Chương 19: Ghi nhớ gương mặt chị
Khi Jennie đến sân bay, Jisoo đã nhìn thấy nàng trước.
"Vợ ơi! Chị ở đây." Vừa kêu Jisoo vẫy tay nhiệt tình cứ như sợ người ta không nhìn thấy mình. Cả cái sân bay rộng lớn đang bình lặng bị cô làm cho náo nhiệt hẳn lên, cũng thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
"Hành động này... Lớn rồi chứ có phải là trẻ con, lại còn đường đường một trang tuyệt sắc."
Nhưng Jisoo nào có để tâm. Đúng y như kịch bản đã soạn trước mà làm, cô chạy thật nhanh về phía Jisoo, bỏ lại hành lý cho người đi cùng.
Tới nơi, Jisoo ôm Jennie vào lòng rồi xoay liên tục ba vòng, cười rất rạng rỡ, làm cho người khác nhìn vào lại tưởng hai người này chắc cũng phải xa nhau ít nhất ba năm rồi. Chứ không phải là ba ngày.
"Em chóng mặt quá. Soo à, thả em xuống."
Quay đến khi Jennie chóng mặt chịu không nổi phải vả vào vai mấy phát đòi xuống thì mới chịu buông ra. Vừa đặt Jennie xuống đất liền hôn lên má nàng một cái thật kêu.
"Thật là nhớ vợ đến phát điên rồi. Vợ ơi! Hình như em quên cái gì thì phải?" Quan sát một lượt, rõ ràng là Jisoo thấy thiếu thiếu.
"Em quên cái gì?" Jennie ngơ ngác.
"Hoa... không phải đi đón người thân là phải có hoa sao. Em để quên ở xe đúng không?" Jisoo cố an ủi trái tim bị tổn thương của mình. Không ngờ bị Jennie lụi thẳng một nhát.
"Em không có mua." Người ta từ bệnh viện tới đây, thời gian đâu mà nhớ tới bông với hoa.
Lần này là sụp đổ thật sự, thước phim ngôn tình của cô dàn dựng để khoe mẽ gia đình hạnh phúc coi như phá sản. Chỉ có thể than trách thân phận mình hẩm hiu.
"Em không yêu chị mà huhu."
Nhìn vẻ mặt uỷ khuất đến tội nghiệp, Jennie cũng rủ chút lòng thương xót, thật ra là bù đắp, hôn cho cô gái đang dỗi hờn một cái.
"Đền cho Soo..."
Bây giờ thì ấm lòng nghĩa sỹ rồi, mắt Jisoo lại sáng rỡ vì hạnh phúc. Một cái hôn của vợ có giá trị bằng mấy ngàn bó hoa.
"Vậy bây giờ chúng ta về được chưa."
"Ừm! Về thôi!" Lồng năm ngón tay Jennie vào tay mình rồi dung dăng dung dẻ tiến ra khỏi sân bay. Người đi phía trước hồn nhiên ngập tràn, kẻ bước phía sau tâm tư rối bời. Cố nắm chặt hơn đôi bàn tay ấy mà giữ cho mình bình tĩnh.
"Vợ ơi! Em hại chị rồi." Jisoo lười biếng đứng phía sau Jennie vòng tay ôm lấy eo, gác cằm lên vai, mắt chăm chú nhìn vào từng động tác đưa dao lên xuống điêu luyện của nàng trên thớt. Ngưỡng mộ một trời!
"Hửm! Sao em lại hại chị???" Jennie ngạc nhiên hết sức khi nghe Jisoo nói như vậy. Nàng thương gần chết thì hại làm sao được. Tay không ngừng cắt nhưng vẫn hỏi lại.
"Chị ăn đồ của em nấu đến nỗi chị không thể ăn được món nào ở ngoài. Tất cả đều không ngon bằng vợ nấu."
"Lại nịnh."
"Chị nói thật! Em không thấy chị đã gầy đi hay sao? Xa bảo bối mấy ngày, đêm chị mất ăn, ngày chị mất ngủ, thân xác hao mòn." Dụi dụi cái mũi vào cổ Jennie tìm kiếm mùi hương nơi làn tóc, tận hưởng. Đúng là nhớ quá trời.
"Vẫn là được vợ nuôi là tốt nhất."
Định sẽ đẩy con người đang quấy phá này ra chỗ khác, cứ đứng ôm như vậy thì làm sao nàng nấu nướng được, sẽ bị mất tập trung. Nhưng tự nhiên đôi mắt không biết điều của nàng lúc này lại dở chứng, làm cho Jennie không nhìn thấy rõ được con dao đang cầm trên tay và đồ vật đang đặt trên thớt.
Có chút sợ hãi, nhưng lúc này tuyệt đối không được để Jisoo phát hiện ra điều gì khác thường được. Jennie lấy lại sự bình tỉnh.
"Soo à! Chị qua đây cắt dùm em cái này được không?" Rồi chủ động lách người sang một bên để Jisoo vào đúng vị trí trước cái thớt, chìa sẵn con dao trước mặt Jisoo "Hôm nay em sẽ hướng dẫn chị nấu ăn."
"Thật sao? Em không sợ chị phá hỏng hết à?" Mắt Jisoo sáng rỡ khi nghe Jennie nói như vậy, cuối cùng công thần hôm nay cũng được tin tưởng giao cho trọng trách. Nhất định sẽ dùng hết sức, lấy thân đáp đền, hoàn thành sứ mệnh.
"Em sẽ đứng bên cạnh hướng dẫn cho chị."
Jisoo xắn tay áo xong xuôi rồi mới nhận lấy con dao từ tay Jennie. Nàng đứng một bên thầm cười.
"Không phải chỉ kêu chị cắt rau thôi sao, có phải kêu em đi giết gà hay mổ heo đâu chứ. Chị xắn tay áo lên như vậy để làm gì?"
"Tại chị căng thẳng quá thôi, sư phụ, chúng ta bắt đầu nào"
Với tố chất thông minh và đôi bàn tay chưa thạo việc, cùng với sự hướng dẫn của Jennie cuối cùng món ăn cũng được dọn lên bàn. Nhìn đồ ăn khói bốc nghi ngút thơm ngon mà Jisoo không khỏi trầm trồ hảnh diện.
"Wow! Dưới tay sư phụ giỏi quả thật không có đệ tử ngốc. Những món này là chị nấu... là chị đó đó bảo bối." Nếu như có đuôi thì lúc này chắc hẳn cái đuôi của Jisoo đang quẩy như chong chóng.
"Bảo bối ăn nhiều vào, hình như em hơi ốm thì phải, mặt cũng xanh xao." Gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén cho Jennie "Lúc không có chị ở nhà em không chịu ăn uống tử tế có đúng không."
"Em không có." Vắng có mấy ngày mà sao giờ Jisoo lại nói nhiều đến thế. Nếu trả lời tất cả các mối quan tâm của Jisoo thì có phải nàng cũng tắt thở luôn không. Thôi thì cứ để Jisoo tự nói tự vui một mình vậy.
"Này em phải ăn nhiều vào, em ốm quá chị ôm không đã đâu."
Ăn được vài đũa, Jisoo nhìn sang Jennie lúc này đang nhàn nhã chậm rãi ăn cơn, nét mặt Jisoo có ý cười. Bất ngờ chòm tới cắn lên môi của Jennie làm nàng ngạc nhiên mở to mắt.
"Soo à, đang ăn cơm mà."
Jisoo không biết xấu hổ là gì từ lâu rồi. Chống đôi đũa vào bát cơm làm trụ để tựa đầu lên đó nhìn sang Jennie cười nham nhở.
"Vợ ơi! Hay là mình làm đám cưới nha."
Cảm xúc chùng xuống khi nghe tới hai từ "đám cưới". Có thể sao??? Jennie cảm thấy chua xót trong lòng.
Không muốn trực tiếp từ chối, vì như vậy Jisoo cũng sẽ đeo bám đòi nàng giải thích. Jennie chỉ có thể kéo dài thời gian.
"Hiện tại em chưa nghĩ tới chuyện này... như bây giờ không phải cũng tốt sao..."
"Nhưng mà chị muốn..."
Không để Jisoo nói hết câu, Jennie ngắt lời:
"Em ăn xong rồi, em đi tắm trước nha!" Nói xong liền bỏ đi lên lầu. Jennie quay lưng đi thật nhanh để Jisoo không nhìn thấy được nước mắt nàng đang rơi.
Buổi tối, hai người đã yên ổn trên giường, Jennie lại muốn xem phim, một bộ phim nào đó thật buồn.
Cuối cùng là chọn "Lỗi Thuộc Về Những Vì Sao" để xem. Nội dung phim nói về tình yêu của hai đứa trẻ mang trên người căn bệnh ung thư. Họ cùng nhau vượt qua nỗi đau, cùng nhau trải nghiệm những điều thú vị của cuộc sống, chuyện tình yêu tưởng chừng như thật đẹp, và cũng sẽ chẳng đau lòng đến khi chàng trai phải ra đi vì căng bệnh quái ác. Bỏ lại người thân, bạn bè và người anh yêu.
Đang tựa đầu vào vai Jennie để ngủ, cảm nhận được người bên cạnh đang khóc thì phải, Jisoo ngẩng đầu nhìn Jennie hỏi
"Em khóc à!"
"Ừ! phim buồn quá, chị không thấy buồn sao?" Những giọt nước mắt lúc này đã lăn dài trên má.
"Như vậy thì có gì là buồn, chết rồi sẽ gặp nhau trên thiên đường mà."
"Như vậy, nếu em chết chắc là chị không khóc đâu phải không?" Sống mũi cay.
"Đúng vậy! Chị sẽ không buồn chút nào. Chị sẽ lên thiên đường để tìm em." Jisoo vẫn tựa đầu lên vai Jennie.
"Vậy nếu chia tay em chị cũng không buồn đúng không." Nước mắt đã không còn ngăn được. Sao lại cảm thấy buồn đến vậy.
"Phải! Có chia tay chị cũng không buồn." Jôm nay Jennie tự nhiên mít ướt lạ thường, làm cho Jisoo cứ muốn trêu ghẹo thêm.
Jisoo tiếp tục ngã đầu vào vai nàng mà ngủ tiếp. Bộ phim này với Jisoo thật sự rất chán, nhưng tự nhiên nàng đòi coi nên cô chiều lòng bảo bối.
"Chị nói thật sao!" Nghe Jisoo trả lời như vậy Jennie khóc ngày một lớn hơn. Càng cảm thấy lòng mình như thắt lại.
"Vợ ơi! Sao lại khóc nhiều hơn vậy. Chị chỉ nói đùa để chọc em thôi mà. Ngoan đừng khóc nữa mà." Jisoo ôm Jennie vào lòng dỗ dành. Thấy nàng khóc nhiều hơn Jisoo liền hoảng hồn trở nên lo lắng chứ không còn ý trêu ghẹo nữa.
"Sao hôm nay em lại thành trẻ con vậy. Nín nào. Chị xin lỗi! Ngoan nào." Tay vỗ về sau lưng.
"Haizz từ nay chị sẽ không xem phim cùng em nữa đâu. Chúng ta chỉ xem phim hài thôi nhé. Không phải em xem phim hài cũng khóc đó chứ." Lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt đẹp tựa thiên thần, mà thiên thần thì không được khóc, lúc nào cũng phải vui vẻ mới được. Jisoo không muốn nhìn thấy nước mắt của nàng cứ mãi rơi như vậy. Cô đau lòng lắm.
"Không biết!" Vẫn chưa nín hẳn được, giọng nấc từng nhịp.
Sau khi khóc một trận vừa rồi thì tâm trạng của Jennie cũng khá hơn hẳn. Lúc này phim cũng đã hết.
"Thôi không xem phim nữa, chúng ta đi ngủ thôi."
Jisoo trực tiếp cầm điều khiển tắt tivi rồi kéo Jennie nằm xuống để nàng gác đầu trên tay mình, tay còn lại cũng vòng qua eo kéo nàng vào lòng. Tay vẫn vỗ vỗ sao lưng khi thấy nàng vẫn thút thít, thật sự như đang vỗ trẻ con.
Một lúc sau, khi cảm xúc đã bình ổn trở lại, Jennie không còn khóc nữa. Mà lúc này lại dán mắt mình vào gương mặt Jisoo không rời. Thấy Jennie nhìn mình như vậy Jisoo thấy lạ nên hỏi
"Em nhìn gì vậy?"
"Gương mặt chị."
"Đẹp quá đúng không."
"Nhìn kĩ khuôn mặt chị mũi thì cao... Còn đôi môi trái tim, mỗi khi cười thì híp hết cả mắt, lại còn rất ngốc."
"Có biết bao cô gái phải chao đảo vì vẻ đẹp này đó em biết không."
Jennie nhắm mắt lại.
"Em muốn ghi nhớ gương mặt của chị mà lúc nãy em vừa ngắm nhìn. Em muốn luyện tập để có thể hình dung chin trong tâm trí, bất cứ khi nào em thấy nhớ chị."
"Sao lại phải luyện tập. Không phải chỉ cần gặp chị là em có thể nhìn rồi còn gì. Em bị ngốc giống chị từ khi nào vậy."
"Lạ là đôi lúc em lại thấy nhớ chị, ngay cả khi nhìn chị như thế này, em vẫn thấy nhớ chị. Nhưng nếu nhắm mắt lại, em lại không hình dung ra được gương mặt chị. Còn chị, lúc nhắm mắt lại chin vẫn hình dung ra được gương mặt chị chứ."
"Trong suốt thời gian qua chị đã ghi nhớ tất cả những hình ảnh của em, những lúc em buồn, những lúc em vui hay những khi tức giận, chị đều ghi nhỡ rõ trong lòng."
"Chị nhắm mắt lại đi."
Jennie chạm tay lên gương mặt Jisoo, sờ chậm từ đường nét từ đôi lông mày, đôi mắt, cái mũi, làn môi ấy. Nàng muốn ghi nhớ thật nhiều, thật rõ. Nàng sợ nếu lúc này không ghi nhớ tất cả, sau này sẽ không còn cơ hội để ghi nhớ. Rồi nàng sợ sẽ có lúc mình muốn nhớ gương mặt này lại không thể nhớ. Nước mắt của nàng bây giờ đã nhạt nhòa.
"Em làm chị nhột quá." Jisoo phì cười vì nhột.
"Em sợ mình nhìn bằng mắt sẽ không ghi nhớ được hết, nên định sẽ ghi nhớ bằng tay."
"Nè! Hôm nay em bị làm sao vậy? Sao lại khóc nữa rồi." Lau hết những giọt nước mắt trên mặt Jennie, Jisoo không muốn nhìn thấy nàng khóc.
"Em nói giống như chúng ta sắp rời xa nhau vậy, em lạ quá."
"Thì cũng phải chia tay chứ. Con người rồi ai cũng phải ra đi mà, có ở bên nhau cả đời được đâu."
"Xuỵt." đưa tay chặn môi Jennie lại "Chị không cho em nói những lời như vậy. Em yên tâm, chị sẽ chăm sóc em thật chu đáo, sẽ không để em rời xa chị. Hai chúng ta sẽ bên nhau đến đầu bạc răng long. Không chỉ kiếp này mà còn kiếp sau nữa."
"Kiếp sau em sẽ không đến làm phiền chị."
"Vậy chị sẽ đi tìm em."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro