Chap 34

Đã là hai năm lẻ tám tháng dài dằng dặc kể từ ngày khủng bố đẫm máu nhất lịch sử Đại Hàn dân quốc xảy ra, bệnh viện Ukson - một bệnh viện quốc tế từng được mọi người tin tưởng gửi gắm mạng sống nay đã bị bỏ hoang. Và khu phố đó người ta đồn rằng thường có tiếng loạt soạt của những tiếng bước chân vào những đêm tĩnh mịch. Những kẻ không biết sợ khi đem chân vào vùng đất chết chỉ nghe tiếng gió gào thét bên tai như hơi thở của địa ngục...

_

Ở căn nhà lớn ở ngoại ô phía Tây, bảng tên gia chủ "Park Chaeyoung" đã bị lệch sang một bên, căn nhà lớn cửa chính vẫn mở suốt hai năm nhưng không có dấu hiệu đồ bên trong bị trộm đi, người xung quanh cũng không biết đã rời đi từ lúc nào, những khóm hoa bên ngoài mặc kệ sự khắc nghiệt của thiên nhiên mà vươn mình cố sống thành một bụi rậm, trong những bụi hồng gai đẹp đẽ đó là nơi trú ẩn của loài rắn độc chết người. Điều đó cho thấy, sắc đẹp chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong hiểm độc nào có ai hay.

_

Trong cơn mưa lất phất của những ngày cuối năm, chiếc xe chở Jennie vẫn đều đều lăn bánh trên đường, tiếng nhạc êm dịu trong xe không làm vơi đi sự chú ý của nàng với những giọt nước mưa đang rơi xuống thành cửa kính vỡ tung tóe. Hai năm trước, vào một đêm mưa máu, nàng được cứu sống khỏi cuộc tàn sát. Nhưng sau khi tỉnh lại nhận được tin tức từ Lisa là Jisoo đã bị giết trong cuộc khủng bố khi cố gắng chạy vào bên trong đống đổ nát của Ukson để tìm người, có người nói Kim Jisoo tự vẫn sau khi mai táng cho hai người xấu số nào đó trong cuộc thảm sát.

Jennie còn nhớ rõ cảm giác của mình khi đó, là đau đớn là muốn chết đi. Nàng lúc đó không thể khóc nổi, chỉ cảm thấy ở lồng ngực mình dường như có một thứ gì đó hung hăng bóp chặt, không thể hô hấp nổi. Cơn mưa hôm nay lục tung những dòng quá khứ mà nàng đang cố quên đi, nàng nhớ nụ cười của chị, nhớ đến những cái ôm vụng về, nhớ đến chiếc hôn đầy yêu thương...

Ở đâu đó tận sâu trong lòng Jennie luôn còn nhớ đến ngày thảm sát đó, nàng nhớ lúc nàng ngỡ rằng bản thân sắp chết đã muốn gặp chị như thế nào, cảm giác khi không gọi được cho chị ra sao. Những ký ức thuộc về Jisoo và nàng cứ liên tiếp hiện lên, nó thật giống như cơn mưa mùa hạ, mãi mãi khiến lòng người ta đìu hiu không nói thành lời.

Jennie Kim trong hai năm nay sống một cuộc sống mịch mù, nếu không say đến bất tỉnh thì cũng triền miên trong khói thuốc. Tương lai về một cuộc sống hạnh phúc với một công việc ổn định đã bị Jennie đánh gãy bằng cách thôi học, nàng không phải không muốn học, là nàng không muốn quay trở lại nơi đó, nơi cất giữ quá nhiều kỉ niệm giữa nàng cùng Jisoo. Nàng sợ mình chịu không nổi. Tuy muốn quên là thế nhưng hai năm nay, không kể ngày mà Jennie trong bệnh viện thì nàng luôn cho người đi khắp nơi tìm kiếm Jisoo, không có lấy một ngày ngơi nghỉ.

Người sống thấy mặt, người chết thấy xác.

Jennie nghiêng mặt ra ngoài, ánh đèn pha tranh sáng tranh tối lướt qua khắc họa sâu sắc ngũ quan gương mặt nàng tựa một bức tượng điêu khắc, khiến người khác vừa nhìn liền thấy choáng ngợp không thể rời mắt. Jennie hai năm trước là một thiếu nữ ngây thơ pha chút kiêu ngạo, hai năm sau đã trở thành một nữ nhân không màng đến sự đời, có cuộc sống vô cùng không trong sạch, cuộc sống của những kẻ bất cần với cuộc đời. Người ta không hiểu vì sao Jennie Kim - con của lão cục trưởng lại thay đổi trở nên tăm tối như vậy. Tính cách trước giờ không nể nang ai, sau vụ thảm sát đối với người khác lại mang theo dáng vẻ khinh thường hơn.

Không biết trải qua bao lâu, chiếc xe cuối cùng cũng dường trước cổng lớn nhà họ Kim. Nàng ngồi trong xe ngoái đầu nhìn hàng cây thẳng tắp vươn mình trong cơn mưa, từng giọt nước đọng dưới tán lá cây lấp lánh ánh sáng làm nàng nhớ đến Jisoo vào đêm mưa của hai năm trước. Ánh mắt thống khổ cùng những giọt nước mắt kia đong đầy hồi ức của nàng. Bất giác Jennie buông một tiếng thở dài.

Cửa xe vừa mở ra lão Kim đã đứng sẵn ngay cửa phòng khách đón nàng nhưng Jennie nhanh chóng lướt qua người lão đi lên trên lầu. Hai năm nay mặc kệ lão có nói gì đứa con duy nhất này cũng không chịu tha lỗi cho lão, Jennie hai năm nay cũng ít khi về nhà, đa phần thời gian sống trong căn nhà lớn cách xa lão Kim, lão hai năm nay cũng chỉ gặp Jennie có vài lần. Lão bất lực, đứa con này quá cứng đầu và không chịu nghe lời.

Jennie từ trên lầu mang một vali lớn đi xuống, nàng phóng tầm mắt ra ngoài khuôn viên nhà lớn, những áng mây trắng bay la đà trên không trung. Sau cơn mưa chính là nắng ấm, nhưng bản thân nàng lại không hề cảm thấy vui vẻ chút nào. Nàng lại đi ngang qua người lão Kim, cánh cửa lại một lần nữa đóng chặt lại.

Khi đang rời đi điện thoại trong túi của Jennie reo lên, là Lisa đang gọi đến.

"Jennie, tớ tìm được một tin. Vào hai năm trước, xác của Kim Jisoo đã được tìm thấy ở cửa sông, nhưng lúc đó không ai đến nhận xác nên người ta đã đem mai táng bằng cách thiêu rồi..."

Jennie lặng người cảm ơn Lisa rồi gục đầu vào vô lăng rơi nước mắt. Jisoo số khổ bất hạnh đã không còn trên cõi đời này nữa, mãi mãi nàng cũng không bao giờ gặp lại. Nếu quay ngược lại thời gian, có lẽ đêm đó nàng sẽ cùng chị đi tìm mẹ Kim, nếu may mắn bà sẽ còn sống, nàng sẽ không phải sống cả đời ân hận. Nhưng mà, cuộc đời không có chữ nếu như, một khi đã bỏ qua thì cũng không bao giờ quay lại được. Thời gian quả thật khắc nghiệt...

- Đã tìm thấy xác... đã tìm thấy xác...

Jennie vô thức lẩm bẩm lặp đi lặp lại như vậy trong cổ họng. Nàng nói để cho chính mình nghe, nhắc nhở rằng thực sự người đó đã mất và giờ cũng chỉ còn một mình nàng mà thôi. Không có kỳ tích cũng không có phép màu. Mọi thứ thực sự đã chấm hết...

_

Ở một căn nhà sâu trong núi nọ có tiếng gào thét điên cuồng của một gã đàn ông và tiếng gậy gộc liên tiếp đập vào xương thịt bôm bốp. Lũ quạ từ lâu đã đậu trên những cành cây xung quanh, chúng như quen thuộc nơi này, cái nơi luôn cung cấp đủ "thức ăn" cho chúng.

- AGGGR! THẢ TAO RA!

- Miệng của mày còn lớn lắm, xem ra vẫn chưa ăn đòn đủ no.

Từ lúc nào, một giọng nói trong trẻo êm ái vang lên. Gã đàn ông gương mặt bê bết máu thở hồng hộc ngước đầu lên liền nhìn thấy một thân ảnh nữ nhân cao gầy. Chị ta trông vô cùng quyến rũ trong chiếc sơ mi đỏ thẫm, cổ khoét sâu lộ ra ngực trắng nõn. Bên ngoài khoác một chiếc áo đính phụ kiện ánh vàng cổ điển màu xám tro. Tay đeo găng màu đen, chị ta mang theo một con chó lớn, nó gầm gừ hung dữ với tất cả người xung quanh. Mái tóc đen óng, hơi dài uốn xoăn, tùy tiện vuốt ra sau lưng. Đôi mắt đeo kính nửa gọng tròn. Chân mày đẹp tựa nét vẽ, đôi mắt với hàng mi dày cong vút không hề che đậy ánh mắt tàn nhẫn cùng khinh bỉ. Mũi cao kiêu ngạo, môi mỏng son đỏ của máu. Nhìn người này vừa có nét xinh đẹp nhẹ nhàng của quý tộc lại có một chút tàn nhẫn khó diễn tả thành lời.

Chị ta tiến đến gần gã đàn ông, thủ hạ đi cùng liền mang đến một chiếc ghế, chị chầm chậm ngồi xuống tựa lưng vào thân ghế nhìn gã mà nhếch mép cười.

- Con lợn đen, mày còn nhớ mấy năm trước mày đã giết ai không? Kim Ock Jun, nghe thật quen đúng chứ?

Chị vừa nói bất giác chân mày nhướng lên một chút, khóe môi đồng điệu nhếch lên, đầu hơi nghiêng qua tạo thành nét yêu mị.

- Tao không nhớ! Tao còn không biết đấy là ai!

Gã khàn khàn giọng, cố sức nói nên có chút đứt quãng. Chị bất giác nheo mắt nhìn gã, khóe môi cong lên thành một nụ cười kinh diễm. Gương mặt này càng nhìn càng thấy giống thiên thần nhưng cũng càng tựa như ác quỷ.

- Thật cứng đầu, xem ra mày còn chưa biết cái gì là đau đớn.

Dứt lời, chị bỗng dưng đứng dậy tiến đến gần, nhanh nhẹn rút dao ngắn ra đâm mạnh vào đùi non gã xoay một cái, xương đùi đã bị bẻ gãy. Đôi mắt ánh lên tia tàn nhẫn không chút xót thương.

- Vậy cái tên Kim Jisoo chắc mày còn nhớ.

- Mày... mày là Kim Jisoo? Không... không thể nào! Tao đã giết mày trong vụ khủng bố rồi mà!

Jisoo ngưỡng mặt lên trời cười khanh khách, ánh mắt không chút lưu tình đá ngã người đàn ông trước mặt. Chị dùng gót chân đạp mạnh xuống bàn tay của gã, liền có tiếng rốp phát ra, tay gã bị giẫm cho nát rồi.

- Tao hỏi mày một lần nữa, mày đã giết Kim Ock Jun đúng không.

Gã đàn ông không nói, Jisoo ngoắc tay ra lệnh cho thủ hạ tiến tới. Rất nhanh sau đó mồm của gã đàn ông trào ra một mảng máu tươi.

- Không nói được thì sau này cũng không có lưỡi để mà nói đâu. Tao cho mày hai ngày, mày phải viết ra tất cả mọi chuyện mà mày đã làm với Kim Ock Jun và cả mày đã giết bao nhiêu người theo lời của lão Kim cục trưởng.

Jisoo rời đi, đóng sập cửa lại. Chị rảo bước ra ngoài, đôi mắt to lãnh đạm ngước nhìn lên bầu trời đầy ánh sao. Chị đưa tay ra đón lấy một chiếc lá vàng úa đang vô tình rơi xuống, chị xoay chiếc lá nhè nhẹ, miên man suy nghĩ về những tháng ngày hạnh phúc xưa cũ. Chị cho tay vào trong túi áo lấy ra một tấm ảnh cũ kĩ, tấm ảnh run run theo ngón tay của chị, ngón áp út của chị có ánh lên một vệt sáng nhỏ.

Jisoo khẽ động mi tâm cố giữ lại giọt nước mắt của bản thân không yếu đuối rơi xuống. Hai năm trước chẳng phải là khóc đủ rồi sao. Bỗng có một cánh bướm bay đến đậu trên ngón tay dính máu của chị, tim chị đập thịch một cái, bên tai văng vẳng câu nói của Chaeyoung năm xưa: "Em biết không Jisoo. Lúc nhỏ, tôi đã từng nhìn một cánh bướm trong bảo tàng, nó thật đẹp, nhưng nó đã chết rồi, nên chỉ toàn là đau thương. Em cũng như vậy Jisoo..."

Jisoo động tay cho cánh bướm bay đi, thời gian là điều tàn nhẫn nhất, chúng làm thay đổi tất cả.

Chúng ta không thể quay lại thời điểm trước đó để thay đổi quá khứ. Chỉ là chúng ta thay đổi chúng ta.

_

Hãy đọc truyện của mình trên app Wattpad, đừng đọc trên web Google bởi vì nó là web lậu và bọn nó đang ăn cắp truyện của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro