CHAP 15




"Jisoo, ngươi mệt lắm không?" Jennie gạt vài sợi tóc mai rủ trước trán tôi, nàng nhẹ giọng hỏi, "Đừng cứ như vậy mà ngủ, ngươi nên về phòng nghỉ đi."

Tôi vốn dĩ chỉ nhắm mắt dưỡng thần, sắp xếp tất cả mọi chuyện thành một chuỗi Logic trong đầu mà thôi. Nhưng mà cái kiểu nằm bò ra bàn thế này, có ai nghĩ là đầu óc tôi vẫn đang hoạt động đâu cơ chứ. Thế là tôi nhướn mi, nhìn gương mặt liên hoa tiên tử trước mắt mà không khỏi ngẩn ngơ.

Nàng cũng vì nụ cười ngây ngốc của tôi mà khựng lại. Mất vài giây, đôi mày liễu khẽ nhướn, thanh hầu kiều chuyển như gió thoảng qua tai tôi: "Để ta giúp ngươi xoa lưng."

Còn chưa để tôi kịp phản ứng, Jennie đã bước đến sau người tôi, khẽ áp đôi bàn tay mềm mại của nàng xoa nhẹ dọc sống lưng và bả vai của tôi.

Cứ thế này bảo sao càng ngày tôi càng thêm 'cuồng' nàng?

"Jennie" Tôi vội giữ bàn tay nàng đang đặt trên vai tôi, nhẹ nhàng nói, "Thực không cần phải phiền ngươi. Ta không sao mà."

Hình như không khí tụt xuống vài chục độ thì phải.

"A, ta vừa thấy đau vai lại rồi." Tôi thầm mắng mình không có chính kiến, nhưng ngoài miệng vẫn tươi cười nịnh nọt, "Ngươi như vậy khiến ta rất thoải mái a~~"

Jennie rất biết cách làm tôi sợ, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng đi. Ý tôi là, nàng vừa có thể dùng lời nói ngọt ngào tấn công tôi, và đương nhiên cũng có thể sử dụng bạo lực bất cứ lúc nào. Thí dụ điển hình như lúc này đây, nàng đang ra sức cắn thật mạnh vào vai tôi. Nếu nói là không đau thì, bà nội nó, là tôi dối lòng; còn nếu tôi khai thật là tôi rất đau, chắc chắn nàng sẽ cắn cho tôi một cái chí mạng nữa mới buông tha.

Với tinh thần học hỏi, tìm tòi kinh nghiệm không ngừng sáng tạo của các doanh nhân, các nhà bác học cùng những cử nhân kinh tế... sau nhiều thế kỷ cũng đã tiếp thu và đúc kết ra một chân lý để đời đời lớp lớp người noi theo: Im lặng là vàng.

"Jisoo, ngươi càng ngày càng bướng bỉnh." Jennie thấy ta cắn răng nhịn đau, không kêu la lấy một lời liền giận dỗi xoay người đứng cạnh khung cửa sổ.

Lúc này tôi mới dám xoa xoa vai, thầm kêu trời than đất một trận. Đây mới là ai ngang bướng đây a

"Jennie, ngươi lúc nào cũng đẹp hết, kể cả lúc giận." Tôi nhìn dáng người mảnh khảnh, mạo tự thiên tiên (1) của nàng, vuốt vuốt cằm, "Phỏng rằng 'Lê Hoa Đái Vũ' (2) !"

Khóe môi Jennie khẽ cong lên, ánh mắt trong veo mang đầy ý cười. Nàng ngồi xuống cạnh tôi, lại chọc một cái vào má tôi: "Đứa ngốc này, càng ngày càng dẻo miệng."

Cuối tháng bảy, trời vẫn oi, nhưng trong lòng tôi như cuộn chảy một dòng nước mát. Tôi cười tủm tỉm, lại tì nhẹ cằm lên cánh tay, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn Jennie. Dù ăn vận giản đơn, nhưng trông nàng lúc nào cũng mang dáng vẻ cao quý mà thanh khiết vô cùng.

Lại nhìn tới tôi, chẳng khác gì cái con cà ất cà ơ, nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ. Đến bao giờ tôi mới dám đứng trước nàng với thân phận thực sự của một Kim Jisoo đây?

"Vụ án xem ra không quá khó với Jisoo." Jennie thong thả nâng chén trà, nhưng rồi lại bất ngờ đặt xuống, nằm bò ra bàn giống tôi.

Gì?! Thế này sao được chứ?

Hơi thở của nàng ngay gần sát, phả vào mặt tôi hương thơm man mát của hoa nhài. Gương mặt chúng tôi chỉ cách nhau trong gang tấc, đủ để tôi cảm nhận ánh mắt nàng như xoáy thật sâu vào tâm can tôi.

"Ngươi là quận chúa mà cũng có lúc dáng bộ như vậy sao?" Hơi thở tôi ngắt quãng, căn bản không đủ can đảm để nhích xa nàng ra một chút.

Jennie dường như lại chẳng quan tâm, nàng thong thả đáp trong khi ánh mắt vẫn chiếu lên gương mặt tôi: "Là ngươi dạy hư ta."

"Thế nào mà lại là ta dạy ngươi vậy?"

"Ta bắt chước ngươi!"

"Vậy nên đó là lỗi của ta hả?!"

"Đúng vậy."

"..."

Thật hết biết nói gì hơn!

"Là một người dân bình thường thật thoải mái..." Jennie cụp mi, lời nàng thỏ thẻ qua tai tôi, "Đôi lúc ta muốn được như những cô nương khác, thoải mái cười đùa, đi khắp nơi họ muốn, tự do tự tại không phải nghĩ tới lễ nghi... Giống như Jisoo."

Rồi nàng đưa tay chạm nhẹ lên mái tóc tôi. Vì tính tôi lười thành quen, từ sớm chẳng thèm chải đầu, cứ thế buộc một phần tóc thành búi tròn sau đầu, dùng dây lụa xanh lam để cố định, phần tóc còn lại thả tự nhiên phía sau, thế nên chạy đi chạy lại suốt một ngày, tóc mai tôi đã rũ xuống lung tung trên trán. Đây là lần đầu tiên tôi không bới hết tóc thành búi sau đầu, tự dưng lúc này có chút chột dạ. Lẽ nào thả một phần tóc xuống lại giống nữ tử hơn?

Oh My God, sao tôi lại không để ý nhỉ.

Thế là tôi ngồi phắt dậy, quáng quàng đưa tay túm hết tóc định búi lên. Jennie cũng vì hành động của tôi làm cho bất ngờ, nàng ngồi thẳng lưng chăm chú nhìn tôi loay hoay với mái tóc dài.

"Ngươi làm như vậy cũng không bớt đẹp đi tí nào đâu." Jennie thích thú chống tay lên cằm, "Từ sau cứ để như thế này đi."

Tôi ngừng mọi hành động, méo mó cười: "Ngươi còn chọc ta sao?"

Jennie mỉm cười, nàng lắc đầu, thư thái cầm chén trà nhấp một ngụm rồi nói: "Sớm mai sẽ lên công đường xét xử vụ án sao?"

Nàng thật biết cách chuyển chủ đề. Tôi lấy một ít lạc rang, tóp tép nhai: "Cái này Jimin gánh hết đi."

"Ngươi nhận vụ án này, vì sao không tự mình đứng ra phá?" Jennie kinh ngạc nhìn tôi, "Dù sao cũng là ngươi tìm ra chân tướng cơ mà?"

"Thú thực là ta không thích nổi mấy cái rườm rà trên công đường, ta chỉ muốn nhanh nhanh cho rồi thôi."

Cái này là tôi nói thật. Lần trước cùng Kim Taehyung idol thăng đường xử án, tôi đã mệt gần chết vì phạm nhân cứ chối quanh co, báo hại cái chân tôi quỳ làm chứng cũng sưng vù, rốt cuộc miệng tôi vẫn phải lên tiếng, phát ngôn toàn những điều... mất hết cả hình tượng.

"Jisoo cứ theo cách của mình đi, ta cũng không thích gò bó khuôn phép đâu. Nhàm chán!"

Tôi cầm chén trà lên nuốt trôi đống lạc trong mồm, sau đó chép miệng: "Vậy ta cứ đến cho náo nhiệt vậy. Cũng nên nói vài lời cho mau mau."

Jennie khựng lại, đôi tai hơi ửng đỏ chẳng hiểu vì sao, nhưng nàng vẫn điềm tĩnh nói: "Đúng vậy, ngươi phải thực nhanh. Sau đó ta còn có chuyện muốn nói với ngươi."

"Muốn nói với ta?" Tôi ngơ ngác chỉ vào mũi mình, "Gấp lắm sao? Vậy ta sẽ giải quyết vụ án thật nhanh."

Nàng gật đầu, mỉm cười, sau đó đưa chén trà lên cửa miệng, thoáng bất động vài giây nhưng rồi lại nhấp từng ngụm nhỏ.

"Ngươi có biết chúng ta vừa làm gì không?" Jennie đặt chiếc chén xuống trước mặt tôi.

Tôi khó hiểu, lắc đầu. Nàng vì sao hôm nay toàn làm ra những hành động nguy hiểm như vậy chứ?

"Chúng ta vừa hôn nhau."

"..." ---------???! Tôi chính thức hóa đá!

Ai nha, sao tôi không để ý là mình vừa uống chung chén với quận chúa kia chứ? Nàng còn nhấp lại nơi tôi chạm môi vào luôn.

Có lẽ tôi làm nàng hư thật rồi!

Tôi hắng giọng che rồi chăm chăm bốc lạc bỏ vào mồm để che đi gương mặt đang dần dần phiếm hồng một cách xấu hổ. Nàng cũng vì thế mà bật cười. Chúng tôi hai người cứ ngồi bên nhau như vậy, chẳng cần nhiều lời cũng đủ thấu hiểu đối phương nghĩ gì.

Nàng như một chiếc lá rơi nhẹ xuống mặt hồ phẳng lặng là tôi. Dù mặt nước có chấn động trong chốc lát, nhưng rồi cũng khôi phục vẻ tĩnh lặng vốn có. Bởi không phải niềm say mê dành cho chiếc lá kia đã hết đi, mà là vì dòng nước đã ôm trọn chiếc lá vào lòng.

Mãi như thế, thật bình yên.

***

Dân chúng thôn Miên tập trung bên ngoài công đường rất đông. Dù lệnh cấm dân thường không được bước chân vào công đường khi quan phủ thẩm tra xét án, nhưng ngay từ tờ mờ sáng, người dân đã túm lại trước cửa nha môn như bầy ong vỡ tổ. Tiếng ồn ào, trò chuyện huyên náo mỗi lúc một rầm rộ, đến mức sai nha trong phủ phải quát tháo, khua khoắng một hồi mới lấy được một chút lặng yên.

Tôi gãi gãi tai, ép mình đừng có ngáp một cái. Khóe mắt tôi dâng ầng ầng nước, bọng thâm thì trông càng rõ ràng... nhìn thế nào cũng ra là thiếu ngủ.

Jimin ngồi cạnh khẽ huých tôi một cái, ý bảo tôi tập trung. Tôi khịt mũi, đan tay trước bụng, căng mắt nhìn hai người đang quỳ dưới sàn đá trên công đường.

"Thảo dân là Park Dohyun, khấu kiến chi phủ đại nhân." Người đàn ông cùng đôi mắt một mí híp lại như đường chỉ, ánh mắt láo liến ngó xung quanh rồi dừng lại trên người tôi, "Khấu kiến Kim đại nhân..."

"Thảo dân là Eunji, khấu kiến..."

Bla bla bla... Người đàn bà quỳ bên cạnh Park Dohyun lên tiếng, cũng là người bị hắn cho là có gian tình cùng Kim Jungwon, là bà vợ đầu ấp chăn gối bao năm của hắn đây. Trông cũng đẹp, cử chỉ nho nhã không chợ búa, chắc cũng vì tuổi tác mà tên Park Dohyun kia chán cơm thèm phở đi. Tính ra Seoyeon cô nương cũng chỉ có mười sáu, mười bảy thôi, còn Eunji chắc cũng hăm lăm, hăm sáu rồi.

"Park Dohyun, ngươi đã biết tội của mình chưa?" Lee chi phủ lên tiếng, tuy không oai như Taehyung idol, nhưng mà được cái là cũng rõng rạc. Đáng ra hôm nay tôi phải là người ngồi ghế quan phủ mà vỗ kinh đường mộc xử án, nhưng tôi lười, thành ra cứ chối đây đẩy, chỉ nhận ngồi bên cạnh hiệp lực cùng Lee JunSeo mà thôi. Ông ta lúc đầu cũng khó xử, nhưng vì tôi kiên quyết quá nên đành gượng gạo nhận lấy phần phán xét cuối cùng là do mình làm.

Đương nhiên, tôi không chỉ có nhiệm vụ ngồi nghe thẩm án, mà phải là người góp vui nữa. Như thế mới nhanh nhanh đi gặp Jennie được a.

"Khởi bẩm, thảo dân không biết mình phạm tội gì..."

Park Dohyun còn chưa nói xong, tôi đã đứng bật dậy từ ghế gỗ, phi ra giữa công đường. Hành động này của tôi đương nhiên gây một trận đông cứng cho mọi người, tất cả ánh mắt đều 'chíu, chíu' phóng lên người tôi.

"Gượm đã, truyền Kim Jungwon." Tôi phất ống tay áo, chất giọng sang sảng vang khắp nha môn, "À mà gọi tất lên đi, cả gia đình nhà Yejun nữa!"

Kiểu phá án này trên công đường chắc trước giờ có một không hai!

Tôi bước đến trước mặt Eunji, thong thả chìa tay trước mặt nàng ta: "Cô nương, có thể cho ta mượn tay xem chút chứ?"

Jimin phản ứng nhanh nhất, cũng đồng thời hiểu ý định của tôi nên bắt đầu ghi chép lại tình tiết trong khi thẩm án. Còn xung quanh, mọi người vẫn nghi hoặc nhìn tôi, thậm chí có chút chờ đợi xem tôi đang làm gì nữa.

Eunji bất ngờ, vài giây sau mặt mũi bắt đầu tái mét, nàng ta mấp máy môi: "Nam nữ thụ thụ bất thân..."

Nếu là Jennie, nàng sẽ chẳng bao giờ nói mấy cái đạo lý này.

Tôi chỉ 'Ồ' một tiếng, rồi lại thẳng người bắt tay sau lưng. Chờ đến khi Kim Jungwon cùng gia đình Yejun đã có mặt đông đủ và quỳ khấu kiến dưới công đường, tôi bắt đầu hắng giọng quát: "Kim Jungwon, ngươi đã biết tội chưa? Ngươi cùng Eunji thông gian, làm ô uế thanh danh họ Kim và họ Park. Sau đó lại hãm hại nương tử của mình là Seoyeon cô nương đến chết. Ngươi còn gì để nói hay không?"

Dường như tất cả đều kinh ngạc trước lời nói hùng hồn của tôi, ai ai cũng nhìn nhau đầy vẻ hoảng hốt. Jimin dừng bút, ngẩng đầu nhìn thôi, nhưng thoáng vài giây sau lại tiếp tục ghi chép.

Phản ứng của chúng tôi đối với loại chuyện này, đương nhiên chẳng có ai hay biết.

Kim Jungwon kinh hoàng nhìn tôi, sau đó dập đầu vội vã nói: "Bẩm đại nhân, đây là lần đầu tiên ta gặp Eunji cô nương, không thể làm ra loại chuyện như ngài nói được."

Park Dohyun lúc này vui như mở cờ trong lòng, hắn cười cợt rồi cung kính vái tôi: "Đại nhân anh mình."

Tôi nhếch mép cười, lại hướng Kim Jungwon mà nói: "Ngươi hãy nói thật đi, ngươi có biết hay không? Nhìn cho kỹ vào."

Giọng tôi nhấn mạnh đến điểm khiến Kim Jungwon cũng bắt đầu nghi hoặc. Anh ta nhíu mày, bắt đầu quan sát Eunji. Người phụ nữ đẹp thế này, gặp rồi ắt có ấn tượng đi. Nhưng đổi lại, anh ta chán nản, lắc đầu thưa: "Bẩm đại nhân, thảo dân thực sự chưa gặp."

Lúc này, Eunji mới quay phắt người lại nhìn Kim Jungwon khiến anh ta giật mình. Nàng ta gắt nhẹ: "Rõ ràng ta đã từng tới chỗ ngươi bốc thuốc một lần, vậy mà ngươi bảo chưa từng gặp qua. Đúng là kẻ nói dối trắng trợn!"

Tôi mỉm cười, ôm quyền hướng Lee JunSeo mà thong thả bẩm: "Đại nhân, vậy là rõ rồi. Hai người họ mới chỉ gặp nhau một lần, tuyệt đối không xảy ra được chuyện có gian tình. Điều này chính Eunji cô nương đây đã tự khai báo, xin đại nhân minh xét."

Gương mặt Park Dohyun cứng đờ, vân đen phủ đầy không chừa một chỗ, trong khi nương tử hắn mặt mũi lại trắng bệch tái xanh. Trông như là hai cực âm dương đối lập, trông thê thảm đến mức Jimin vừa nhìn cũng không nhịn được mà phì cười.

Cái này là gậy ông đập lưng ông đó!

"Vậy tại sao Kim Jungwon lại phủ nhận chưa từng gặp Eunji?" Lee JunSeo vuốt râu, bắt đầu theo mạch tư duy của tôi mà hỏi, "Liệu có điều gì uẩn khúc?"

Kim Jungwon hẵng còn ngơ ngác, tôi đã quay người nhìn anh ta và hỏi: "Kim Jungwon, huynh có nhận ra ta không?"

Câu hỏi này đúng là gây ra chấn động không hề nhỏ trên công đường. Hầu hết ai ở đây cũng biết, từ sớm qua tôi đã tới thẩm vấn Kim Jungwon, cho nên hỏi một câu như vậy đúng là có chút ngớ ngẩn. Ấy nhưng trái ngược lại phản ứng của mọi người, Jungwon lại nhíu mày, có chút bất ngờ mà thốt lên: "Vị đại nhân này... chưa từng gặp qua..."

Lúc này đến cả Jimin cũng còn bất ngờ, huống gì Lee JunSeo và những người khác. Eunji vội ngắt lời: "Đại nhân, hắn đúng là một kẻ nói dối trắng trợn."

Tôi không để ý đến, bèn thong thả ngồi xuống cạnh Jungwon, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta mà hỏi: "Vậy thế này thì sao? Huynh có nhận ra tôi không?"

Lúc này đôi mắt Jungwon mới mở to kinh ngạc, anh ta vội vã hô lên: "Kim đại nhân, là ngài!"

Tôi gật đầu mỉm cười, rồi mới thản nhiên lên tiếng giải thích: "Chắc mọi người đã từng nghe qua về căn bệnh mất trí nhớ tạm thời chứ?"

Jimin kinh ngạc thốt lên: "Có phải là trạng thái mất ký ức hoàn toàn, không thể nhớ lại những thông tin vừa xảy ra hoặc xảy ra trong ngày hôm trước dù đã được gợi nhớ?"

Tất cả ánh mắt lần nữa đều dồn vào tôi. Lần này tôi không dài dòng nữa, gật đầu chắc nịch: "Ta có hiểu một chút về y thuật. Căn bệnh này tuy không gây biến chứng, người mắc phải vẫn nhận thức bình thường, nhưng lại xảy ra bột phát, thậm chí khiến người bệnh có thể quên bẵng đi những sự kiện mới xảy ra ngày hôm trước. Hiện tượng này có thể xảy ra trong vài ngày, cũng có lúc kéo dài đến cả tháng. Kim Jungwon chỉ ở mức độ nhẹ, nên trí nhớ có thể dần dần phục hồi trở lại. Thế nên ngay cả khi huynh ấy có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng, cũng không thể kịp nhớ ra để khai báo. Đó cũng chính là lí do trong đêm trước ngày Seoyeon bị sát hại, Kim Jungwon đã có ý định đuổi theo, nhưng sau đó lại vì sự việc mới chen ngang mà không nhớ ra nương tử của mình đã bỏ đi. Dựa vào đó mà kết luận, huynh ấy hoàn toàn không có khả năng ra tay sát hại thê tử của mình."

Đúng vậy, tôi phát hiện ra Jungwon mắc hội chứng này khi cùng ở trong nhà lao. Dù có bằng chứng ngoại phạm rành rành, nhưng phải đến khi tôi gợi ý, anh ta mới lục lại được khoảng trí nhớ đã bị chôn vùi ở trạng thái tiềm thức của mình.

"Bẩm đại nhân, đúng là như vậy." Yejun đầu kính cẩn, anh ta cùng cả gia đình đối với Kim Jungwon ơn nặng như núi, vì vậy hết sức khai báo tỉ mỉ, "Đêm đó khi Kim huynh đang định rời đi, tôi đã tới chặn cửa, nài nỉ huynh ấy giúp đỡ nương tử của mình. Sau đó cả đêm tới tận gần trưa hôm sau, hai cha con Kim huynh mới an tâm rời đi. Thời điểm xảy ra án mạng thương tâm của Seoyeon tẩu, huynh ấy hoàn toàn ở lại nhà của thảo dân."

Cả công đường giờ ai cũng như vỡ lẽ, thở phào một cái rồi đưa mắt nhìn Kim Jungwon. Lúc này anh ta đang rất bối rối, vì thậm chí có lẽ không thể ngờ mình lại mắc căn bệnh này. "Nương tử và cha ta chưa từng nói cho ta hay biết, ta... chẳng nhẽ ta hay quên nhiều chuyện như vậy?"

Tôi thở dài, phủi mông đứng dậy: "Đúng vậy, trong một ngày, huynh đại khái chỉ nhớ được một số sự việc để lại ấn tượng sâu sắc mà thôi. Huynh chắc cũng đã có đôi lúc thơ thẩn không biết mình đang ở đâu, đang làm gì... phỏng? Cho nên huynh mới sợ hãi ngộ nhận rằng có thể trong lúc mất đi ý thức, mình đã ra tay sát hại nương tử?"

Không để cho Jungwon đáp lại, tôi đã gật đầu ra hiệu cho Jimin. Jimin buông bút, bắt đầu đứng dậy, cầm một khay gỗ đặt xuống trước mặt Park Dohyun và vợ hắn.

Đương nhiên, phản ứng của hai người này là lùi lại một chút, mặt cắt không còn một giọt máu.

"Các ngươi có nhận ra không? Seoyeon cô nương đã chính thức lên tiếng tố cáo." Jimin trầm giọng nói, anh đặt bông hoa bưởi đã héo khô xuống mặt đất, trước sự kinh hãi của đôi phu thê, "Bàn tay cô nương ấy luôn giữ chặt bông hoa này. Ta đã tới nhà ngươi để khám xét, rõ ràng nơi đây chỉ có mình vườn nhà ngươi trồng hoa bưởi, thậm chí là rất nhiều. Ngươi còn gì để nói?"

Park Dohyun lắp bắp, hắn trợn trừng mắt nhìn Jimin: "Đại nhân... ngươi, các ngươi là đồ vu khống! Chỉ dựa vào một bông hoa bưởi mà kết tội ta ư? Ha ha... Seoyeon, ả ta chẳng phải chết vì trúng độc thạch tín hay sao?"

Tôi ngồi xuống ghế mà ngáp dài. Jennie giờ này chắc đang đợi tôi.

"Thật không may, thạch tín là sau khi cô nương ấy chết mới bị người ta đổ vào miệng, cho nên độc tố không xuống được dạ dày." Jimin hờ hững cất giọng trầm khàn, "Chúng ta đã cho ngỗ tác khám nghiệm thi thể lần nữa, phát hiện Seoyeon cô nương có dấu hiệu phù phổi. Hiện tượng này là do chết ngạt nước mà thành. Thuận lợi ngay cạnh những cây bưởi trong vườn nhà hai ngươi lại có một ao nước nhỏ..."

"Các ngươi là đồ vu oán giá họa." Park Dohyun gào lên, "Ta không giết người!"

_________________________________________

END CHAP

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro