Chap 21

Kim Jisoo lả lướt đôi môi trái tim trên môi nhỏ của Jennie, môi nàng như mật ngọt khiến chị say mê mà cuỗm lấy, môi môi triền miên mơn trớn, nụ hôn tuổi thanh xuân đầy ngọt ngào nhưng cũng thật đớn đau. Jennie nhắm mắt tận hưởng sự ôn nhu của chị, dòng lệ kia đồng thời cũng rơi xuống, lọt vào khoé môi đắng chát. Nụ hôn làm nàng không thể thở nổi.

Thời gian như ngừng lại trong lúc hai người đắm đuối hôn nhau. Cánh tay mảnh dẻ của Jennie ôm choàng quanh cổ Jisoo, thân thể non trẻ mềm mại của nàng như tan vào thân thể chị. Lần đầu tiên trong đời, chị khao khát được chiếm giữ nàng cho riêng mình, ngay lúc này và mãi mãi. Jisoo nhẹ nhàng đặt nàng vào giường và nằm xuống bên nàng. Cả hai ôm ghì lấy nhau trong môi hôn như xoá tan cả vũ trụ. Như hai kẻ sắp chết đuối đang trôi dạt bỗng tìm được phao cứu, bám chặt lấy nhau, cuống quýt lẩy bẩy trong nụ hôn không dứt, vì cả hai cùng biết rằng một khi đã buông tay sẽ không bao giờ có lại được nữa.

Đầu Kim Jisoo lại thêm một chút mơ hồ, trước mắt liền lập tức mờ mờ ảo ảo không nhìn ra được Jennie Kim nữa. Có lẽ là do dư âm của loài cây kia, chị đơn phương rời khỏi nụ hôn đưa tay lên đầu chau mày kịch liệt.

- Soo, chị bị sao vậy? Đừng làm em sợ!

Jennie nước mắt lại càng thêm nhiều đưa tay chạm lấy bày tay đang điên cuồng ôm đầu của chị. Nàng nghe được tiếng rên rỉ vì đau từ đôi môi xinh đẹp kia, nàng ôm lấy chị vào lồng ngực hôn lên trán chị lo lắng.

Kim Jisoo như có cái gì liền thẳng tay đẩy Jennie Kim, quát:

- Tránh ra!

Quát đoạn Jisoo dùng lực đẩy Jennie khỏi mình, bản thân cũng vì đau mà ngất đi.

Môi Jisoo nhợt nhạt và mắt chị nhắm nghiền lại. Nước mắt Jennie trào ra ướt đẫm khuôn mặt mệt mỏi. Tim nàng bị nén chặt như sắp vỡ ra trong lồng ngực. Jennie đối với chị trăm nghìn yêu thương nhưng không có cơ hội cho chị biết đến tình yêu nàng dành cho chị, nhìn những hành động hiện tại của chị dành cho nàng thì nàng như muốn đau đến chết đi. Nàng đau đớn và tiếc nuối vì nàng vì chị mà luôn phải cố nén lòng giữ kín tình yêu của mình để cố chấp trải qua bao nhiêu năm tháng cô đơn và héo mòn trong vô vọng với tình yêu tuổi mười sáu để rồi đớn đau thay một tình yêu chưa kịp chớm nở đã vội lụi tàn.

Không phải là Kim Jisoo mà chính là Jennie Kim nàng hiện tại đã đau đến liệt tâm phế lòng.

_

Kim Jisoo, Jennie cũng không biết mình rốt cuộc thương chị bao nhiêu, nàng vừa có cuộc gọi với Lisa, nó mắng chửi nàng, nói nàng là kẻ điên, có lẽ là, nàng thương chị, yêu đến không cần chính bản thân mình, ngay từ đầu nàng đã chính là kẻ điên. Nàng biết chị vĩnh viễn không có khả năng yêu nàng nhưng nàng chỉ muốn cứ như vậy cùng chị yêu đương, cho dù là kẻ thù của toàn bộ thế giới.

Jennie lặng lẽ xích sát lại gần Jisoo, nàng cảm nhận được hơi thở của chị đã ổn định, Jennie hơi di chuyển một chút, dựa gần bên cạnh chị, đưa tay xa cách ôm lấy eo gầy gò của chị. Nàng muốn gần sát da thịt chị, mà lại sợ như thế đi quá giới hạn sẽ đánh thức chị dậy, cuối cùng chỉ dừng lại ở da thịt chị với khoảng cách ước chừng mấy centimet, tưởng tượng cảm thấy chính mình đang ôm lấy chị. Cực kỳ thân thiết với khoảng cách vô cùng thân mật, giống như chị thật sự là của nàng.

Như thế này, cũng đã làm cho nàng thỏa mãn rồi.

Jennie nghiêng đầu, sợi tóc mềm mại dán ở sống lưng của chị, nàng vừa định nhích gần chút nữa thì Jisoo đang ngủ đột nhiên động đậy, nàng liền thu tay lại, sợ đến mức quên cả hô hấp. Trong bóng đêm, hết thảy trước mắt giống như đều hư ảo, Jennie hốt hoảng đến nỗi lưng toát ra mồ hôi lạnh, một lúc lâu cũng chưa dám động đậy. Không biết qua bao lâu, Jisoo truyền đến hô hấp đều đều một lần nữa Jennie mới biết được chị không phải là đã tỉnh, chẳng qua trong lúc ngủ mơ lật người mà thôi.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, lau hết mồ hôi trên trán, không còn dũng khí tới gần, im lặng xê dịch qua hướng góc tường, ôm lấy hai cánh tay, nhắm mắt lại, ép chính mình chìm vào giấc ngủ. Nàng sợ chọc giận chị, không được sự cho phép của chị, nàng ôm chị cũng không dám, như thế nàng vừa hèn mọn lại vừa đáng thương, nhưng mà toàn bộ do nàng lựa chọn, biết không với đến nhưng vẫn cố chấp theo đuổi cho nên nàng phải vui vẻ chịu đựng.

_

Gần năm giờ sáng, Kim Jisoo từ trong cơn mê tỉnh dậy, chị thấy đầu mình đau như búa bổ, chị chật vật ngồi dậy mặc áo vào rồi mang áo khoác từ từ rời khỏi giường. Chị ngoái lại nhìn Jennie, bất giác chị phát ra một tiếng cười vụn vặt rồi cũng nhanh chóng tắt đi nụ cười tiến vào phòng vệ sinh.

Jisoo chống hai tay trên thành bệ, nhìn gương mặt mình trong gương. Nhiều ngày qua nét mệt mỏi cùng mất ngủ đã hằn sâu trên gương mặt chị. Chị vốc từng ngụm nước lên mặt lên đầu mình cho thanh tỉnh rồi rời khỏi. Bất giác, khi chị vừa bước ra thì thân ảnh của nàng đang run rẩy cuộn tròn trên giường, còn thi thoảng nấc lên tên chị. Jisoo đứng bất động trong vài giây, như không tin vào mắt mình, chị giương một tay lên vuốt mặt mình rồi lảo đảo bước nhanh về phía nàng. Bản thân cẩn thận nhìn lấy gương mặt khắc khổ của nàng, chị không kiềm được đưa môi cúi xuống hôn lấy vầng trán đầy mồ hôi của nàng, chậm rãi đắp chăn cho nàng.

- Em vội vàng đến bên tôi nhưng tôi lại vội vã ra đi. Tôi quá vô tâm, không có tình nghĩa. Cầu em tìm được một người yêu em như em đã yêu tôi.

Jisoo đứng dậy nghiêm túc nhìn Jennie một lát rồi cũng chọn cách rời đi. Chị nghĩ đây là cách tốt nhất để khiến hai người giải thoát khỏi ràng buộc đau khổ. Nhưng chị nào biết...

Yêu là dù đau khổ đến mấy vẫn muốn ở cạnh nhau. Cùng nhau vượt qua bao sóng gió, rời đi chỉ khiến trái tim vụn vỡ không có cách nào chữa lành.

Khi Jisoo rời đi cũng là từ mắt nàng chảy xuống một dòng lệ mệt nhoài.

Jisoo lờ mờ bước xuống từng bậc thang, đầu chị vẫn còn đau ê ẩm, bước đến cửa chính liền khựng lại, chị nghĩ đến việc khi nàng thức dậy không thấy chị thì sẽ luống cuống thế nào. Nhưng rồi cũng nghĩ lại, bản thân tuyệt tình như vậy Jennie cũng không thể nào mà quan tâm chị nữa. Nghĩ thế chị liền mở cửa và rời đi.

Ra đến bên ngoài mới chợt phát hiện trời đang xảy ra một cơn mưa tuyết, cái lạnh bất chợt ùa vào khiến chị lạnh đến run người, áo khoác cũng không có nón, xem ra chị chỉ còn biết cầu nguyện sẽ không bị bệnh nếu như dầm cơn mưa tuyết này để tìm nhà. Chị vừa bước xuống bậc thềm liền bị một lực nhỏ nắm lấy tay.

Jisoo quay lại, trên đầu cũng không còn thấy lạnh, Jennie Kim đứng đó cố sức nhón chân che chiếc ô cho chị, miệng nở một nụ cười tươi. Đôi mắt nàng nheo lại cười hóm hỉnh.

- Cho chị.

Dứt lời không cần biết Jisoo có đồng ý hay không nàng liền dúi chiếc ô cho chị và chạy thật nhanh vào nhà để không phải nghe chị từ chối. Jisoo nắm chặt cán dù trong tay, tim khẽ run lên đau đớn, Jennie lúc nãy chạy ra đưa ô cho chị đã không mặc áo ấm, đến cả dép cũng không mang...

_

Trên đường tìm đến ngôi nhà của mình Jisoo đã hỏi không biết bao nhiêu người nhưng tất cả chỉ nhận lại cái lắc đầu. Đại não chị nghi ngờ, nơi đó không tồn tại? Thân tâm chị run rẩy, mẹ chị đang ở đâu đây. Chị khẩn trương chạy khắp ngõ ngách tìm từng căn nhà cho thuê. Đến từng nhà đều ra sức đập cửa.

Chị tìm mãi tìm mãi vẫn chẳng thấy mẹ đâu liền oà khóc như một đứa trẻ bị lạc. Đôi bàn tay đập cửa từ lúc nào đã sưng tấy lên, những vết thương ở ngón tay một lần nữa lại hở ra và chảy máu. Cảm giác đau rát cùng ê buốt làm chị không chịu đựng nổi.

Jisoo vịn vào những bức từng xung quanh cố gắng lê đôi chân ê buốt đi tìm. Mũi chị nghèn nghẹn hít thở không thông, mặt mày đỏ ửng khó chịu. Cơn sốt lại bắt đầu hành hạ chị.

- Chào Jisoo.

Phía trước vang lên lời chào như châm biếm lại cũng giống như pha chút bất ngờ. Jisoo tay phải chống hông tay trái đưa lên dụi dụi đôi mắt nhìn rõ người phía trước, là Ennaesor. Cô đứng đó nở nụ cười khiêu khích, còn khiêu khích về việc gì thì chị không biết, chỉ là nụ cười ấy thật nguy hiểm và đáng ghét. Đại não của chị giật giật ra lệnh cho chị mau mau tránh xa khỏi người này.

- Đi đâu sao lại có một mình như thế này? Jennie đâu?

Thoạt nhìn cô ta có vẻ là người tốt nhưng cô ta ra sao thì chỉ có cô ta mới biết.

- Tôi sợ đi nửa mình sẽ khiến cô khóc thét đấy.

Chị đáp trả một cách mệt mỏi, không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này nhưng giọng nói lại khô khốc. Từ hôm qua đến giờ chị chỉ ăn được một nửa bát cháo Jennie đút cho nhưng chẳng ăn thua gì. Chị lại tiếp tục chạy đi tìm mẹ nhưng mọi thứ xung quanh chỉ càng khiến chị thêm hoang mang, mệt mỏi. Không còn sức để đôi co với cô ta, chị chỉ mong sao có thể tìm ra mẹ mình sớm.

Jisoo vừa bước qua vai Ennaesor, câu nói của cô ta khiến chị đứng sững lại, một cảm giác không thể nào giải thích được tràn đến trong lòng.

- Đang tìm mẹ đúng không?

Câu hỏi đó như một cái tát vào mặt chị. Trong giây phút ngỡ ngàng, Jisoo không thể kìm chế, dùng hết sức lực còn lại đẩy Ennaesor mạnh vào tường. Cô ta không kịp phản ứng, đầu đập mạnh vào bức tường lạnh lẽo.

- Đừng thô lỗ như thế, Kim Jisoo.

Ennaesor vẫn cười, cái nụ cười đầy khiêu khích mà chị ghét nhất. Ánh mắt của cô ta sắc như dao, xoáy vào ánh nhìn đầy giận dữ của chị.

- Mẹ tôi đang ở đâu! Cô làm gì mẹ tôi?

Giọng chị gằn lên, từng chữ như muốn xuyên thủng không khí căng thẳng này.

- Bình tĩnh nào, cô gái.

Ennaesor thản nhiên đáp, giống như không có gì quan trọng cả nhưng cũng đủ để làm Jisoo cảm thấy nghẹn ngào.

Ennaesor đưa tay kéo mạnh tay chị xuống, không để cho Jisoo có cơ hội phản kháng. Chị vốn đã quá mệt mỏi, cơ thể không còn sức chống đỡ, chỉ có thể nhìn cô ta với ánh mắt đầy khó chịu.

- Trông cô bây giờ thật thảm hại, Jisoo.

Cô ta bật cười khúc khích, nụ cười như thể đang chế nhạo chị.

Những lời này như một cú đấm giáng xuống tinh thần Jisoo. Cảm giác bất lực và chán chường dâng lên trong chị. Nhưng không kịp suy nghĩ thêm, Ennaesor đã quay lưng, giậm gót chân trên nền đường, bước về phía chiếc xe đang chờ sẵn.

- À, phía trước có một vụ tai nạn. Nghe bảo là chết đuối, có lẽ mẹ của cô đang đứng xem vụ tai nạn. Mau đi xem thử đi.

Ennaesor vừa nói, vừa cười nhạt.

- Haha, đừng nhìn tôi như thế. Ý tôi là, có thể mẹ của cô đang ở đó.

Với câu nói đó, cô ta bước lên xe, đóng cửa lại một cách mạnh mẽ, chiếc xe rồ ga lao vút đi, để lại Jisoo đứng lại với đống cảm xúc lộn xộn trong lòng.

Vụ tai nạn... chết đuối... Những từ đó như một lời tiên tri ác nghiệt đổ lên đầu Jisoo. Chị không thể nào ngừng suy nghĩ, cái cảm giác sợ hãi tột độ lan tỏa trong lòng. Ennaesor có đang nói thật không? Mẹ chị có thể ở đó thật sao?

Không có thời gian để do dự. Jisoo quay người, lao ra đường, không màng đến sự mệt mỏi hay vết thương trên tay. Cả thế giới lúc này chỉ còn lại một câu hỏi duy nhất: Mẹ chị đang ở đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro