Nguyên nhân thực sự
"Jisoo không thể sinh con."
Tim nàng hẫng xuống, hơi lạnh bao trùm cơ thể nàng. Tâm trí và lồng ngực nàng khó chịu đến mức đau đớn. Jisoo không thể có con, vậy mà nàng lại ở đây, mang thai và dựa dẫm vào Jisoo mặc cho cô tổn thương suốt thời gian qua. Chồng cô là ba đứa bé càng khiến cảm giác tội lỗi đè nặng lên vai cô hơn.
"Cháu không...sao lại..." Túi đá rơi từ tay Jennie xuống bên cạnh cái bánh. Nàng gần như nói đứt quãng, trong lòng thì hét lên một tiếng vang dội.
"Bây giờ cháu biết rồi đấy." Mẹ cô đứng lên và lấy túi xách. "Ta muốn ăn thêm ít bánh của cháu nữa nhưng vừa nhận được cuộc gọi từ Dior và Cartier, cháu nhớ nói với con bé ta sẽ quay lại gặp nó sau nhé."
"Vâng ạ." Jennie đáp, cố nén nỗi lo trong lòng lại. Mẹ cô rời khỏi nhà bếp và đi đến cửa. Khi nàng nghe được tiếng cửa đóng, Jennie thở ra một hơi nàng đã cố nhịn nãy giờ. Nàng ngồi trên ghế và âu yếm vuốt ve bụng mình. "Jisoo..."
"Mẹ ơi, mẹ có ở lại ăn tối không ạ?" Có giọng nói vang lên, Jennie không cần nhìn cũng biết đó là ai. Cô quay đầu lại, mái tóc đen bóng mượt được xõa xuống, cô cắt cho mình một miếng bánh. "Bà ấy đi rồi à?" Jisoo ngồi trên ghế cách Jennie một khoảng, trên tay cầm một cái đĩa.
Jennie cau mày, gật đầu. Nàng nhìn thoáng qua Jisoo, một cảm giác tệ hại kẹt trong cổ họng nàng khi thấy Jisoo cắt một miếng bánh lớn.
"Ngon quá." Jisoo vuốt tóc qua vai, liếm ít bánh còn sót trên nĩa. "Không nghĩ cô làm gái cũng tốt mà làm bánh cũng ngon."
Cô liếm môi và quay sang Jennie, cười nhẹ với nàng. "Tôi đoán nên để cô vào bếp mới phải, dĩ nhiên là nếu cô không phiền. Ý tôi là, nếu em bé trong bụng cô không phiền."
Jennie gần như ngất xỉu trước biểu hiện của Jisoo.
Gần như.
Nàng chỉ có thể quay đi. Sự hối hận về hành vi sai trái của mình chỉ càng tăng lên mỗi khi nàng nhìn cô. Jennie cần phải nói những lời đó. Nếu bây giờ không nói thì sẽ không thể nói nữa, những lời đáng lẽ nàng phải nói ngay khi vừa gặp Jisoo, nhưng lại bị đè xuống vì sợ hãi cùng xấu hổ. Gần đây nàng nhận ra Jisoo đã chầm chậm đối xử với mình khác đi đôi chút rồi.
Mắt nàng rưng rưng, nàng quay ghế lại để hoàn toàn đối mặt với Jisoo. Nàng có thể giả vờ như không biết về tình trạng của Jisoo, rằng mẹ cô chưa nói gì với nàng cả. Đó là cách nhanh nhất để chạy trốn khỏi cảm giác tội lỗi từ tận sâu trong đáy lòng nàng.
Không. Jisoo không xứng đáng bị như thế.
"Tôi xin lỗi." Vì đã ngoại tình với chồng cô. Vì đã mang thai con của anh ta. Vì đã là gánh nặng với cô. Vì đã bước vào cuộc đời cô.
Nụ cười của Jisoo dần biến mất, cô đặt đĩa xuống bàn. "Xin lỗi về gì?"
"Vì đã liên tục nhắc cô nhớ về nỗi đau của mình."
Jennie không ngạc nhiên khi Jisoo tỏ vẻ bối rối và khó chịu.
"Cô bị cái gì vậy--"
"Mẹ cô đã nói với tôi về tình trạng của cô." Hai tay cô nắm lại thành nắm đấm, cô nghiến chặt hàm và nghiêng người về phía trước, có ý không muốn cho Jennie nói tiếp. "Rằng cô không thể mang thai và--"
Người cô cứng đờ, tuy vậy vẻ mặt vẫn thản nhiên như không. Những lời bác sĩ nói và chuyện sau đó khiến cô nổi cơn cuồng phong. Jisoo mạnh mẽ vung tay ném cái bánh và vài chiếc đĩa xuống đất, tiếng thủy tinh vỡ vang lên trong bầu không khí tĩnh lặng của nhà bếp. Cô đập tay xuống bàn, các khớp ngón tay đỏ ửng lên.
Jennie giật mình đưa tay đỡ lưng Jisoo. "Jisoo--"
Khi tay của Jennie chạm vào cô, Jisoo giật mình quay lại, hất tay nàng ra. "Tôi không cần cô thương hại." Nước mắt của Jisoo đã lưng tròng. "Cô không xứng được biết."
Jennie im lặng. Nàng biết mình đang đi quá giới hạn, nhưng không phải nàng đã vượt quá giới hạn từ rất rất lâu về trước khi qua lại với Junmyeon sao? Dù vậy nàng không thể để cô lại một mình với nỗi đau được, cuối cùng nàng cũng có thể xin lỗi rồi.
"Tôi xin lỗi, Jisoo." Cả hai người họ đều nức nở.
"Đáng lẽ cô nên xem xét lại về việc làm của mình trước khi quan hệ với anh ta! Đáng lẽ cô nên nghĩ cho vợ của anh ta! Đáng lẽ cô nên nghĩ cho tôi!" Da cô nổi gân xanh, vừa khóc vừa gào lên với Jennie.
"Tôi đã làm gì cô mà cô lại đi vào cuộc sống của tôi chứ?" Cô thở gấp, hơi thở cũng đứt quãng.
Mỗi một giọt nước mắt của Jisoo đều gặm nhấm mọi thứ bên trong Jennie. Nàng bước lại gần Jisoo, nước mắt rơi thành dòng.
"Rất đau. Ở đây này." Cô liên tục đánh thùm thụp vào ngực, từng cú đánh nhanh và mạnh khiến Jennie rùng mình.
"Dừng lại đi!" Jennie biết đây là giới hạn mình không nên bước chân vào nhưng đây là cách có thể hàn gắn lại một Jisoo đã tan vỡ. Có thể là vậy.
Để Jisoo dừng việc tự làm đau mình, Jennie đã túm cô lại, kéo Jisoo xuống khỏi ghế, hai chân chạm sàn. Họ ngã nhào xuống, lưng của Jennie va vào bồn rửa. Mặc dù Jisoo có vẻ mất thăng bằng nhưng cô đã cẩn thận không đè mạnh lên người Jennie.
Jisoo khóc thút thít trong hõm cổ nàng, tuyệt vọng ôm chặt lấy hai bên tạp dề của Jennie. Jennie ôm chặt lấy cô, luồn ngón tay vào tóc cô. Nàng hơi nhích người vì mỏi nhưng họ vẫn tiếp tục giữ lấy nhau. Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trong một khoảnh khắc, Jisoo và Jennie dường như đã quên đi thực tại, quên đi nỗi sợ hãi và lo âu của mình. Vòng tay họ đang ôm lấy cơ thể của nhau, nước mắt của Jisoo chảy từ cổ xuống xương quai xanh của nàng, cùng mối liên kết vô thức được tạo ra trong tâm hồn họ.
Ngay khi Jennie cảm thấy hai hàng mi của Jisoo chạm vào cổ mình, nàng cúi đầu đưa mắt nhìn Jisoo một cái. Cô đã ngừng khóc nhưng mắt vẫn nhắm nghiền, hơi thở không đều. Jennie nhẹ nhàng vuốt lưng Jisoo, mũi chạm vào trán cô.
Đây là khoảnh khắc thân mật hiếm thấy giữa hai người tưởng chừng như đứng bên hai chiến tuyến, không đội trời chung.
Cảnh đẹp biến mất khi dì Lee lên tiếng phá vỡ cái ôm của họ. "Jisoo! Jennie! Ta về rồi!" Jisoo ngay lập tức rời ra từ tay Jennie, nhanh chóng bỏ chạy về phòng ngủ của mình, để nàng lại với mớ hỗn động trong bếp. Jennie vẫn còn say trong hơi ấm vừa nãy nên suy nghĩ còn chưa sáng suốt.
"Hai đứa vừa có chuyện gì à?" Dì Lee đưa tay che miệng, nhìn vào cái bánh và đống thủy tinh vỡ dưới sàn rồi nhìn Jennie. Dì ngạc nhiên khi thấy nàng rơi nước mắt. "Jennie, cháu khóc à?" Dì nhanh chóng đến cạnh Jennie lau nước mắt cho nàng.
Jennie chỉ lắc đầu, không nói lời nào. Dì thở dài xua tay nàng rời khỏi nơi bừa bộn này.
"Cháu về phòng đi, ta thu dọn đống này cho."
Nhưng Jennie thì vẫn còn rắc rối lớn hơn cần phải thu dọn.
●●●
Tôi xin lỗi
Mẹ cô đã nói với tôi về tình trạng của cô
Rằng cô không thể mang thai
Những lời của Jennie cứ lẩn quẩn trong đầu Jisoo. Chuyện vô sinh cô đã che giấu rất kỹ nay lại bị Jennie phát hiện, hẳn nàng phải cười trên nỗi đau của cô mới đúng. Nhưng nàng đã khiến cô nghĩ khác đi, cô bất giác nhớ lại những cái chạm tay của Jennie.
Khi cô ngỡ nàng sẽ giễu cợt thì nàng lại xin lỗi. Khi cô ngỡ nàng sẽ cười vào mặt mình thì nàng lại bật khóc. Khi cô ngỡ nàng sẽ bỏ mặc cô thì nàng lại ôm cô vào lòng.
Jisoo thở dài, quyết định đi tắm để thư giãn đầu óc khỏi mớ bòng bong đó. Cô lấy một bộ quần áo từ tủ và đi vào phòng tắm, nhưng rồi lại hối hận khôn xiết khi nhớ lại dì Lee đã từng nói với cô rằng dì đã xịt hương vani khắp phòng tắm.
Đó là mùi hương của Jennie.
Khi hương vani xộc vào mũi, cô chỉ nhớ được lúc mình áp mặt vào cổ Jennie.
Điên rồi. Điều này thật điên rồ.
Jisoo đứng dưới vòi hoa sen, cô vặn vòi để nước lạnh tạt vào da thịt. Cô đã khóc vì chuyện đó không biết bao nhiêu đêm, nhưng dường như không bao giờ cô che đậy được nỗi đau buồn vì đứa con mà mình sẽ không bao giờ có. Jisoo đã mất đi nhiều thành viên trong gia đình mình, nhưng không gì có thể so sánh được với việc mất đi một thứ không có bắt đầu cũng không có kết thúc. Không có hạt mầm sự sống nảy lên trong bụng, cũng không có chuyện đứa bé sẽ bị chết yểu, bởi vì cô sẽ không bao giờ có thai.
Cô đã chịu đựng từng cơn khó chịu luôn cuộn trào trong lòng, chính sự thay lòng của chồng lại càng xát muối vào vết thương của cô. Những người xung quanh cũng không thể giúp được cô. "Cậu sẽ ổn thôi." "Không sao đâu." "Có thể nhận nuôi mà." Những lời nói đó cùng với cuộc hôn nhân thất bại đã khiến cô không thể trở về là một Jisoo hoàn hảo nữa.
Khi bước ra khỏi phòng tắm đã là hai tiếng sau, cô chìm đắm trong suy nghĩ suốt thời gian đó. Cô mặc vào một cái áo len và quần dài, ngồi bên cạnh giường nhìn ra cửa sổ. Bầu trời đã chuyển tối, mặt trăng cũng đã lên rồi. Jisoo nhìn đêm đen và khung cảnh thành phố, tay cô đặt lên bụng. Sớm hay muộn thì cô cũng phải buông bỏ và bước tiếp thôi.
Tiếng gõ cửa vang lên làm ngắt mạch suy nghĩ của cô. Khi Jisoo định từ chối người bên ngoài thì người đó lên tiếng.
"Jisoo? Tôi...có thể vào không?"
Jisoo chưa kịp đồng ý thì Jennie đã đánh liều mở cửa ra.
"Tôi ngồi với cô được không?" Jennie hỏi, bây giờ nàng đang mặc áo ngủ.
Jisoo nghiêng đầu qua một bên, ra hiệu cho Jennie đi vào. Jisoo nhìn thấy đôi dép hình mèo của Jennie, trông lớn gấp đôi chân nàng khiến cô bật cười. Cô lắc đầu ngồi sang một bên chừa chỗ cho Jennie.
Họ ngồi trong im lặng một lúc lâu, không ai nói lời nào, cũng không có giọt nước mắt nào rơi xuống. Tiếng thở của họ là thứ duy nhất có thể nghe được. Jisoo không chắc đúng không nhưng cô nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh. Jisoo khẽ quay lại nhìn chằm chằm Jennie. Nàng đang hướng mắt lên bầu trời, chắc là đang tìm ngôi sao nào đó. Nếu cuộc gặp gỡ giữa họ là để tiến triển thành tình bạn thì đây hẳn là tình bạn lạ lùng nhất thế giới. Vợ và tình nhân. Có lẽ cô có thể thử xem sao.
"Này." Jennie nhìn cô.
"Tôi chưa bao giờ giận cô vì đã ngoại tình với Junmyeon. Ừ, thật ra là có một chút. Nhưng lý do lớn hơn chính là cô là nguyên nhân khiến cuộc hôn nhân của tôi đổ vỡ. Trông tôi có vẻ hơi vô lý, nhưng việc cô mang thai như đang mỉa mai tôi, ép tôi đối diện với sự thật mình không thể có con vậy." Jisoo thừa nhận. "Nhân tiện thì tôi vẫn rất ghét cô." Cô mỉm cười.
Jennie lắng nghe từng lời của Jisoo. Biết được sự thật đằng sau nỗi đau và sự ghét bỏ của Jisoo khiến nàng thấy nhẹ nhõm và thanh thản. Nàng cũng cười đáp lại. "Nhưng cô vẫn nợ tôi cái bánh."
Jisoo cười lớn. Cặp má bánh bao của Jennie ửng hồng khi thấy Jisoo cười sảng khoái bất chấp hình tượng, nhưng nàng vẫn khắc ghi vào lòng và muốn được nghe mỗi ngày. "Xem là vậy đi." Cô đùa một chút rồi chuyển ánh mắt đến bụng Jennie. "Tôi có thể không?" Jennie gật đầu dù vẫn chưa hiểu ý của Jisoo.
Nhưng khi Jisoo bắt đầu cúi xuống, lồng ngực của nàng như muốn vỡ tung vì tim đập dữ dội. Jisoo tựa đầu vào bụng Jennie, tai cô áp nhẹ vào đó. Jisoo đưa tay vuốt ve bụng nàng, cảm nhận làn da mềm mại bên dưới lớp vải. Tay còn lại của Jisoo vòng qua lưng Jennie, đặt ở bên cạnh nàng. Chỉ khi Jennie cảm thấy chỗ Jisoo nằm lên ươn ướt, nàng mới nhận ra cô đang khóc. Jennie lau những giọt nước mắt rơi trên mặt cô.
"Không sao rồi, tôi ở đây."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro