Ngoại truyện: Giáng Sinh

Gửi Jennie bé nhỏ của chị cùng với những xúc cảm yêu thương mãnh liệt nhất từ chị.

Jennie, từ năm mười bảy tuổi, chúng ta chẳng may để giáng sinh trở thành một nỗi buồn dai dẳng đeo bám trong lòng em, chị vẫn luôn đau đáu về nó. Cho đến tận bây giờ, dù đã có hơn mười năm giáng sinh có lẽ ta lại ở cạnh nhau nhưng chị biết, em chẳng tài nào quên được cái cảm giác đau đớn của ngày giáng sinh chúng ta lạc mất nhau. Vết thương này khó lành quá, em vẫn thỏ thẻ an ủi chị như vậy. Em giải thích với chị, em bảo nó khó lành chỉ vì em muốn làm rõ rằng không phải chị không băng bó, dịu xoa nó tận tâm tận lực, mà chỉ là vì với em mà nói nó quá sâu mà thôi, quá sâu để lấp đầy bằng hạnh phúc. Chị nhớ mình đã từng đọc được nhật kí của em trong khoảng thời gian đau đớn đó, em viết việc chị rời đi khi ấy như đem theo một nữa xác thân và tâm hồn em, để lại em một nữa máu thịt đau nhói. Vậy nên thật khó để lành hẳn lại. Nhưng em nói nếu thật sự phải đem cân đo đong đếm thì em biết rằng, cán cân nỗi buồn chắc phải chạm tới tận mây xanh, bởi cái bên còn lại chứa nhiều niềm vui quá, và rằng chị đã bù đắp cho em quá nhiều, nên nếu lòng em còn nhói đau thì đó là do em thôi. Em bảo như thế và nó khiến nước mắt chị không kiềm được cứ bò dài ra, chị yêu em, và...chị đau, đau cho em, em chỉ lo chị buồn mà thôi.

Jennie này, giáng sinh năm nay em còn buồn không? Chị không rõ vì em sẽ luôn cười để chị yên tâm. Giờ em ngủ say cạnh bên chị trong đêm hai mươi bốn, và em sẽ đọc được bức thư này cùng với quà vào sáng ngày hai lăm. Jennie bé nhỏ, em vẫn luôn là cô bé ngây thơ, giỏi làm nũng trong mắt chị, hệt như Jennie ngày lên năm vậy. Nhỏ Jennie đã từng sốt hồng hai má ấy, chị nhớ mình đã thơm vào một bên má nóng hổi ấy, và đó cũng là lần đầu tiên chị hứa với lòng sẽ chăm sóc cho một ai đó, cũng là lần đầu tiên chị quan tâm đến em. Chị ghi nhớ việc em sẽ dễ bị sưng a mi đan khi trời trở lạnh, ghi nhớ để bảo vệ cho em. Và cho đến giờ, em vẫn là cô bé cần được bảo vệ và chăm sóc như thế, vậy mà chị lại quên việc chăm sóc cho em hẳn mười năm, một lần nữa xin lỗi em, và yêu em. Dù mỗi năm em đều bảo không cần xin lỗi nữa, nhưng duy việc này tôi không nghe lời em đâu! Nhé bé!

Chị xưng tôi rồi đấy, em cười lên chưa? Nghe bảo em thích tổng tài lạnh lùng. Xin lỗi em tôi không lạnh lùng với em được đâu!

Quay trở lại, chị chẳng biết làm gì hơn ngoài cảm ơn và xin lỗi em, yêu em!
Em cũng biết là Kim Jisoo vẽ xấu mà phải không? Nhưng chị đã len lén học vẽ trước hẳn nữa năm để vẽ chân dung em làm quà tặng đấy. Dấu yêu, chúc em có một ngày giáng sinh vui vẻ bên tôi! Năm đó em tìm chị mãi không thấy nhưng như chị đã nói, những năm về sau, giáng sinh sẽ là ngày chị bám chặt lấy em, nữa bước cũng không rời đâu!

Vợ yêu của em, Kim Jisoo.

Dòng này được thêm vào bởi Kim Jennie, vì em ấy thức dậy nữa đêm khi tôi vừa đóng bút...

Gửi Jisoo của em, người bây giờ đang ôm em trong lòng, "hiến dâng" bờ ngực cho em kê giấy viết vì em ghét phải rời giường và cả vòng tay của chị nữa. Cảm ơn chị đã luôn chăm sóc và yêu thương em, đôi khi thiên vị và dung túng cho em nhiều lắm. Người ta vẫn nói tấm chân tình chưa tỏ rõ, sẽ dùng nữa đời còn lại để chứng minh. Nhưng với hai ta lại có vẻ như là cả một đời, bởi nó đã bắt đầu nêu ra chi chít những luận điểm từ ngày năm tuổi. Jisoo, em vẫn sẽ buồn vào ngày giáng sinh, chỉ vì em đã yêu chị nhiều lắm, và sẽ luôn yêu nhiều như thế. Nhưng mỗi lúc nỗi buồn của em được cuộn tròn trong lòng chị thì gai nhọn của nó dường như tan biến, không mạnh bạo đâm chích hồn em, nên chị đừng lo.

Mà biết sao giờ, dù chị cứ đau đáu mãi thì cách duy nhất của chị cũng chỉ là, ở cạnh em để ôm lấy mấy nỗi buồn giáng sinh ấy qua từng năm, từng năm mà thôi. Năm dài tháng rộng là thế, người già đi và nỗi buồn cũng cứ thế rơi rụng, còn tình yêu của hai ta thì lại tuân theo một quy tắc khác biệt, nó lũy tích lên hằng năm, để thiên thu không còn là từ dung chứa đủ cái ý nghĩa sâu sắc của tình ý. Nên, thôi nhé, đừng tự trách nhiều quá, chỉ ôm thôi, chỉ hôn thôi, chỉ yêu thôi.

Em vừa hôn chị. Hôn vào giọt nước mắt như thường lệ vẫn nhẹ trào ra ngoài khoé mắt chị mỗi năm khi nghe lời chúc của em dịp giáng sinh. Và đó là những giọt nước mắt mặn nhất trên đời thắm vào môi em, nhưng cũng là những ly cacao ấm ngọt nhất dành riêng cho em mỗi dịp giáng sinh đến. Em yêu chị.

Jisoo này, hãy để cho hạnh phúc che đi những nỗi niềm, hãy để sự dũng cảm tiến lên vượt qua những tổn thương sâu sắc, và nếu khoảnh khắc này đây em chỉ có thể nói một lời duy nhất, thì hãy để sự nhẹ nhõm của chị trở thành đáp án duy nhất trên đôi môi em.

Người chị yêu nhất, em, Jendeukie.














•••
Merry Christmassssss🎄🎄🎄🎄

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro