Chương 3: Dầm mưa


Kim Trân Ni đang nghỉ ngơi trong phòng thì có tiếng gõ cửa

"Trân Ni, là ta"

"Mời bệ hạ vào"

Trí Tú vào ngồi xuống cạnh Trân Ni

"Ngày mai chúng ta hạ phàm được không?"

"Bệ hạ có thể đi cùng đại ca, hắn rất thích vui chơi ở trần gian"

Như bỏ ngoài tai những lời lúc nãy, Trí Tú chỉ nói

"Tối mai ta đợi nàng ở cầu Bạch Lộ"

Nói rồi Trí Tú đi đến Diệm Sơn gặp Ngọc Hoa và Thái Anh

"Thiên đế"

Nhìn ngọn núi đang có dấu hiệu vỡ ra, Trí Tú hỏi

"Đã như vậy lâu chưa ?"

Ngọc Hoa là người ở gần Diệm Sơn nhất nên rõ hơn ai hết, liền trả lời

"Đã hơn hai ngày nay"

Thái Anh cũng liền nói thêm

"Chúng ta phải vá núi"

Trí Tú thở dài

"Chỉ có thánh linh thạch mới có thể vá núi"

Thái Anh như nhớ ra gì đó

"Nhưng thánh linh thạch đã thất lạc dưới lòng đại dương hơn trăm nghìn năm nay, muốn tìm lại cũng không phải chuyện đơn giản"

"Chuyện này thiên tộc ta sẽ nghĩ cách, đa tạ hai vị đã báo tin"

Ngọc Hoa cản lại khi Trí Tú định rời đi

"Bệ hạ, đây là an nguy chung của thiên hạ. Bọn ta cũng sẽ truy tìm thánh linh thạch"

Trí Tú nhìn Ngọc Hoa, gật đầu

"Vậy chúng ta cùng hợp sức"

"Được"

Tối hôm sau, Trí Tú đợi Trân Ni trên cầu Bạch Lộ. Chỉ là đợi rất lâu vẫn không thấy Trân Ni xuất hiện. Trời bắt đầu đổ mưa to, Trí Tú vẫn một mực đứng yên mặc cho lòng đã chết lặng.

Trân Ni đang ngủ thì bị tiếng sấm và ác mộng làm cho thức giấc, trong mơ nàng thấy chính tay nàng cầm kiếm đâm xuyên ngực Trí Tú. Chợt nhớ ra bản thân đang tính đến gặp Trí Tú, lại không hiểu tại sao có thể nằm ngủ ở đây. Nhìn ra ngoài trời đang mưa lớn, Trân Ni lấy ô chạy nhanh đến cầu Bạch Lộ.

Trân Ni vừa chạy ra ngoài cũng là lúc Thiên Vũ đi đến, hắn tức giận nắm tay thành cú đấm rồi đánh mạnh vào thân cây bên cạnh.

Trời đã gần sáng, Trí Tú mới từ từ lê chân rời đi. Sự lạnh lẽo của mưa gió cũng không lạnh bằng sự vô tâm của Trân Ni. Một đêm qua, Trí Tú đã nếm trải rất thấm

Đi được vài bước, Trí Tú dừng lại, nhìn lên phía trước chính là Trân Ni

"Nàng đến rồi"

Trân Ni đi đến che ô cho cả hai

"Xin lỗi ta tới trễ, bệ hạ có thể không đợi mà ?"

Trí Tú mệt mỏi ôm Trân Ni vào lòng

"Ta sợ nếu ta bỏ đi mà nàng đến thì làm sao... dù biết nàng sẽ không xuất hiện nhưng ta vẫn sợ nàng sẽ đến mà không thấy ta..."

Ở trong lòng Trí Tú, Trân Ni cảm nhận rất rõ sự ấm áp lẫn quen thuộc, lời nói kia cũng làm tim nàng phải nhói lên

"Bệ hạ, lần trước ngươi đã thay ta chịu hai đạo thiên lôi ?"

"........."

"Đó là lý do khiến ngươi tiên khí suy yếu nên khi trúng hai mũi tên kia mới khó cầm cự được"

Đã rõ ràng như vậy nên Trí Tú cũng không thể chối bỏ

"Phải"

Rời khỏi vòng tay của Trí Tú, Trân Ni bất ngờ

"Nhưng chúng ta chưa từng gặp nhau ?"

"Hai trăm năm trước, ta đã yêu nàng"

Nói rồi, Trí Tú hôn nhẹ vào môi Trân Ni, hết một lúc sau mới rời ra. Nắm tay Trân Ni, nhìn nàng rồi mỉm cười

"Đi thôi, chúng ta hạ phàm"

Trí Tú cùng Trân Ni đến những nơi mà hai trăm năm trước đã cùng nhau đi qua. Có điều nằm ngoài dự tính của Trí Tú, chính là rừng cây anh đào mà bản thân đã tự trồng hai trăm năm trước, đến nay vẫn còn tươi đẹp

"Là ai đã dùng chân nguyên bảo tồn nó vậy ?"

Trong khi đó, Trân Ni cũng đang ngất ngây nhìn những lá hoa đang rơi, không phải vì đẹp mà là vì cảnh tượng này nàng như đã thấy ở đâu rồi.

Mơ hồ một lát, cả hai cùng nhau đi dạo trong rừng đào, như nhớ ra gì đó, Trân Ni mở lời trước

"Nghe nói bệ hạ đang tìm thánh linh thạch ?"

"Ừm, Diệm Sơn đã bắt đầu rạn nứt"

"Thánh linh thạch thuộc hệ hoả, chúng ta lại là hệ kim còn thái tử long cung và quận chúa vũ tộc là hệ thuỷ, e có tìm được cũng không cầm được"

Trí Tú mỉm cười, áp sát mặt nhìn Trân Ni

"Nàng đang lo cho bổn toạ sao ?"

Trân Ni nhíu mày đẩy mặt Trí Tú ra

"Hoả thần sau cuộc chiến thiên ma năm đó đã lui về ở ẩn. Xem ra chỉ có Thiên Vũ mới có thể giúp thiên đế cảm nhận được vị trí của thánh linh thạch"

Trí Tú lúc này mới không quan tâm đến chuyện vá núi nữa, để ý nhất chính là hai chữ Thiên Vũ kia

"Hắn cũng là đế vương một vùng, mật danh của hắn mà nàng xưng hô cũng quá thân thiết đi"

"Cũng không liên quan đến bệ hạ"

Nói rồi Trân Ni bỏ đi trước, Trí Tú thở dài chạy theo sau

"Ta nói vậy thôi, nàng bớt lạnh nhạt chút đi"

"Bệ hạ bớt tìm đến ta thì sẽ không phải chịu sự lạnh nhạt"

Trí Tú từ sau, kéo Trân Ni vào lòng

"Dù nàng có như thế nào thì tương lai nàng cũng là thiên hậu của ta"

Ở gần đó, Ngọc Hoa và Thái Anh vô tình thấy được cảnh tượng trước mặt thì không ngừng mỉm cười thích thú

"Ai nói thiên đế băng lãnh, chỉ là những nữ nhân kia không phải người khiến hắn muốn quan tâm thôi"

Thái Anh dĩ nhiên hiểu rõ Trí Tú, không cần Ngọc Hoa phải nói

"Nhưng mà ngươi có thấy gì khác lạ giữa mọi người với chúng ta không ?"

Ngọc Hoa lập tức bối rối, khác cái gì chứ

"Nàng nói rõ hơn đi"

"Những người yêu nhau khác ai cũng theo đuổi nhau cả. Ví dụ như thiên đế theo đuổi công chúa hồ tộc. Công chúa ma tộc theo đuổi thiên đế. Cha ta theo đuổi mẫu thân ta. Riêng chỉ có chúng ta lại thật bình yên a"

Tới đây Ngọc Hoa liền phì cười, ôm Thái Anh

"Chúng ta như vậy không tốt sao? Cứ như họ thì đau đầu lắm"

"Nhưng như vậy mới thú vị a"

Ngọc Hoa buông Thái Anh ra

"Được, vậy giờ nàng chạy đi, ta sẽ đuổi theo"

Thái Anh cười tươi vừa chạy vừa nói

"Được thôi, không đuổi kịp ta thì phải mặc trang phục nữ nhân đi khắp nơi trong tiên giới"

Ngọc Hoa vênh mặt vừa nói vừa đuổi theo

"Ta là thanh long mà lại sợ thua phượng hoàng băng nàng sao"

Ngày hôm sau, mọi người trong tiên giới đều được một phen nháo nhào khi bắt gặp thái tử long cung mặc trang phục nữ nhân đi khắp nơi khiến Ngọc Hoa phải vừa đi vừa che mặt

"Băng nhi, ta sẽ không quên ngày hôm nay"

Ngồi trên một quán nước, Thái Anh thích thú nhìn theo. Một thái tử cao cao tại thượng, khó khăn lắm nàng mới làm hắn biết cảm giác nhục là gì

"Ngươi có vẻ vui nhỉ ?"

"Thiên đế hôm nay không đến chổ công chúa hồ tộc sao ?"

Trí Tú khá là không vui, ngồi xuống phất tay

"Nàng ấy đi cùng vũ hoàng rồi"

"Cũng phải thôi, họ cùng nhau lớn lên mà"

"Ta thấy các ngươi cũng rất thân với nhau"

"Haha, bọn ta cùng ở tiên giới, vòng vòng đều sẽ gặp nhau"

Trí Tú liếc nhìn Thái Anh

"Ý ngươi nói ta kiêu ngạo không giao du với ai ?"

Thái Anh nâng mắt phượng

"Ngài nói chứ ta không nói à, tuy nhiên trên thiên tộc đâu có ai xem thường hay không nể phục tân thiên đế ngươi. Như vậy là tài giỏi lắm rồi"

Trí Tú thở dài

"Dù vậy nhưng ta vẫn thất bại trong tình cảm"

Thái Anh nghiêm túc nhìn Trí Tú

"Bệ hạ thật sự yêu cô ta tới vậy? Mặc cho cô ta sẽ uy hiếp đến ngôi vị của ngươi? Huống chi cô ta đã từng tổn thương ngươi? "

Trí Tú hiểu Thái Anh là đang lo lắng cho mình nên chỉ nhẹ giọng

"Thái Anh, ta tin vào thiên ý. Nếu không, đá nhân duyên sẽ không chọn nàng ấy. Có lẽ lúc đó nàng nhất thời không chấp nhận được, sau này ta sẽ cố gắng để nàng hiểu nổi khổ của ta"

Thái Anh mỉm cười

"Ngươi quả là một thiên đế si tình"

Ngồi tán gẫu thêm một lúc thì Trí Tú cảm nhận được sự chuyển động ở núi Diệm Sơn nên lập tức chạy đến đó. Mặt khác ở ma tộc, Lục Bình đang đánh cờ cùng Kim Chí Quân thì bất ngờ tân can đau nhói liền phun ra máu đen. Kim Chí Quân lập tức chạy sang bắt mạch cho hắn

"Mạch đập bình thường, ngươi sao vậy ?"

Lục Bình thở dốc, đáp

"Phụ vương đang triệu hồi nguyên thần của ta để hắn có thể hồi sinh hoàn toàn"

Trí Tú cùng Thái Anh và Ngọc Hoa chạy đến Diệm Sơn thì gặp Lục Minh Trân cũng đang ở đây, nàng đang dùng tu vi hai ngàn năm của mình để tạo thành một lớp tinh thể bao chùm ngọn núi. Thấy vậy, Trí Tú cũng dùng tu vi hai ngàn năm của mình tạo thêm lớp tinh thể thứ hai để kéo dài thời gian Lục Ngạn phục hồi ma lực phá núi thành công.

"Bệ hạ"

"Trí Tú"

Vì nội thương trồng chất nội thương nên sau khi tạo một lớp tinh thể bọc núi thì Trí Tú có hơi choáng váng. Nhìn cả ba, Trí Tú chỉ yếu ớt nói

"Ta không sao. Cảm ơn công chúa đã giúp đỡ một phần"

Lục Minh Trân lắc đầu

"Nếu là người khác, họ cũng sẽ làm như vậy"

Trí Tú gật đầu

"Vậy chúng ta đi trước, cáo từ"

Lục Minh Trân từ từ buông cánh tay Trí Tú ra

"Tạm biệt"

Thái Anh và Ngọc Hoa cũng hướng Minh Trân

"Cáo từ"

Ở một nơi khác dưới trần gian, vì Thiên Vũ vẫn chưa cảm nhận được vị trí của thánh linh thạch nên Trân Ni đành phải tìm tới cha nuôi của nàng, hắn cũng đã quy về ở ẩn từ ngàn năm trước

"Đây là đâu ?"

Trân Ni nhìn Thiên Vũ

"Nơi ở của Kim Thừa Ân" (kim đế đầu tiên của hồ tộc)

Thiên Vũ chính là lần đầu được gặp mặt người mà bản thân ngưỡng mộ từ nhỏ nên khi nghe Trân Ni nói liền có chút hồi hợp

"Lão ở đây sao ?"

Trân Ni gật đầu

"Nếu ngươi muốn tìm hiểu rõ hơn về thiên lôi pháp có thể hỏi ông ấy" (pháp thuật mạnh nhất trời đất do Kim Thừa Ân tạo ra)

Cả hai cùng đi vào bên trong động thì thấy một ông lão đầu tóc bạc phơ đang ngồi thiền. Như nghe được có người đến, hắn liền mở mắt ra

"Nghĩa phụ"

"Tiền bối"

Kim Thừa Ân đã lâu mới gặp lại Trân Ni nên không khỏi xúc động

"Ni nhi, lại đây với ta"

"Người lâu nay vẫn khoẻ chứ ?"

"Ta vẫn tốt. Tiên giới thế nào ?"

"Ta đến đây cũng vì chuyện này, hy vọng người có thể lần nữa cứu giúp"

Kim Thừa Ân nhìn Trân Ni và Thiên Vũ

"Đã có chuyện gì ?"

Thiên Vũ thay Trân Ni nói ra vấn đề

"Ma quân đời trước đang hồi sinh ma lực của hắn để phá núi. Tuy chỉ có thánh linh thạch mới phong ấn được hoàn toàn núi Diệm Sơn"

Kim Thừa Ân vuốt vuốt râu rồi hỏi

"Các ngươi muốn nhờ ta tìm vị trí của thánh linh thạch ?"

Trân Ni ngồi xuống cạnh Kim Thừa Ân

"Trong thiên hạ này, người duy nhất có thể cảm nhận được mọi hệ chỉ có nghĩa phụ. Xin người cứu chúng sinh"

Kim Thừa Ân nhắm mắt bắt đầu cảm nhận, Trân Ni cùng Thiên Vũ đều im lặng dõi theo. Chợt cả hai đều cảm thấy rất rõ ma khí xung quanh

"Muội ở đây, ta ra ngoài xem thế nào"

"Cẩn thận"

Thiên Vũ mỉm cười ấm áp rồi đi ra ngoài hang đá. Như đã lường trước, bên ngoài chính là những kẻ đã đi theo Lục Ngạn lúc trước và đang bị tiên giới lẫn ma giới truy bắt

"Đám ma tộc các ngươi dám ngang nhiên đến lãnh thổ thiên tộc, không sợ chết sao ?"

Tên cầm đầu nhếch môi

"Vốn dĩ chúng ta đến đây để lôi theo các ngươi cùng chết"

"To gan, các ngươi dựa vào đâu dám nói trước mặt vũ hoàng ta như vậy ?"

"Dựa vào cái này"

Nói rồi tên cầm đầu đưa ra một viên trân châu màu đen, đây cũng chính là vật mà trước khi bị nhốt vào lòng núi, Lục Ngạn đã giao cho hắn để đến giết Kim Thừa Ân. Tránh để sau này Kim Thừa Ân lại làm chướng ngại, sẽ ảnh hưởng đến việc hắn phá núi ra ngoài.

Tên cầm đầu cầm viên trân châu tấn công Thiên Vũ. Vì bất ngờ không kịp chống đỡ nên hắn bị đánh ngã xuống đất bất tỉnh. Loại bỏ được người cản đường, hắn liền từng bước tiến vào trong hang động.

Biết có người đi vào nên Trân Ni liền đứng chắn trước Kim Thừa Ân

"Ma tộc to gan"

Tên cầm đầu dĩ nhiên không muốn nói nhiều với bất kì ai, tiếp tục đưa viên trân châu chỉ về phía Trân Ni. Nàng liền dùng phép chống đỡ, tuy nhiên ma lực của viên trân châu khiến Trân Ni bị đánh bật ra sau. Hắn tiếp tục tấn công để kết liễu nàng, nhưng khi ánh sáng màu đen kia vừa chạm đến thì chiếc vòng trên tay Trân Ni sáng lên, tạo ra hai đôi cánh che chở xung quanh nàng

Vừa lúc đó, thức thần (dùng để tìm thánh vật, chỉ thượng thần mới làm được) của Kim Thừa Ân cũng vừa trở lại, hắn nhìn Trân Ni

"Thánh linh thạch ở chổ hoả thần"

Nói rồi Kim Thừa Ân nâng tay lên, như hiểu được chuyện gì sẽ xảy ra, Trân Ni la lên đau đớn

"Nghĩa phụ, đừng..."

Lời nói vừa dứt, Trân Ni liền bị đẩy ra ngoài. Bên trong hang động lập tức nổ tung, làm rung động cả bầu trời lẫn mặt đất.

Hốt hoảng vội đứng dậy muốn chạy vào đống đổ nát kia thì một bàn tay giữ Trân Ni lại rồi kéo nàng ôm vào lòng. Trong lòng Trí Tú, Trân Ni khóc một cách bất lực.

Trí Tú ôm Trân Ni, nhìn về phía động đang cháy, đôi mắt cũng đã đỏ lên

"Ta vô dụng đến trễ, thứ lỗi cho ta... sư phụ"

Trong lòng Trí Tú lúc này vừa thương xót vừa cảm kích Kim Thừa Ân. Nếu hắn không chọn cách hy sinh thì viên chân trâu kia chắc chắn sẽ tàn phá phân nữa nhân loại, Trân Ni ở cạnh bên cũng khó tránh toàn mạng. Kim Thừa Ân đã một lần nữa cứu thiên hạ mặc cho bản thân sẽ tan vào hư không.

Những ngày sau đó, ai nấy đều nổ lực tìm kím tung tích hoả thần, nhưng vì hắn có sức mạnh ngang ngửa Kim Thừa Ân nên trừ khi hắn lộ diện nếu không thì muốn tìm được hắn là điều viễn vong.

Từ ngày Kim Thừa Ân mất, Trân Ni buồn chán không muốn gặp ai, nàng là tự trách chính mình không thể làm gì để cứu nghĩa phụ của nàng.

Đang ngồi ở trước nơi Kim Thừa Ân từng sống, Trân Ni bần thần nhớ lại việc hôm đó. Một lúc sau, Trí Tú đi đến ngồi xuống cạnh nàng

"Nàng ổn không ? Nếu mệt thì dựa vào ta, ta đợi nàng hết buồn"

Trân Ni khóc, Trí Tú ngồi gần lại cho nàng dựa vào vai mình, trung thành ngồi yên không nói một lời.

Ở hồ tộc, Thiên Vũ sau khi khá hơn một chút thì liền chạy đi tìm Trân Ni

"Kim đế"

"Vũ hoàng, vết thương thế nào ?"

Thiên Vũ thở dài

"Nói tới thật hổ thẹn, ta không giúp gì được Trân Ni"

Kim Tần Khoa vỗ vai Thiên Vũ để chấn an

"Thật ra đến cả ta cũng khó đối phó được với viên trân châu đó. Ngươi lại là lần đầu được thấy, khó tránh khỏi mơ hồ mà bị đánh bại"

"Phải rồi, gần đây ta không thấy Trân Ni, ngài có biết cô ấy ở đâu không ?"

Kim Tần Khoa lắc đầu

"Từ ngày trở về, nó liền dọn ra ngoài không ở đây nữa"

Đêm đó, Trân Ni đang ngủ thì bị tiếng ồn làm thức giấc. Trí Tú đang đóng đinh ngôi nhà, thấy nàng đã dậy lập tức nhảy xuống chạy đến cạnh Trân Ni

"Xin lỗi ta hơi ồn, nàng còn mệt thì chợp mắt thêm tí đi"

Trân Ni nhìn nhìn ngôi nhà gỗ trước mặt, đã được hoàn thành được một phần hai công đoạn

"Ngươi làm gì vậy ?"

Trân Ni mỉm cười nói

"Đương nhiên là làm nhà cho nàng a, đâu thể để công chúa hồ tộc ngủ bờ ngủ bụi như vậy"

Trân Ni khẽ cười

"Bệ hạ cũng không cần cực như vậy, có thể dùng phép mà"

"Không được, ta muốn những gì cho nàng đều là đích thân ta làm chứ không phải nhờ vào quyền năng của một thiên đế"

Trân Ni nhìn Trí Tú, giọng nói ấm áp lẫn ánh mắt này tuy đã thấy vài lần nhưng lần nào cũng cảm thấy rất quen thuộc, dù cho là lần đầu gặp nhau

"Có mệt không ?"

"Không sao, đợi thêm một chút sẽ có nhà ở"

Trân Ni vừa đứng lên vừa nói

"Ta giúp ngươi"

Trí Tú vốn không muốn cản vì đây là điều nàng muốn, chỉ là sẽ cố gắng để Trân Ni làm những việc nhẹ nhất có thể

"Được"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro