Quay đầu là bờ
"Anh chưa bao giờ nói với tôi cô ấy đã làm mẹ."
Kai đứng trước bàn của Suho, anh ta đang để tàn thuốc vào gạt tàn.
"Có gì khác nhau sao?"
"Cô ấy đã có con. Anh không thể nhẫn tâm đến mức khiến một đứa trẻ mất mẹ được." Kai giận dữ, tỏ vẻ không tán thành với kế hoạch tiếp theo của Suho.
"Cô ta khiến một bậc cha mẹ mất đi con trai mình, khiến một người anh trai mất đi em trai của mình. Có gì khác biệt nếu tôi cướp đi mạng sống mẹ của đứa trẻ đó sao."
Kai lắc đầu. Suho đã nói với anh vô số lần rằng anh phải thật ích kỉ vào thời khắc đồng ý bỏ thuốc Jennie, nhưng anh không đủ ích kỉ để lấy đi những kỉ niệm mà đứa bé có thể có với mẹ nó trong tương lai. Anh cũng không cần phải ích kỉ đến vậy. Đây là hậu quả anh ta phải nhận vì một phút yếu lòng của con tim, nó sẽ đánh thức anh ta dậy mỗi khi đêm đến và khiến anh ta phát điên lên vì tội lỗi mỗi khi thấy một đứa trẻ mất mẹ.
Anh không chịu đựng được.
"Đừng nói với tôi là anh thấy có lỗi đấy!" Suho đập tay lên bàn, nhưng Kai vẫn thờ ơ.
"Không có."
Anh ta phải chuộc lại lỗi lầm này.
"Vậy đưa cô ta đến gara của tôi đi."
"Tôi không làm được."
"Nhảm nhí!"
Kai đang đấu tranh với chính mình, anh ta biết bên dưới lớp vỏ bọc này là một người có tâm hồn lương thiện, biết rằng lấy đi mạng sống của một ai đó chính là tội ác. Anh chạy ra khỏi nhà, bỏ ngoài tai tiếng la hét của Suho và vào trong xe, trong đầu đã hiện lên một nơi cụ thể.
Có lẽ vẫn chưa quá muộn để làm những điều đúng đắn.
●●●
Jennie đang ở trong phòng khách chơi đùa với con gái. Kể từ cuộc trò chuyện giữa họ buổi tối hôm trước, mọi thứ dần trở về quỹ đạo của nó. Ngoại trừ việc họ không còn bày tỏ tình cảm một cách thân mật qua lời nói và hành động nữa. Cảm giác tội lỗi và thất vọng vẫn còn đó, Jennie cũng không nghĩ đến việc mọi thứ sẽ quay về như trước. Thế nhưng mỗi khi tay nàng cọ vào người cô, nàng luôn mong muốn được giữ cô lại. Mỗi khi nhìn vào môi cô, nàng lại sinh ra khao khát được hôn cô.
Nàng cảm thấy ngón tay mình có vẻ ươn ướt. Jennie nhìn xuống thấy Lisa đang cắn ngón tay mình. Nàng cười khúc khích cố gắng cạy ngón tay ra, bé con bỗng ré lên đầy phấn khích. Jennie hôn lên má bé con. "Mẹ yêu con, con của mẹ."
Ngay sau đó Jisoo bước vào mang theo đồ chơi của Lisa. Cô ngồi ở phía bên kia Lisa thủ thỉ với bé con.
"Con yêu."
Khi Jisoo đem đồ chơi ra, Lisa với lấy chúng, nhưng chỉ cầm lấy một con, là con mèo.
"Đây là lần đầu tiên bé con chú ý đến nó như vậy." Jennie thì thào.
"Có lẽ nó cũng nhớ em ấy như tôi vậy." Jisoo nói, chăm chú nhìn Jennie.
Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương. Có lẽ đây là một trong những lời nói dối lớn nhất của lịch sử nhân loại. Bởi vì vết thương sẽ không dễ dàng lành lại theo thời gian nếu nó được gây ra bởi một người mà bạn đã dành quá nhiều tâm huyết cho họ. Không thể lành lại nếu chỗ trống trong trái tim bạn là hình dáng của người khiến bạn chịu tổn thương.
Dẫu vậy, Jisoo và Jennie vẫn cố chấp giữ lấy nhau.
"Jisoo, em--" Jennie vừa định nói gì đó thì điện thoại của nàng reo lên. Jisoo chỉ có thể mỉm cười để Jennie đi nghe điện thoại.
"Xin chào."
"Buổi sáng tốt lành, Juliet."
Khi nàng nghĩ mình đã có thể thoát khỏi anh ta thì anh ta lại tìm đến nàng. Nàng đã chịu đựng quá đủ với trò chơi của anh ta rồi.
"Anh muốn gì?"
"Juliet."
Cái cách anh ta gọi tên nàng khiến nàng cảm thấy một cơn ngứa ngáy chạy dọc sống lưng mình.
"Làm ơn để tôi yên." Jennie tuyệt vọng nói. Nàng có thể tưởng tượng ra được anh ta đang nhếch môi cười ở đầu dây bên kia.
Một khoảng lặng dài trước khi Suho lên tiếng trở lại.
"Tôi sẽ để cô yên nếu cô chịu gặp tôi lần cuối ở biệt thự của tôi."
"Anh không thể." Nàng đã cố ra vẻ thờ ơ nhưng giọng của nàng đã phản bội nàng, để lộ thứ cảm xúc mà nàng đang cố che giấu anh ta. Anh ta mừng vì có thể nghe được nỗi sợ hãi của nàng thông qua điện thoại.
"Nếu cô không muốn người cô yêu và con gái cô bị vùi sâu trong mớ hỗn độn này, tôi khuyên cô nên đến đây gặp tôi."
Jennie biết đây là một trong những rủi ro nàng phải nhận khi lựa chọn đưa con gái đến với thế giới này và chọn yêu Jisoo. Bởi vì nếu nàng không yêu ai thì sẽ không có gì để sợ cả, không có người khiến mình muốn sống vì người đó, đấu tranh vì người đó, không phải sợ hãi mỗi tối nhắm mắt lại sẽ có người vào phòng đưa Jisoo và Lisa rời khỏi nàng.
Đây là điều nàng sợ hãi, người khác sẽ lợi dụng họ làm mồi nhử nàng đến.
"Ở đâu, lúc nào."
"Trong gara. Tôi mong được gặp cô vào 30 phút nữa. Nhanh lên đấy, Juliet."
Anh ta ngắt máy. Đi vào hang cọp một mình cũng không khác tự sát là bao, nhưng nàng không thể mang gia đình mình vào đống rắc rối do mình gây ra trước khi Jisoo đến và yêu nàng. Nàng cần phải đối mặt với nó.
Một mình.
Nếu nàng cần phải hy sinh để giữ cho họ được bình an, thì cứ thế đi.
Nàng lén lút đi qua hai người họ rời khỏi phòng và đi đến cổng trước, bắt một chiếc taxi đến nhà của Suho. Trước khi taxi đi xa, nàng quay lại nhìn căn biệt thự, nói lời từ biệt và hàng vạn lần câu nói "Em yêu chị" như những lời sau cuối. Có thể là vậy, nhưng nàng sẽ không để nó xảy ra.
Nàng vẫn còn một hôn lễ, còn phải nói những lời thề nguyện ngày kết hôn với Jisoo, nàng vẫn muốn nghe những lời nói đầu tiên của con gái, vẫn muốn nhìn thấy từng bước chân đầu tiên của con, nàng vẫn còn rất nhiều thứ trên đời muốn làm với hai người họ.
Nàng sẽ không rời khỏi nhà anh ta cho đến khi mọi chuyện được giải quyết, cho đến khi nàng thoát khỏi đôi mắt của anh ta, cho đến khi nàng không còn phải sống trong sự giận dữ và hận thù của anh ta nữa.
Khi xe dừng tại nhà anh ta, nàng chạy nhanh đến gara mở toang cửa ra. Suho đứng ở giữa, một bên tay cầm một cái lọ nhỏ, tay bên kia là một điếu thuốc. Anh ta nở nụ cười quỷ quyệt khi nhìn thấy Jennie.
"Không ngờ cô lại đến đây nhanh thế. Lại gần hơn đi."
Jennie bước từng bước về phía anh ta, quyết tâm phải giải quyết chuyện này. Nàng đã đi quá xa để bây giờ phải sống trong cảm giác sợ hãi và lo lắng. Nàng dừng lại cách anh ta vài bước chân.
"Nhớ cái này không, Juliet?" Suho tự hào khoe cái lọ trước mặt nàng. Có khi nào anh ta sẽ nói với nàng sự thật rằng nàng sẽ không còn sống trong vài phút, vài ngày hay vài năm tới không.
Jennie nhíu mày bối rối nhìn anh lắc nhẹ cái lọ, những viên thuốc bên trong phát ra tiếng động.
"Chúng là thuốc lắc. Đêm đó tại bữa tiệc, nhớ chưa."
Anh ta cười khi thấy Jennie vẫn chưa nhận ra sự thật. Sẽ thật không vui nếu anh ta giết nàng mà không cho nàng biết mọi chuyện. Anh ta không có súng, không có dao. Còn cách nào tốt hơn để giết người ngoài việc dùng tay không?
"Thuốc. Tôi đã đưa cô uống một viên để tạo cho cô ảo giác quái quỷ gì đó về Jisoo. Nhưng tôi phải thừa nhận, cô không những xinh đẹp mà kỹ thuật hôn cũng cao tay, lúc ở trên giường với cô đến cả Kai cũng bị cuốn theo cô."
Jennie im lặng nghe anh ta tiết lộ mọi chuyện, nhưng cơn thịnh nộ đã bắt đầu sục sôi trong máu nàng. Nàng biết anh ta sẽ làm tổn thương nàng đến mức tối đa, nhưng khi biết được sự thật nàng mới nhìn ra được anh ta chính là con quái vật đê tiện bỉ ổi sinh ra để ám ảnh nàng. Nàng biết Suho sẽ không dừng lại ở đó, anh ta còn có ý định hại nàng đến lúc chết đi mới thôi. Nàng cần phải chiến đấu, không cách nào thoát được trận chiến này.
Nàng đã đau đớn tột cùng lúc biết được mình đã làm tổn thương Jisoo khi lên giường với Kai, nhưng đến lúc phát hiện ra mọi thứ chỉ là giả dối thì trong lòng nàng lại nhói lên. Nàng hoàn toàn không nói nên lời, bởi vì lời muốn nói đã biến thành hành động. Sự tức giận hiện rõ trong mắt nàng, lạnh lùng và sắc bén.
Jennie tiến về phía trước, dùng tay tấn công Suho nhưng khi nàng giơ nắm đấm về phía anh ta thì anh ta nhanh chóng gạt tay nàng ra, nắm lấy khuỷu tay nàng, hất cùi chỏ lên trúng mặt Jennie, sau đó tung một cú đấm vào phần mềm trên thái dương nàng. Jennie loạng choạng lùi lại, chớp mắt khi cơn đau đầu ập đến.
Suho đi đến chỗ nàng, thúc một cú thật mạnh vào bụng nàng. Jennie cúi người, há miệng cố hít vào thật nhiều không khí nhưng anh ta không nương tay đánh thẳng vào người nàng, đầu nàng nhẹ bẫng và choáng váng. Vẫn chưa hài lòng, anh ta dùng tay đấm mạnh vào sườn mặt của Jennie khiến hàm nàng đau nhức. Jennie ngã xuống đất, thử dùng tay đè xuống chỗ bị thương để giảm bớt cơn đau. Như dự đoán, Suho vẫn chưa thỏa mãn.
"Cảm giác thật tuyệt! Đáng lẽ từ đầu tôi nên đánh chết cô mới đúng." Anh ta dùng chân đá vào người Jennie, một cái, hai cái rồi lại ba cái.
Jennie đau đớn đến nỗi không thể nhớ được anh ta dừng từ lúc nào. Jennie hít vào thật nhiều không khí, cơn đau khiến nàng gặp khó khăn trong việc cử động nhưng nàng đã rất cố gắng. Nàng đặt tay xuống sàn, nâng người ngồi dậy, nhăn mặt vì đau đớn. Suho nắm lấy tóc nàng thô bạo kéo lên để nàng ngẩng đầu nhìn anh ta. Anh ta cười xấu xa nhìn đôi môi rướm máu của Jennie.
"Nước cờ này sai rồi, Juliet à."
●●●
Anh trai cô đến gọi cô ra ngoài. "Jisoo! Ở ngoài có ai tìm em kìa!"
Jisoo hôn lên má Lisa rồi đi ra gặp vị khách ngoài cửa, cô khựng lại khi thấy là người đàn ông đã lên giường với Jennie tại đêm tiệc hôm đó. Cô đợi Seokjin bận rộn chăm sóc cho Lisa rồi mới đóng cửa lại, để cô và anh ta ở bên ngoài.
Kai lên tiếng trước khi thấy Jisoo định mở miệng. "Chúng ta cần nói chuyện."
Jisoo khịt mũi. "Không tin được anh lại có can đảm đến đây nói chuyện với tôi."
Nhưng cô nghe ra được giọng điệu van nài của anh ta, dù đã cố giả vờ không nghe thấy. "Làm ơn, hãy nghe tôi đi. Là về Jennie."
"Đúng vậy, tôi biết em ấy đã phản bội tôi. Bây giờ anh lại còn muốn cùng em ấy lên giường với anh nữa sao? Tôi không cho phép. Ra khỏi đây ngay trước khi tôi nổi giận." Mỗi giây nhìn anh ta đều khiến cô bực tức trong lòng. Cô sẽ không giao Jennie của mình cho anh ta nữa đâu.
"Cô ấy không có phản bội cô."
Cơn giận trong người lúc này tăng vọt đến đỉnh điểm. "Xảo biện với tôi không có ích gì đâu--"
"Cô ấy bị bỏ thuốc." Anh ta nói, giữ vững lập trường của mình. "Suho đã bỏ thuốc cô ấy."
"Tại sao tôi phải tin anh?"
Jisoo rất dễ động lòng trước lời nói của người khác, nhưng khi cô mở cửa trái tim mình và để mình yếu đuối trước họ, sẽ chỉ có tổn thương và đau đớn tìm đến cô vì sự ngờ nghệch và mù quáng của mình. Tạo ra một câu chuyện thật dễ dàng, lừa dối nhau cũng thật dễ dàng vì đối với họ đó chỉ là những lời sáo rỗng.
"Ai là người đã mời cô đến bữa tiệc? Cô nghĩ tại sao Jennie lại khăng khăng muốn đến đó? Anh ta thừa biết cô ấy là tình nhân của Junmyeon. Jennie đã bị uy hiếp sau lưng cô."
Nhưng không phải lời nào nói ra dễ dàng thì đều là dối trá.
Jisoo lắc đầu, liên tục nói "Không". Jennie không nói gì với cô về anh ta cả. Trái tim cô bắt đầu thấy lo sợ. Jennie đã phải đơn độc trong trận chiến này. Cơn giận đã che mờ mắt cô khiến cô không nhìn thấy được sự thật.
Jennie yêu cô, nàng chưa bao giờ lừa dối cô! Khi cô định đi tìm nàng, Kai lại nói.
"Cô ấy không ở đây đâu. Jennie đã đi đến gara ở biệt thự của anh ta rồi."
Cả người Jisoo lạnh ngắt.
"Đưa tôi đến đó. Ngay bây giờ."
Cô cần phải đi tìm Jennie. Không thể để nàng đơn độc đối mặt với Kim Suho được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro