End.
Trong thời gian hai người bên cạnh nhau, bọn họ gần như chặt đứt liên lạc với bên ngoài. Nhưng lần này bọn họ không thể chỉ vùi đầu ở nhà, bởi vì bọn họ muốn tiễn một người bạn xuất ngoại.
Chính là Chaeyoung. . . . . .
Ở sân bay, Chaeyoung đẩy hành lý, trên mặt mang theo tươi cười.
Trải qua cơn ác mộng mười năm, cuối cùng cũng thoát ra được, hiện tại cô càng muốn tiếp tục đi về phía trước, đi về phía chân trời mới.
Cha mẹ của Chaeyoung muốn đi theo bên cạnh cô nhưng……── những năm gần đây, bọn họ không biết con gái mình trôi qua khổ sở như vậy, còn lầm tưởng con gái đang được ở nơi rất tốt, cho rằng Lee Shi Woo là một người tốt, không ngờ từ lần đầu tiên Lee Shi Woo dẫn con gái mình về nhà thì con bé đã rơi vào địa ngục.
Bọn họ làm cha mẹ, chỉ vì thấy Lee Shi Woo có tiền ── nghĩ rằng vừa có thể làm con gái hạnh phúc, vừa có thể làm họ nở mày nở mặt, nên cứ như vậy đẩy con gái mình cho tên ác ma kia!
Mãi đến bây giờ, khi chuyện kinh khủng này lộ ra, bọn họ mới biết thì ra tên Lee Shi Woo đó là súc sinh, là một ác ma không hơn không kém. Vậy mà bọn họ lại cho rằng con gái mình đang rất hạnh phúc, nhưng không biết con bé vẫn luôn phải lăn lộn trong đống lửa, trốn không thoát, dù cho cố gắng muốn chạy trốn, nhưng lại lật ngược rơi xuống vực sâu.
Năm đó bọn họ cho rằng con gái đã có hạnh phúc, cự tuyệt người con gái từng lui tới với con gái mình khi ở đại học, không cho bọn chúng gặp mặt. . . . . . Nào ngờ người con gái ấy bây giờ đã là một kiểm sát.
Lần này xuất ngoại, Chaeyoung muốn đi học, muốn đi để mở rộng lòng mình, để không phải trầm mê với quá khứ.
Mấy ngày này, cô quen biết rất nhiều bạn trong hiệp hội bảo vệ người bị hại, tương lai cô muốn làm công việc này, cô muốn giúp cho những người từng bị hại như cô.
Cho nên cô không cần cha mẹ đi theo, cô biết, bị vây ở địa ngục quá lâu khiến cô trở nên quá yếu đuối, quá nhạy cảm; nhưng bây giờ…..xin tha thứ cho cô ngu ngốc cùng lớn mật….cô muốn tự mình đi!
Cô muốn tự mình đi ra ngoài, sau đó cô mới có thể tự nói với mình là cô đã tự do, không còn có người xông vào chỗ cô ở lúc nửa đêm, bắt cô lại, vừa lôi vừa kéo cô trở về địa ngục. . . . . .
Tất cả…. sẽ không còn nữa. . . . . .
Quay đầu lại, "Tới đây là được rồi."
Jennie nhìn cô, Jisoo đứng ở một bên ── trải qua lần này, Jisoo nhận rõ tim của mình, mặc dù đối với Chaeyoung thật xin lỗi, nhưng Jisoo đã không thương Chaeyoung nữa, Jisoo chỉ thương cảm cho Chaeyoung, thay Chaeyoung khổ sở. Cho dù chia tay, cho dù trải qua nhiều năm như vậy, nhưng trong lòng Jisoo không hề oán hận, chỉ hy vọng Chaeyoung có thể hạnh phúc.
Jisoo phải thừa nhận tim của mình đã trải qua những thử thách của năm tháng, nhưng cậu yêu Jennie cũng nhiều năm như vậy, làm sao có thể vứt bỏ tình cảm này.
"Cậu thật muốn tự mình đi?" Jennie hỏi.
Gật đầu, "Mình muốn từ lâu rồi, mình vẫn cho rằng đời này sẽ không có cơ hội đi du học."
Hốc mắt Jennie rưng rưng, nhìn cô gái trước mắt ── sao vận mệnh lại trêu cợt người như thế, khiến bi kịch xảy ra trên người Chaeyoung.
Cầm tay Jennie, "Không cần đẩy người của cậu tới bên cạnh mình nữa, mình không cần."
"Mình. . . . . ."
Thì ra Chaeyoung đã sớm nhìn thấu, Jennie cảm thấy rất xấu hổ.
"Jisoo là người tốt, nhớ chúng ta từng nói qua sao?"
"Mình nhớ, mình nhớ mà. . . . . ." Nước mắt tràn đầy.
"chị ấy là người tốt"
"Chaeyoung. . . . . ."
Park Chaeyoung đột nhiên vươn tay ôm lấy cô, sau đó cũng vươn tay về phía Jisoo.
Jisoo nghi hoặc tiến lên, lại bị Chaeyoung ôm chặt ── cứ như vậy, cô giang hai cánh tay ôm lấy hai người bọn họ.
"Cám ơn hai người. . . . . ." Tất cả cảm kích đều hòa tan trong từng tiếng khóc.
Cô thật không biết làm thế nào để cảm tạ bọn họ, nếu như không có bọn họ, cô thật không biết làm sao để thoát khỏi cơn ác mộng kinh khủng này; thật may là có bọn họ, rốt cuộc cô đã có thể tỉnh lại từ trong ác mộng.
"Chaeyoung." Hốc mắt Jisoo cũng đỏ, "Em phải bảo trọng."
Chaeyoung buông bọn họ ra, đem bọn họ ghi ở trong lòng, cũng thành tâm chúc phúc bọn họ, hi vọng bọn họ đạt được hạnh phúc.
Chaeyoung xoay người, đẩy xe hành lý, bước chân rời đi, lưu lại một chút tiếc nuối, lưu lại rất nhiều trí nhớ, nhưng cũng ném bỏ rất nhiều việc, bao gồm một đoạn ngắn kinh khủng kia, cô không quay đầu lại, bước chân kiên định, thậm chí càng đi càng nhanh.
Jennie cùng Jisoo nhìn, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng người.
"Chúng ta trở về thôi!" Cùng cô trở về, giữa hai người là một mảnh trầm mặc, không biết nên nói gì. Từng gặp gỡ Chaeyoung…. giờ thấy Chaeyoung rời đi…..dù thế nào cũng đã để lại vết thương thật sâu trong lòng bọn họ.
"Ngày vẫn còn rất dài, làm thế nào để trôi qua đây?" Jisoo hỏi.
Jennie cho là Jisoo đang nói về một tháng ngày nghỉ, "Không dài! Một tuần lễ nữa là em có thể đi làm lại rồi."
"chị đang nói về cuộc sống sau này của chúng ta."
Nhìn Jisoo, cô cảm nhận được tình cảm cùng khát vọng của chị ── Jisoo khát vọng cả đời với cô, mà cô….cô cũng vậy.
Jennie không nói, chỉ chủ động nắm tay Jisoo, cô rất hiểu Jisoo, nên cũng rất dễ làm người này vừa lòng, chỉ một động tác nhỏ thôi cũng có thể làm chị vui vẻ rất lâu.
"Jennie, nếu như chị đánh chết người kia, bị khởi tố, rút thăm trúng em thẩm tra, em sẽ thẩm thế nào?" Jisoo giống như muốn khiêu chiến Jennie, cố tình cho cô cái vấn đề khó khăn như vậy.
Nghe xong, cô cười nói, "Sơ suất dẫn đến tử vong, phải xử như thế nào thì xử như thế ấy."
Đúng a! Đây chính là Jennie! "Vậy chị không thể làm gì khác hơn là đi ăn cơm tù. . . . . ." Jisoo cười khổ.
"Nhưng em cũng sẽ từ chức, vào ngục mướn căn phòng nhỏ bên cạnh, chờ chị ra ngoài." Jennie thủy chung nắm chặt tay Jisoo.
"Nếu như chị phải ở trong tù đến tám năm, mười năm thì sao?"
"Shu bị nhốt bao lâu, em chờ chị bấy lâu." Cô nở nụ cười sáng lạn, "Mười năm em cũng đã đợi, thêm mười năm nữa thì có là gì."
"Em đúng là ngốc mà!"
"Có lẽ a...! !" Nhìn Jisoo, "chị vì em, chạy đi đánh nghi phạm, cũng không phải là ngu ngốc sao?"
Jisoo cười, nắm chặt tay Jennie, cảm thụ nhiệt độ trong lòng bàn tay của nhau.
Trong lúc bất chợt, di động của Jisoo vang lên, không phải điện thoại, mà là tin nhắn. Jisoo dừng bước lại, một tay không thả, vẫn như cũ nắm tay cô, một tay kia đưa vào túi quần, lấy điện thoại di động ra, kiểm tra tin nhắn.
"Thế nào?"
Trên mặt cười khổ, để điện thoại lại túi, "Không cần để ý, chúng ta đi nơi nào chơi?"
"Ừ, vậy chúng ta đi. . . . . ."
Hai người gắn bó, đi về phía trước, bóng dáng càng lúc càng xa, âm thanh cũng càng lúc càng nhỏ, nhưng hạnh phúc lại càng lúc càng rõ ràng. Hạnh phúc đang ở trước mắt …..
[Đứa nhóc kia, cuối cùng thì cũng xong rồi. Nể tình cậu có công điều tra, hơn nữa người thân của nghi phạm cũng đã tha thứ, cho nên không còn chuyện gì nữa! Nhanh cút trở lại đi làm cho ta, bao nhiêu vụ án muốn cậu tra có biết hay không hả. . . . . .]
- hết trọn bộ -
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro