Clair de Lune
Note!
Author: pinksarchives
Translator: -sourtd
___
Trái ngược với suy nghĩ của nhiều người, Paris không phải là nơi dành cho tình yêu. Những thiết kế kiến trúc quyến rũ và đẹp như tranh vẽ lan truyền khắp internet đã phủ lên mùi hôi thối mà bạn có thể ngửi thấy trên đường, bụi bẩn và tiếng ồn lớn phát ra từ những người trong khu phố của bạn.
Mặc dù vậy, thật khó để gọi Paris là xấu xí. Nó vẫn có vẻ đẹp riêng lưu giữ những câu chuyện về những kẻ mộng mơ làm nô lệ cho nghệ thuật. Và Jennie coi mình là một trong số đó. Nàng là một người mơ mộng về thời trang, nghệ thuật và âm nhạc, mọi thứ đều đẹp nhưng không ổn định.
Nàng từng là một họa sĩ, một ca sĩ nhạc Broadway, và trước sự ngạc nhiên của mọi người, nàng hiện đang làm bất cứ điều gì ngoài những điều đó. Bởi vì nàng yêu thích cảm giác bức tranh làm bẩn tay mình với những màu sắc sặc sỡ, cuộc sống của nàng buồn tẻ hơn nhiều so với một bức tranh trống rỗng.
Jennie bận rộn với việc tích trữ đống sách mới. Là một thủ thư mới được thuê, nàng có thể tự tin nói rằng mình đã thích nghi với công việc này. Có lẽ vì ở đây yên tĩnh, và đó là điều nàng cần hơn bất cứ thứ gì trong lúc này.
"Em có thể giúp tôi tìm cuốn sách này không?"
"Tất nhiên, đó là công việc của tôi."
Hương thơm nồng nàn của nước hoa dâu tây đang từ từ cuốn trôi mùi của sách. Jennie nghĩ rằng sự hiện diện của một người khác sau lưng nàng hẳn là nguồn gốc của mùi trái cây.
"Tên cuốn sách là gì?"
Jennie thăm dò, nàng thường dễ chịu hơn thế này một chút. Nhưng nàng đã thức dậy từ nửa đêm để làm ca đêm thường lệ trong thư viện này, và việc phải giao dịch với khách hàng lúc 7 giờ sáng quả là một cơn đau đầu khốn nạn.
"Kiêu hãnh và Định kiến của Jane Austin!"
Sau khi nhét cuốn sách cuối cùng trong phần Khoa học máy tính, Jennie cuối cùng đã quyết định đối mặt với chủ nhân của mùi hương đang khiến nàng choáng váng.
Đối mặt với vị khách không quen biết, đôi mắt của Jennie mở to. Một người phụ nữ quyến rũ đang đứng trước mặt nàng, mặc một chiếc áo khoác lông màu đỏ được thiết kế riêng. Khách hàng cũng đội một chiếc mũ màu xanh lá cây, toàn bộ trang phục khiến cô ấy trông giống như một quả dâu tây thực sự . Jennie gần như phì cười khi nhìn thấy cảnh này. Nhưng nàng đột ngột thích nghi với khuôn mặt vô cảm thường ngày của mình. Giống như cách nàng từng đảm nhận vai trò diễn xuất của mình trên chương trình truyền hình rộng rãi. Mọi chuyển động nhỏ nhất đều được tính toán.
Ánh mắt xuyên thấu của Jennie bắt đầu di chuyển trên khuôn mặt nhỏ nhắn và nhợt nhạt của người phụ nữ. Một bóng hồng len lỏi trên má người kia đã bị ánh mắt sắc bén của nàng bắt gặp. Điều này chắc chắn là do thời tiết tồi tệ đêm qua. Jennie chắc chắn tuyết sẽ vùi lấp đôi giày của nàng nếu bước ra ngoài thư viện sau ca làm việc sáng nay.
"Chị đã khá muộn, vì cơn sốt Jane Austin." Jennie nói rõ ràng với đôi lông mày nhướng lên.
Jennie không phải là người thích những cuộc nói chuyện nhỏ nhặt giữa các khách hàng. Nàng không thể để bụng trao đổi những nụ cười đã thực hành vì lợi ích của chủ nghĩa tư bản. Tuy nhiên, người phụ nữ quyến rũ trong trang phục dâu tây này đã gạt đi vẻ xấu xí của nàng. Nàng đột nhiên cảm thấy tràn đầy sinh lực.
"Những người trong cuộc trò chuyện nhóm mà tôi tham gia đều bị ám ảnh bởi những cuốn sách của Jane Austin. Tất cả đều có vẻ hùng hồn khi nói về chuyện tình cảm. Tôi chỉ tò mò thôi."
Người phụ nữ nhợt nhạt bĩu môi khi đi theo Jennie đến lối đi tiếp theo.
"Sách thường nói dối về sự lãng mạn."
"Nhưng họ nói đó là một cuốn sách hay! Một cuốn sách hay sẽ khiến tôi học được một hoặc hai điều gì đó."
"Sự lãng mạn không phải là thứ chị có thể học được. Đó là điều mà chị phải trải nghiệm để bản thân có thể rút kinh nghiệm."
"Chà , tôi không có ai để học nó cả. Và ngoài ra, em không phải là một thủ thư sao? Tại sao em lại cố ngăn tôi đọc sách?" Người phụ nữ nhíu mày khi chỉ ngón trỏ về phía Jennie.
"Tôi rất xin lỗi, tôi thật là thô lỗ." Jennie đã nói dối.
Nàng không cảm thấy hối tiếc, nhưng có một cái gì đó rất quyến rũ trong ánh nhìn của người phụ nữ khiến nàng như bị thôi miên.
"Chị có muốn ăn bánh ngọt không?" Jennie đưa tay kéo tóc của mình sau khi nhận ra lời mời đột ngột.
"Huh?" Người phụ nữ mặc trang phục giống dâu kia ấp úng. Đôi mắt nai tơ đầy mê hoặc của cô ấy ngày càng lớn hơn.
"Ý tôi là, ca làm việc của tôi sẽ kết thúc sau 4 phút nữa. Chị dường như là một khách du lịch, tôi có thể giúp chị cho một chuyến tham quan ngắn ngày ở quanh đây, nếu chị thích." Nàng thể hiện nụ cười tươi rói của mình, rõ ràng là đã lấy được lòng tin của người khác.
Người phụ nữ kia thốt lên, cái bĩu môi của cô ấy biến mất ngay lập tức. Cô ấy quá sôi nổi so với một người mà Jennie có thể chịu đựng được. Nhưng nụ cười và đôi mắt rực rỡ dường như chứa đựng cả dải ngân hà của cô ấy thật quyến rũ, và Jennie lại cảm thấy mình như một nô lệ, một thứ gì đó tương tự như nghệ thuật.
"Hả?!" Phản ứng đầy tai tiếng của người phụ nữ kia phát ra lớn hơn dự kiến, thu hút ánh nhìn nghi vấn từ những người cũng đang băng qua đường với họ.
"Tôi đã nói với chị, ngoài tuần lễ thời trang hay viện bảo tàng ở đây, Paris thực sự không có gì để vui cả."
"Em thực sự ghét nơi này sao? Tôi đã ở đây không quá một tuần nhưng mọi thứ có vẻ tốt. Những nơi tôi đến đều đẹp như tranh vẽ." Jisoo bực bội nói.
Sau khi họ rời thư viện vài phút trước, Jennie đã tìm được tên của người phụ nữ đó là Jisoo. Đó là một cái tên đẹp như chính cô ấy.
Nghệ thuật, trong suốt lịch sử, không bao giờ là hoàn hảo. Nhưng người phụ nữ này, với mái tóc đen mượt suôn thẳng và làn da trắng như tuyết, còn hơn cả những gì một nghệ sĩ có thể tạo ra, vì nghệ thuật chưa bao giờ hoàn hảo đến thế.
"Còn những góc của Paris mà chị chưa từng đến thì sao? Cho rằng một thứ gì đó đẹp đẽ mà không nhìn thấy nó cũng giống như tuyên bố chiến thắng cho trận chiến mà chị chưa từng tham chinh chiến."
Đôi giày da màu hồng của cô đang dần chìm vào lớp tuyết dày trên mặt đất. Như thể khiến cô cảm thấy mình nên dừng lại vào lúc này, tách khỏi người thủ thư kỳ quặc này và ngừng để ý đến.
Jisoo nhìn Jennie từ đầu đến chân. Ngoài chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, nàng đội một chiếc mũ len màu đen, áo khoác đen, quần thể thao màu đen và một đôi giày đã phai màu.
"Em luôn luôn như thế này?"
Trong hai mươi ba năm tồn tại, Jisoo chưa bao giờ gặp phải người khó chịu như cô thủ thư này.
"Như thế nào?"
"Giống như người dì bùng nổ trong các cuộc đoàn tụ của gia đình, người luôn chọn lọc mọi thứ về bữa tiệc! Em đã đề nghị cho tôi một chuyến tham quan, nhưng em thậm chí không thể khen ngợi nơi này. Như thể em bị bắt làm con tin để chặt ngón tay mỗi khi em khen Paris."
Jennie cứng họng khi chứng kiến sự phẫn nộ của cô. Nàng cắn môi dưới, một thói quen mà nàng thể hiện bất cứ khi nào mình mất lời. Nó giúp làm ẩm đôi môi khô của nàng.
"Em ghét nơi này phải không?"
"Có lẽ."
"Vậy thì tại sao em không rời khỏi nơi này?"
"Tôi không thể, tôi không có bất kỳ nơi nào để đi." Giọng của Jennie rất trung thực và vô cảm.
Điều này khiến Jisoo cảm thấy có điều gì đó mà cô không thể gọi tên. Người phụ nữ trước mặt này thật mơ hồ, thật khó đoán, giống như một tác phẩm nghệ thuật trừu tượng mà cô không thể diễn giải.
Cô thở dài. Jennie cười trước biểu cảm của cô và kéo cổ tay cô đi. Điều tiếp theo mà người phụ nữ xanh xao biết được, cô ấy đang ở trong một tiệm bán bánh ngọt. Hương thơm của bánh ngọt lan tỏa, bụng cô quặn lại ngay lập tức.
"Vì chị đang kiên trì, vâng, Paris cũng có một cái gì đó tốt đẹp. Bánh ngọt." Jennie lại nở nụ cười dẻo miệng làm say mê đến mức cảm thấy cơn đói biến mất.
Họ ăn bánh ngọt và đến cửa hàng tiếp theo bán một loạt bánh ngọt khác trông rất ngon. Sau khi ăn một loạt các thực phẩm nướng cho bữa sáng, cái gọi là chuyến tham quan mới bắt đầu.
Jennie tiếp tục dẫn Jisoo đến những ngóc ngách của Paris, mà người phụ nữ xanh xao vẫn chưa được biết đến cho đến tận ngày nay. Jisoo không biết cô thủ thư bắt đầu nắm tay cô từ khi nào nhưng vào ngày lạnh giá này, một bàn tay ấm áp dường như không tệ lắm.
Trong mỗi khu vực của thành phố mà Jennie mang đến cho cô, một phần của Jisoo sẽ chết. Đó là nỗi đau tương tự khi bạn còn là một đứa trẻ và bạn phát hiện ra rằng những câu chuyện cổ tích không có thật. Rằng không có lâu đài, không có hiệp sĩ với bộ giáp sáng chói, không có nụ hôn tình yêu đích thực và một kết thúc có hậu.
Tàu điện ngầm có mùi hôi đến nỗi mùi nước hoa trái cây của Jisoo cũng không thể khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn chút nào. Những người vô gia cư sống rải rác khắp nơi ở địa danh nổi tiếng này, ngủ trên những vỉa hè lạnh lẽo với những tấm chăn đầy vết rách xung quanh. Những tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp mà Jisoo đã nhìn thấy tại Louvre, bảo tàng lớn nhất thế giới ngày hôm qua, đang dần phai mờ trong tâm trí cô. Hình ảnh những thùng rác không có người trông coi và bốc mùi đang dần phá vỡ ý tưởng của cô rằng nơi đây từng là ngôi nhà của nghệ thuật và thời trang.
Có lẽ nghệ thuật cũng có thể xấu xí.
Jisoo siết chặt tay Jennie. Sự ấm áp của nàng là sự trấn an duy nhất giúp cô tỉnh táo và không gặp ác mộng.
Jennie nói rất nhiều về những nơi nàng đã đến. Giống như nàng đã ghi nhớ thành phố này trong lòng bàn tay. Và bất cứ khi nào nàng nói chuyện, sự chú ý của Jisoo đều đổ dồn vào đôi môi mỏng và hồng tự nhiên của nàng.
Khi Jennie có vẻ hài lòng với chuyến tham quan, nàng đã đưa Jisoo đến một nhà hàng bên trong du thuyền. Họ bước vào du thuyền và một lúc sau, nó bắt đầu di chuyển trên hồ với tốc độ ổn định.
Bầu trời tô màu hồng đẹp đẽ, Jisoo như bị mê hoặc, cô bắt đầu chụp ảnh mọi thứ mà đôi mắt cô cho là đẹp.
"Đừng chụp ảnh nữa, tóc tôi thật xấu xí."
Jennie phát điên lên khi nhận ra máy ảnh đang chĩa vào mình, sau khi tháo chiếc mũ màu đen, mái tóc gợn sóng và đen như mực của nàng cuối cùng cũng được thả tự do. Thêm cấu trúc cho khuôn mặt đẹp như tượng tạc của nàng.
Jisoo chụp nàng đang ngồi trước mặt mình.
Và ồ... Paris vẫn là quê hương của nghệ thuật.
Sự vui vẻ và kiên định năn nỉ của Jisoo khiến Jennie không thể chịu nổi khi chụp nhiều ảnh cùng nhau. Họ bật cười khi nhận ra rằng một nửa bức ảnh tự sướng mà họ chụp bị mờ đến mức không thể nhận ra. Đó hẳn là ly rượu vang hay tiếng cười thật lòng mà họ cùng nhau chia sẻ.
Thật là kỳ lạ. Để thấy bản thân thích được bầu bạn với một người mà cô chưa từng quen biết. Họ chỉ là cả hai bè phái khác nhau. Ngoài việc là cô thủ thư khó chịu mà cô gặp sáng nay, Jisoo không biết gì về Jennie. Tuy nhiên, họ đang ở đây, nói và cười về những điều trần tục. Về những người xung quanh họ với những kiểu tóc ngộ nghĩnh, những chiếc bánh sừng bò ngon lành mà họ đã cùng ăn, và về chuyến tham quan mà họ đã cùng nhau.
Ở phần giữa của nhà hàng, ai đó đang chơi bài Clair de Lune của Debussy. Đàn piano điện tạo ra một bầu không khí đầy sức gợi cảm. Jisoo thích nghe Jennie nói về bất cứ điều gì khi họ thưởng thức đồ ăn. Bản nhạc piano khiến cô có cảm giác như đang phiêu bồng một cách trần trụi và tự do dưới ánh trăng chói chang, một cảm giác mà cô ao ước có được. Sự tự do. Cô tìm kiếm sâu hơn trong tâm hồn mình, cảm giác này thật ấm áp và an ủi, nhưng nó không có cảm giác gì tương đương với sự lãng mạn.
Họ khóa chặt những ánh mắt chứa đựng những cảm xúc chưa được khám phá, giai điệu piano êm dịu tiếp tục phát trên nền, như thể giúp họ trong sự im lặng.
Jennie là người đầu tiên quay mặt đi, nàng thầm cười mãn nguyện.
Ngay lúc đó, Jisoo đã hiểu được một câu trả lời. Jennie thích nơi này. Đối với nàng nó giống như một ngôi nhà cho nghệ thuật nhưng không bao giờ lãng mạn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro