5. The Devil is not so black as (s)he is painted





Author:  Rand0mAuth0r

Translator: JinviTr


"Làm ơn, hãy để tớ sống trên chiếc ghế dài của cậu thêm một ngày nữa. Làm ơn đi ...?" Jennie hỏi, sử dụng giọng nói trẻ con dễ thương nhất của mình để thuyết phục Wendy và Rosé để nàng ở lại lâu hơn một chút

Thật không may, Wendy đã xây dựng được khả năng miễn dịch khi phải chịu đựng những màn thể hiện không kém phần nghiêm trọng của Seulgi và nàng thì không sở hữu sức mạnh thuyết phục của Rosé hay khả năng gọi là 'Bài ca của Nhân ngư".

Vậy nên nàng ở đây, đi bộ về căn hộ của mình. Rosé ở bên trái của Jennie, bên phải của nàng là Wendy; cánh tay khóa chặt với tay Jennie để đề phòng nàng chạy trốn.

"Cuối cùng chị cũng sẽ phải về nhà, chị không thể sống trên chiếc ghế dài của chúng em mãi mãi. Và đã đến lúc đối mặt rồi, đừng tiếp tục tránh mặt chị ấy. " Rosé nói khi Wendy gật đầu lúng túng. "Nhưng, thật sự mà nói, nếu mọi thứ diễn ra không tốt đẹp, cứ đến và chiếm lấy ghế sofa của chúng em thường xuyên" Rosé nói thêm trong tiếng thì thầm.

Gửi cho nàng một cái nháy mắt chúc may mắn, Wendy và Rosé biến mất trở lại thang máy, bỏ lại Jennie ở ngưỡng cửa.

Đã gần năm ngày kể từ khi Jennie chạy trốn khỏi nhà. Mỗi ngày, Jisoo sẽ đợi Jennie về nhà ăn tối, một đĩa gà teriyaki đang đợi nàng cho đến khi cô nhận ra Jennie sẽ không về nhà và nó đã trở thành bữa trưa của Jisoo vào ngày hôm sau.

Vào thời điểm Jennie thường về nhà sau những bài giảng của mình, Kuma sẽ lạch bạch ra cửa, đợi nàng mở cửa. Vài phút sau khi cánh cửa không mở, Kuma sẽ bắt đầu cào cánh cửa, như thể việc đó sẽ khiến chủ nhân của nó trở về nhà nhanh hơn. Vào ngày thứ ba, Jisoo ngừng cố gắng kéo Kuma ra khỏi cửa, chú chó ngày càng lo lắng hơn khi ngày tháng trôi qua, hoặc có thể đó chỉ là Jisoo đặt cảm xúc của mình lên con vật.

Hôm nay đánh dấu ngày thứ sáu kể từ khi Jennie bỏ trốn, và tại thời điểm này, Jisoo đã từ bỏ hy vọng về sự trở lại của Jennie nhưng việc làm món gà teriyaki đã trở thành một thói quen mà cô dường như không thể bỏ được; vậy nên hôm nay có một đĩa teriyaki mới trên bàn ăn. Tự hỏi tại sao cô ấy còn cố gắng, Jisoo gục đầu lên bàn trong thất bại.

Nghe tiếng chuông cửa, tâm trí cô xua tan mọi suy nghĩ về việc đó là Jennie và sẵn sàng chờ đợi Seulgi ở cửa.

"Này ..." Jennie lúng túng nói khi Jisoo dụi mắt nhiều lần. "Có ổn không nếu tớ vào nhà?" Nàng hỏi khi Jisoo bước sang một bên.

Khi Jennie đã vào nhà, Jisoo đã rơi nước mắt, xin lỗi hết lần này đến lần khác khi Jennie lúng túng vỗ đầu cô, cố gắng làm cô bình tĩnh lại.

"Này, này, không sao đâu. Đó cũng là lỗi của tớ mà." Nàng nói khi Jisoo nói to hơn.

"N-nhưng tớ đã phân biệt đối xử với cậu vì điều mà cậu không thể kiểm soát được. C-cái thể loại bạn cùng phòng gì mà lại như vậy chứ?" Cô nấc lên khi Jennie lau nước mắt của cô bằng ngón tay cái.

"Vâng, tớ biết cậu cảm thấy có lỗi nhưng đó cũng là lỗi của tớ mà, bởi vì nếu tớ có thể kiểm soát được cảm xúc của mình, sức mạnh của tớ đã không kích hoạt. Chưa kể tớ cũng khiến mạng sống của cậu gặp nguy hiểm. Vì vậy, tớ mới là người nên hỏi rằng mình là kiểu bạn cùng phòng gì mà lại làm vậy." Jennie nói, khiến Jisoo nở một nụ cười đẫm nước mắt.

"Trời ạ, cả hai chúng ta đều là mớ hỗn độn phải không?" Cô vừa hỏi Jennie vừa cười khúc khích.

"Quả thực là chúng ta như vậy. Nhưng tớ tin rằng có một đĩa gà teriyaki trên bàn ăn đang gọi mời tớ" Nàng nói khi Jisoo ngồi đối diện và nhìn Jennie ăn, thỉnh thoảng cô lấy một hoặc hai, hoặc năm miếng để ăn trong khi họ đang có một cuộc nói chuyện. Đó là một sự khởi đầu. Một khởi đầu nhỏ, nhưng dù sao cũng là một khởi đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro