan đã... Soo..."
Hae Soo đứng giữa ánh nắng chói chang, cô ngửa đầu nhìn bầu trời để ngăn nước mắt không trào ra khỏi làn mi. Cô cảm thấy toàn thân mình lạnh lẽo, cái lạnh chưa bao giờ trải qua trong đời. Trái ngược với mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, trái tim cô lại lạnh băng!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro