𝑓𝑜𝑟𝑡𝑦

Thật khó khăn mới tìm thấy sự đồng điệu giữa hai tâm hồn ấy, tim họ cuối cùng cũng hoà làm một rồi. Jisoo cảm thấy thật hạnh phúc ngay tại khoảnh khắc này nhưng không thể nào cười nổi. Cô run rẩy đặt lên môi nàng một nụ hôn. Nó thay lời muốn nói của cô với nàng, rằng là Wang Jisoo này đã yêu nàng quá nhiều rồi.

Mưa hay gió vào giờ phút này không còn nhiều ý nghĩa nữa. Dưới tán cây cổ thụ xinh đẹp một tình yêu chân thành đã vươn mình lên sau nhiều cơn bão lớn, tình yêu ấy đã nở hoa, mùi hương của chúng khiến lòng người quyến luyến đến lạ thường...

[...]

Kim Jennie mở mắt sau một giấc ngủ dài, nàng chậm rãi mở mắt, lập tức nhăn mặt trước trận đau đầu đang kéo tới. Nàng cố nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước khi nàng thiếp đi. Phải rồi...! Jennie đột nhiên ngồi dậy đưa mắt nhìn xung quanh. Nàng đang ở trong một căn phòng xa lạ và không có mặt Jisoo ở đây. Chẳng lẽ những chuyện đã xảy ra trong trí nhớ của nàng chỉ là một giấc mơ thôi sao? Không thể nào! Kim Jennie hoảng loạn bỏ xuống giường, nàng cảm thấy tay chân mười phần nặng trĩu, nàng khẩn trương mở cửa rồi đi ra ngoài. Cách đó không xa, Jennie nhìn thấy Jisoo, cô vẫn giống như trước kia tất bật chuẩn bị bữa sáng cho nàng. Lúc này Kim Jennie mới tự trấn tĩnh bản thân mình rằng tất cả đều là sự thật, nàng trong một phút xúc động đã chạy đến ôm chầm lấy Jisoo từ sau lưng.

"Jisoo~"

Gọi một tiếng thôi cũng đã đủ làm trái tim Wang Jisoo mềm nhũn trước nàng. Cô xoay người lại, nhìn nàng đầu tóc rối bù, mặt mày hoảng sợ thì ôm lấy Jennie vào trong lòng, dịu giọng dỗ dành lấy nàng.

"Làm sao vậy? Sao không ngủ thêm chút nữa?"

"Chị giật mình dậy không thấy em ở đâu hết, chị sợ những việc tối qua chỉ là mơ. Sao em dậy mà không gọi chị chứ?"

Giọng điệu hờn dỗi của Kim Jennie quả thật là đáng iu nhất trên đời. Jisoo mỉm cười đưa tay xoa lấy đầu nàng, từ tốn giải thích.

"Em thấy chị mệt nên muốn để chị ngủ thêm một xí, tối qua chị còn ngủ gục trong lòng em cơ mà."

Thật ra tối qua Kim Jennie ở trong lòng cô khóc đến mệt mỏi mà thiếp đi, cũng may là cô còn đủ sức để đưa nàng về nhà bằng không cả ahi sẽ cùng ngủ ở đó mất.

"Jennie dậy rồi sao con?"

Giọng nói của một người thứ ba vang lên, Jennie nhớ hình như là nàng đã nghe thấy nó ở đâu rồi. Khi nàng nhìn kĩ cả người đột nhiên hoảng hốt vì người trước mặt đó chính là bà Wang. Vậy là nàng đã được cô đưa về nhà mẹ cô sao? Jennie gấp rút buông Jisoo ra nhanh chóng chạy tới cúi gập người chào bà."

"Con...con chào bác."

Jennie cảm thấy thật sự xấu hổ và ân hận khi nhớ đến thái độ thô lỗ của mình trước kia. Khi đó nàng còn quá trẻ con và ích kỷ. Nếu như hôm nay vì chuyện này mà bà Wang muốn trách mắng nàng thì nàng cũng cam lòng nghe bà mắng. Jennie chỉ mong rằng sau tất cả mọi chuyện bà sẽ tha thứ và cho phép nàng được yêu Jisoo.

"Không cần câu nệ lễ nghi như thế, lại đây ngồi với ta đi."

Bà Wang cười hiền hậu, đỡ lấy nàng rồi kéo nàng lại ghế ngồi. Nàng lo sợ, căng thẳng hướng mắt về phía Jisoo. Cô mỉm cười, nói khẽ với nàng rằng sẽ không sao đâu.

"Con đừng căng thẳng. Mọi chuyện trước kia ta không để tâm nữa đâu. Con chịu đến đây chơi là ta vui lắm rồi."

Người trước mặt nàng càng khoan dung thì nàng càng thấy hổ thẹn khi đã đối xử tệ với bà như thế. Nàng nắm lấy tay bà, bất ngờ quỳ xuống chân người phụ nữ đáng kính ấy, ánh mắt nàng chân thành.

"Con thật sự rất xin lỗi bác về những chuyện tồi tệ từng gây ra, khi đó con quả thật là một đứa trẻ ích kỷ và xấu tính. Con cũng vô cùng cảm ơn bác vì đã cho một người bồng bột như con. Lần này con đến đây một là để xin bác tha thứ, việc thứ hai là mong bác cho phép con được yêu Jisoo. Không có em ấy thì cuộc sống con cũng không mấy ý nghĩa gì nữa."

Nàng vừa nói xong thì cũng là lúc Jisoo rơi nước mắt. Nhưng cô không để bất kỳ ai nhìn thấy nó, cô gái nhỏ cúi đầu vội lau đi giọt nước mắt hạnh phúc kia. Rốt cuộc cô cũng có thể tự tin nói rằng Kim Jennie đã yêu cô nhiều như cái cách cô đã yêu nàng vậy.

"Ta biết con yêu Jisoo và ta cũng biết con bé cũng yêu con nhưng Jennie à ta thật xin lỗi con vì không thể đồng ý..."

Mọi thứ gần như ngừng lại trước câu nói của bà Wang, bà nhìn thấy Jennie nín lặng, nàng nghẹn ngào khóc, đôi mắt xinh đẹp đã ngập tràn nước mắt.
























"Ta thật sự không thể đồng ý nếu con cứ tiếp tục gọi ta bằng bác thay vì mẹ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro