Chap 42



" Jisoo... dậy. "

Khoảng hơn mười một giờ, vốn dĩ cô cũng chưa có ý định mở mắt nhưng Jennie cứ ở trong lòng cô mà gọi, nàng không đẩy cũng không lớn tiếng, chỉ gọi cô thật khẽ như không dám đánh thức. Tay Jisoo cả đêm đặt ở eo nàng ôm lấy, chăn kéo lên cao, không biết theo cách nào đã che gần hết người nàng, Jennie giấu mình dưới tấm chăn mặc dù cơ thể không có chổ nào là lộ liễu, không biết vì cái gì mà cứ thều thào tên cô mãi, không phải nói mớ vì căn bản nàng đã tỉnh rồi, còn sớm hơn cô rất lâu là đằng khác.

Jisoo hé mắt nhìn nàng, tay xiết chặt hơn muốn ôm nàng ngủ tiếp, lâu rồi bọn họ chưa ở bên nhau như thế này, hiện tại cô cũng đang là bệnh nhân cần được nghỉ ngơi nên thời gian là hoàn toàn rộng rãi, cô chỉ là muốn tận hưởng cái khoảng thời gian riêng tư này một chút bù cho vừa qua đã không ít lo âu. Jennie ở trong chăn giương mắt nhìn cô như muốn nói gì đó nhưng lại bị người ta ôm chặt.

" Một chút nữa thôi, chị ôm em một chút, người ta đã nhớ em đến vậy... "

Jisoo nói nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền tiếc nuối giấc ngủ ngon vừa nãy mà không muốn dậy, càng an tâm hơn khi ôm gọn nàng trong vòng tay, cứ như vậy lại mè nheo muốn được ôm thêm một chút.

" Jisoo... chị dậy đi. "

" Hôm qua chị phục vụ em rất mất sức, em thì khoẻ rồi nên để cho chị ngủ- "

Jisoo thảnh thơi nói nhưng còn chưa hết câu thì đã bị Jennie đưa tay chặn lấy, nàng khẽ nhíu mày, thật sự không biết Jisoo thay đổi cách nói chuyện từ khi nào, bao nhiêu chuyện xấu đều nói ra bằng lời, bọn họ chỉ mới vừa làm lành với nhau đêm qua nhưng nghe cung cách Jisoo nói chuyện cứ như thể hai người họ chưa từng cãi vã, chỉ là hành động thì trái ngược, lúc nào cũng sợ người ta đi mất.

Jisoo hết cách liền mở mắt nhìn nàng, Jennie mặt mài thoáng chốc đỏ lự, cô vừa nãy nói lớn như vậy là không biết xấu hổ sao? Nàng khẽ tặc lưỡi, e dè đưa tay chỉ về phía sau lưng cô. Jisoo nhìn theo hướng tay nàng, cả tối hai người xoay lưng về hướng cửa, đến sáng nay vẫn vậy, Jisoo nhích người một chút, xoay mặt lại, con ngươi mở to như muốn rớt hẳn ra bên ngoài, cô vội vã bật người dậy, tay vẫn giữ lấy tấm chăn che đối phương, Jennie bây giờ chỉ biết chôn mặt vào trong gối, một giây cũng không muốn ngước dậy.

" M-mẹ... mẹ đến đây hồi nào vậy... "

Jisoo ngồi thẳng người dậy, cả người cắt không còn một giọt máu, không khí bỗng dưng trở nên bối rối vô cùng, cô biết mẹ mình đối với Jennie cũng không phải ghét bỏ, trái lại còn rất yêu quý nàng nhưng nếu để bà nhìn thấy trong cái hoàn cảnh này thì thật sự rất khó xử, không phải cho cô mà là cho nàng, rất nhiều là đằng khác.

Dì Kim ngồi khoanh chân cách bọn họ không xa, lưng tựa vào tường, đôi tay khoanh trước ngực, bà đến từ lúc nào sao? Vừa đủ để nhìn thấy cảnh tình tứ của hai người đang ngủ quên trời quên đất đó, lúc nãy cũng đã nghe được những lời mà Jisoo nói, không ngờ đã đi đến bước này, bà bĩu môi một cái, đánh giá.

" Mẹ... mẹ đến đây lâu chưa? "

Jisoo có chút nôn nóng liền hỏi lại lần nữa, dì Kim không đáp, chỉ chăm chăm nhìn vào cục bông đang trốn mình ở sau lưng cô, Jennie có chút khó xử nhưng nàng biết dì ấy biết nàng đang ở đây, có trốn thêm cũng chẳng được gì nên liền nhẹ nhàng bung tấm chăn, gương mặt mới sáng sớm đã có chút đỏ, nàng cúi gầm mặt không dám nhìn bà lấy một cái.

" Con... con chào dì. "

Dì Kim thấy nàng chịu chui ra khỏi đó liền nén tiếng cười, chậm rãi đứng dậy, bà đến đây cũng chỉ muốn xem Jisoo như thế nào thôi nhưng xem ra không cần rồi.

" Hai đứa dậy rồi thì ăn sáng đi, mẹ tưởng con chưa khoẻ nên đến đây nhưng khoẻ rồi thì tự đi mà thu dọn, chiều nay xuất viện. "

Bà chỉ nói vỏn vẹn bấy nhiêu rồi ngay lập tức rời khỏi đó, con gái bây giờ đã có người chăm sóc, gương mặt lúc nãy tươi tắn hơn hẳn những ngày qua, không cần nghĩ nhiều mà quay về nhà, không biết vì cô mà đã bỏ dở bao nhiêu tập phim truyền hình yêu thích, bây giờ khoẻ rồi thì tự về nhà đi thì hơn.

Jisoo thở phào một tiếng rồi phì cười nhìn sang nàng, Jennie đương nhiên giận dỗi, nàng bước xuống giường muốn bỏ đi liền bị người ta kéo lại, nàng cảm thấy người này thật sự rất đáng ghét, hôm qua rõ ràng nàng chỉ muốn cùng cô làm lành, đơn thuần muốn ôm nhau ngủ bù đắp cho những ngày trống vắng vừa qua nhưng cái người đáng ghét đó lại đè nàng xuống, cả ngày hôm qua xem ra không được nghỉ ngơi, đã vậy sáng hôm nay Jisoo lại lên giọng với nàng như thể cô ấy mới là người chịu thiệt.

Cô kéo nàng về phía mình, lần nữa ôm, cô gái nhỏ lại giận dỗi cô nữa rồi nhưng lần này rất đáng yêu, không giống như vừa rồi khiến cô suốt mấy ngày ăn ngủ không yên.

" Ngoan, đừng có giận chị nữa mà. "

" Buông ra! Cả người từ hôm qua đến giờ không được tắm lại còn bị chị đem ra... không nói nữa! Buông ra cho em về!! " - Jennie đánh mạnh vào vai cô giận dỗi, nàng cảm thấy cơ thể mình có chút khó chịu, nàng là người chuộng sạch sẽ, đến bây giờ không nổi điên lên đã là một chuyện rất may.

" Hôm trước mẹ có đem cho chị vài bộ, em ở đây với chị đi, đừng về. "

Jisoo hôn nhẹ lên tóc nàng dỗ ngọt, cô nhớ Jennie bao nhiêu thì nàng cũng nhớ cô như vậy, cô là biết rõ giọng điệu của mình bây giờ sẽ giữ chân được nàng nên cũng không cần bày trò quá sức. Không ngoài dự đoán, Jennie sau khi nghe xong liền có chút hậm hực nhưng cũng không có ý định rời đi, nàng ngoan ngoãn ngồi trên giường đợi cô lấy quần áo, hai người không chênh lệch quá nhiều về chiều cao hay cân nặng, cũng chỉ mặc đỡ một chút có lẽ cũng không có gì đáng ngại.

Nàng nhận lấy bộ quần áo rồi đi ngay vào nhà vệ sinh, không quên liếc xéo cô một cái vì đã khiến nàng ra nông nổi. Jisoo cười rồi cũng mau chóng dọn dẹp lại một chút, chiều nay cô sẽ xuất viện, nói là chiều nhưng hiện tại cũng đã qua giờ trưa rồi còn gì, tranh thủ một chút vẫn tốt hơn, cô cũng không muốn ở lại đây lâu, vài ngày thôi đã chịu không nổi rồi. Jennie tắm tương đối lâu, sau khi xong thì lại đợi Jisoo vệ sinh cá nhân, tranh thủ cũng giúp cô sắp xếp lại mấy thứ cần thiết.

Đồ mang đến đây không quá nhiều nên không phải mất công, nàng tự trách bản thân vì mấy ngày nay không ở bên cạnh cô, khi nàng bệnh thì được cô ở bên cạnh chăm sóc từng li nhưng đến khi cô bệnh thì nàng lại biến đi đâu mất, cũng không thể trách nàng, nàng cũng như cô, cũng khổ tâm không kém. Qua những chuyện vừa rồi nàng cũng hiểu rõ lòng mình hơn, hiểu rõ vị trí của Jisoo đối với nàng là như thế nào, tình cảm rốt cuộc lớn bao nhiêu.

Hai người cùng ngồi ăn sáng trên giường, hai hộp cháo vẫn còn nóng, Jisoo thì rất thoải mái nhưng nhìn sang nàng từ nãy đến giờ cứ cách một chút lại nhíu mày, cuối cùng là bỏ hẳn hộp cháo xuống, không ăn nữa.

" Jennie, em khó chịu ở đâu sao? "

" Không có... " - Jennie dịu giọng, người có chút bị gò bó, không thoải mái lắm. Thấy Jisoo cứ nhìn nàng chằm chằm như vậy, không giấu được liền đỏ mặt. - " Áo trong của chị... hơi chật. "

" Em... em... không phải chật! Chị cũng được lắm đó, tại... tại em lớn. "

Jisoo phồng má, có chút ấp úng, dù sao cô cũng là con gái, nói như vậy có khác gì chê người ta chứ, Jisoo bĩu môi thanh minh, nhìn mình rồi lại nhìn sang nàng, không chấp nhận được mấy câu như vậy liền muốn cãi nhưng không biết cãi làm sao. Jennie tặc lưỡi, xua tay một cái xem như không muốn nói nữa, dù gì ý của nàng cũng không phải như vậy chỉ là cảm giác thế nào thì nàng nói ra thế ấy.

" Thôi chị ăn đi, mau còn về nhà. "

Jisoo nhìn nàng, không hiểu vì cái gì mà phì cười, " về nhà "? Nghe thân thuộc quá khiến cô nghe được liền cười mỉm, sẽ đến một ngày nào đó hai người ở cùng một mái nhà, sẽ rất mau thôi. Jisoo buông hộp cháo xuống, lần nữa ôm lấy người ta.

" Xa em vài ngày đã chịu không nổi, sau này dù có giận chị cũng đừng như vậy nữa có được không? "

Jennie hơi nghiêng đầu, tay phủ lên bàn tay đang ôm trước eo mình, môi cười mỉm lên một cái như hài lòng.

" Em hứa. "

" Chị sẽ nghỉ việc. "

" Cái gì!? " - Jennie trừng to mắt nhìn cô, nghỉ việc sao? Công ty đó không phải là nơi cô rất thích sao? Nàng hơi nhíu mày, nhận ra vì cái gì mà Jisoo lại quyết định như vậy nhưng vẫn có chút không cam tâm. Dù Chung Ha làm việc ở đó nhưng cũng không chắc cô ấy sẽ lấy việc công trả thù riêng, nàng muốn cô được làm việc ở nơi mà cô muốn chứ không phải vì nàng mà hi sinh mọi thứ, thật sự không đáng đâu.

Jisoo nhìn gương mặt đầy nghi vấn của nàng mà mỉm cười, cô vuốt tóc nàng, cũng không phải là nói đùa, nàng còn không hiểu tính cô sao, nếu muốn cái gì thì sẽ suy xét rất kĩ, cũng không phải mới đây mà quyết định, cô đã suy nghĩ đến chuyện này hơn một tuần nay.

" Em yên tâm đi, chị sẽ tìm được một nơi khác, ít ra ở đó em có thể an tâm về chị, chị cũng không muốn phải gặp chị ta hằng ngày, như vậy đã là tốt nhất rồi. "

" Nhưng mà... "

" Không nhưng gì hết, cùng lắm thì chị sẽ về nhà làm ở cửa hàng như em, như vậy sẽ được ở cùng em mỗi ngày, không tốt sao? " - Jisoo tươi cười, đó cũng không phải là ý tồi, nhìn nàng cứ căng thẳng như vậy khiến cô có chút lo lắng, thay vào đó nói đùa một chút, mong cô gái nhỏ của cô đừng nghĩ nhiều nữa.

" Chị đừng có đùa em!! "

Jennie bậm môi, cô tài giỏi như vậy lại làm cùng với nàng ở cửa hàng sao? Không phải là không tốt nhưng nàng biết rõ đó không phải là công việc mà cô thích, nhưng Jisoo đã nói đến vậy, nàng có muốn cản cũng sẽ cản không được, chỉ có thể mong cô sẽ sớm tìm được nơi thích hợp nhưng nàng tin sẽ rất mau thôi, Jisoo của nàng, nhắc lại một lần, rất tài giỏi.

" Đừng giận chị nữa ~ "

Jennie khẽ tặc lưỡi, thở dài một tiếng.

" Jennie đừng thở dài nữa, thở dốc đi. "




" YAHH!!!! "

______________

Đăng giờ này bất ngờ chưa bà dà 😏
Mà từ bà dà là ở đâu ra z, hok biết.

Xin lõi có đôi lúc mình hơi chứng khí nhưng mà chịu đi chứ biết chừng nào t mới sửa 😏

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro