Ten

Ai cũng cần bạn bè, cũng cần người yêu. Người yêu thì tới tới lui lui, bạn bè lại có thể làm bạn lâu dài; có lẽ trải qua nhiều năm bầu bạn, biết đâu cô có thể đổi thành “người nào đó”.

Ít nhất, Jennie tự an ủi mình như vậy ──

Jisoo tuyệt đối là người bạn tốt nhất thế giới, biết cô gặp nạn, không nói hai lời liền giúp đỡ cô, để cho cô vẫn được tiếp tục đi học.

Vậy cũng tốt, nếu mệnh của cô và chị đã được sắp xếp như vậy thì cô cũng sẽ điều chỉnh tâm mình thật tốt, chuyên tâm làm bạn bè với chị, chúc phúc cho chị.

Nhìn bộ dạng vui vẻ của chị và Chaeyoung, cô cũng rất vui vẻ.

Jisoo và Chaeyoung thật sự là một đôi trời sinh ── Jisoo là nữ sinh có lời cứ nói, muốn làm liền làm, cá tính thẳng tanh này rất thích hợp với chị; còn Chaeyoung là nữ sinh dịu dàng, tinh tế, luôn ngoan ngoãn ở một bên nghe Jisoo nói chuyện, không cãi lại cũng không đáp lời.

Có lần cậu nói chuyện, Chaeyoung chỉ có thể yên lặng mà nghe, một câu cũng chen vào không lọt. Jennie nghĩ, người này bình thường vốn đã đủ om sòm, hơn nữa còn học pháp luật, nói tới nói lui đều có lý, Chaeyoung sao có thể nói lại cậu.

Trừ lần đó ra, Kim Jisoo thường hay vừa nói vừa muốn động tay động chân ── cậu nói đây là chuyện tốt, chứng minh cậu là người có thể lực, nhưng nếu xét từ góc độ trái, có lẽ cậu là người không suy nghĩ kĩ trước khi làm.

Mỗi lần Jisoo kích động, muốn cùng người khác gây gổ hoặc đánh nhau, Chaeyoung dù muốn cản cũng không cản được, chỉ có thể đứng đó lo lắng, còn không thì đi cầu cứu Jennie.

Chuyện ngày đó ở trong chợ chính là minh chứng rõ nhất. . . . . .

Theo thường lệ, đội viên đội bóng chày đi đến chợ giúp mẹ Kim bán rau. Kỳ thật đây là chuyện khó với bọn họ, dù sao những đứa trẻ này vẫn chỉ là học sinh, nói không chừng cả đời cũng không phải ra chợ bán rau như thế này, nhưng lại nguyện ý trợ giúp bạn học giải quyết khó khăn, mỗi người thay phiên nhau sắp xếp lớp học để ra chợ phụ giúp một tay.

Tình trạng của nhà họ Kim đã dần trở lại quỹ đạo, bệnh tình của mẹ Kim đã ổn định hơn, không giống với thời gian nguy hiểm lúc trước, chỉ cần định kỳ đi chạy thận, thì cuộc sống có thể trôi qua bình thường.

Hôm đó, mẹ Kim nhìn Jisoo cùng Chaeyoung đến phụ giúp thì xấu hổ nói, "Là do con bé Jennie này quá khẩn trương, thật ra thì chúng ta vẫn có thể ứng phó được, đứa nhỏ này. . . . . . Thật sự là phiền toái cho các cháu."

Jisoo khảng khái nói, "Bác gái, không thành vấn đề a! Cái này sao gọi là phiền toái, chuyện của Jennie chính là chuyện của chúng cháu, chỉ cần Jennie nói một tiếng, chúng cháu nhất định đến giúp đỡ."

Chaeyoung cũng mỉm cười, tuyệt không cảm thấy khổ cực.

Jennie đứng ở một bên, bốn người cùng đi ra khỏi chợ; lúc này là thời gian tan chợ, đoàn người cũng đã từ từ tản đi, các quán cũng sắp đóng cửa.

Đang lúc bọn họ đi ra bên ngoài, thì tận mắt nhìn thấy một chiếc xe máy 50 cc chạy nhanh qua, trong nháy mắt, một phụ nữ chừng hơn 50 tuổi té ngã trên đất, khi phục hồi tinh thần lại thì chiếc xe kia đã nghênh ngang rời đi.

"Ăn cướp a ──" người phụ nữ la to.

Bọn họ vội vàng tới nhìn, người bị hại đang ngồi trên đất, khuôn mặt kinh hoảng, trong hốc mắt còn có nước.

Chaeyoung cùng Jennie giúp đỡ người phụ nữ đó đứng dậy, mẹ Kim cũng ở một bên kêu to để người ta tới giúp một tay.

Jisoo đứng ở hiện trường với vẻ mặt không thể tin được ── trên đời này thậm chí có người liều lĩnh như vậy, ngoài đường phố mà cũng dám cướp đoạt, công lý ở chỗ nào chứ?

"Mẹ nó, trong nhà không có người nào sao?" Jisoo lập tức vọt tới một bên dắt xe máy của mình ra, cắm chìa khóa vào, khởi động động cơ, không nói lời nào mà chạy đuổi theo.

Jennie cùng Chaeyoung cảm thấy choáng váng!

Chaeyoung càng thêm hoảng sợ, "Jisoo, Ông trời! Làm sao bây giờ?"

Jennie cũng không dám tin, chị ấy cứ như vậy một mình xông ra ngoài, chẳng lẽ chị ta tưởng mình đang diễn kịch cổ trang, cưỡi ngựa đuổi theo kẻ cướp à?

Không được! Cô không thể để một mình chị đi như vậy. . . . . .

"Chaeyoung à, cô ở chỗ này chờ, tôi đuổi theo Jisoo." Cô không có máy xe, chỉ có thể lấy xe đạp, đạp hồng hộc đuổi theo phía sau.

Ông trời! Đây đúng là chuyện Kim Jisoo sẽ làm mà.

Cậu nhất định nghĩ thầm, loại hành vi cướp đoạt ngoài đường phố như vậy tuyệt đối không thể cho phép! Tên kia lúc nào cũng tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, bộ chị ta cho rằng mình là siêu nhân, có thể cứu vớt thế giới hay sao, không biết làm như vậy sẽ khiến người quan tâm chị lo lắng đến chết sao…

Lo lắng. . . . . . Không chỉ là Chaeyoung, bản thân cô cũng rất lo lắng.

Vì lo lắng nên Jennie cứ như vậy đạp xe đuổi theo, cũng không còn thời gian suy nghĩ liệu Chaeyoung ở phía sau có thể hiểu lầm hay không, có thể hoài nghi tại sao cô lại phải lo lắng cho người yêu của cô ấy như vậy hay không?

Cho tới nay, cô đều che dấu rất tốt ── chỉ đơn thuần làm bạn bè, luôn giữ một khoảng cách; mặc dù việc này không phải tâm ý của cô, nhưng vì có thể làm bạn bè vĩnh viễn với chị, cô nguyện ý.

Mặc dù biết đây là cá tính của chị, nhưng khi nhìn thấy chị cứ như vậy xông ra ngoài, nghĩ đến việc chị sẽ gặp phải nguy hiểm, thì cô không cách nào yên tâm, nên cô chỉ có thể thuận theo tâm ý của mình mà đuổi theo.

Tốc độ xe đạp rất chậm, đuổi thế nào cũng không đuổi kịp, nhưng đối với đường xá quanh đây thì cô rất quen thuộc ── từ nhỏ cô đã sinh hoạt ở nơi này, nên cũng biết những hẻm nhỏ nào có thể đi tắt qua, với lại nãy giờ cô luôn quan sát bốn phía, luôn để ý ánh mắt và vẻ mặt của người đi đường để suy đoán xem có chiếc xe máy nào vừa đi qua nơi này hay không.

"Rốt cuộc chạy đi nơi nào rồi. . . . . . Soo à, làm ơn đừng quá kích động!" Cô sợ trên người tên cướp có vũ khí sẽ làm Jisoo bị thương, cô cũng sợ Jisoo quá tức giận, đánh trọng thương đối phương!

Quả đấm của chị ta, tuyệt đối có năng lực đó.

Cô rốt cuộc nên lo lắng cho ai đây?

Đột nhiên, khi đạp xe ngang qua chỗ rẽ thì mắt cô nhìn thấy một cảnh tượng ── hai chiếc xe máy ngã trên mặt đất, trong đó có một chiếc là của Kim Jisoo.

Cô sợ tới mức không kịp tanhg xe lại mà nhảy thẳng xuống, nên bị ngã xuống đất; cô không nhìn thấy người, ngược lại cách đó không xa lại nhìn thấy vết máu trên đường.

Toàn thân cô lạnh lẽo, không ngừng phát run, dân chúng bốn phía chỉ chỉ chõ chõ, Jennie quay đầu lại nhờ người qua đường giúp đỡ, "Làm ơn giúp tôi báo cho cảnh sát, bạn của tôi chạy xe đuổi theo tên cướp, làm ơn nhanh lên một chút, báo cảnh sát đến giúp đỡ!"

Người đi đường vội vàng làm theo.

Jennie đi lên phía trước, rẽ vào ngõ hẻm trước mặt, những người đi đường gần đó khuyên cô không nên đi vào một mình, nhưng cô mặc kệ, vào giờ phút này, cô không thể nào đứng đợi ở đây.

Cô đi về phía trước… trong ngõ hẻm tối tăm yên ắng, có lẽ hiếm khi có người tới đây. Cô đang đi thì đột nhiên nghe thấy âm thanh nên vội vàng chạy về phía trước.

Cô phát hiện hai người đang đánh nhau ở phía sau chiếc xe hơi ──

Hai người đang công kích lẫn nhau, đồ bị cướp lúc nãy vì đánh nhau mà rơi trên mặt đất, tiền mặt, đồ vật bên trong đều bị văng ra ngoài.

"Mẹ nó, mày muốn ăn đòn phải không, chuyện của tao mà cũng dám quản!" Tên cướp hung hăng đánh Kim Jisoo mấy quyền.

Dĩ nhiên Jisoo cũng không phải là dễ chọc, huống chi lọai cướp này khiến cậu căm thù đến tận xương tuỷ, cho nên vừa ra tay liền đáp lễ lại đối phương mấy quyền."Ta muốn xen vào thì sao, loại người như mày đúng là cặn bã!"

Cảnh tượng này thật khiến người ta kinh tâm động phách, Jennie bị dọa đến quên cả cử động.

Cô có thể nhìn thấy rõ ràng vết thương trên mặt Jisoo, trên đất thậm chí còn có vài giọt máu.

Vừa lúc đó, tên cướp áp chế Jisoo, sau đó rút con dao ra, chuẩn bị đâm xuống!

Jennie giật mình, lập tức hô to, "Cảnh sát đến rồi!"

Jisoo nắm lấy cơ hội, tung ra một quyền đánh ngã đối phương, có lẽ là do trúng ngay chỗ hiểm, nên tên cướp ngất đi tại chỗ.

Hiện trường khôi phục an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng kêu đau của Jisoo, cùng với tiếng thở dốc của Jennie, mà sự an tĩnh cũng từ từ bị tiếng huyên náo ở phía sau thay thế, bởi vì xe cảnh sát tới.

Jisoo ngồi dưới đất thở dốc, sờ sờ vết thương trên mặt mình, chửi rủa nói mình gặp xui xẻo, ngẩng đầu thì nhìn thấy Jennie đứng ở nơi đó, nên vô cùng kinh ngạc, "Jennie, sao cô lại tới đây?"

Kim Jennie rốt cuộc chống đỡ không nổi, bị dọa đến ngã ngồi trên đất, "Tôi sắp bị chị hù chết rồi!"

"Ai nha! Trường hợp nhỏ này làm sao có thể làm khó được tôi? Không cần lo lắng!" Cậu vẫn còn mạnh miệng.

Jennie không nhịn được mà cười, nhưng hốc mắt cũng đã đỏ hoe vì sợ hãi, lo lắng.

Jisoo nhìn cô cười, do khoảng cách hơi xa nên không nhìn thấy nước mắt trong mắt cô, "Nhưng cô cũng rất lợi hại nha, vậy mà đuổi kịp tôi, không phải cô chỉ biết đạp xe thôi sao?"

Cô chạy xe đạp đuổi theo, là bởi vì lo lắng cho cậu sao? Nghĩ đến vấn đề này, không hiểu sao Jisoo cảm thấy rất vui vẻ.

Cảnh sát chạy tới còng tay tên cướp; mà hai người trước mắt này bởi vì đã giúp đỡ bắt được tên cướp nên hiển nhiên trở thành anh hùng, nhất là Jisoo, người vẫn luôn kiên nhẫn đuổi theo.

Jisoo như một đứa con nít nhắc nhở Jennie, "Cô không được nói cho ai biết chuyện tôi xém chút nữa bị tên cướp đâm nha, nhất là đội viên đội bóng chày, như vậy thật quá mất mặt; nhưng tôi cũng không phản đối việc cô tuyên dương tôi vì đã đánh gục được tên cướp . . . . ."

Jennie nhìn cậu cười, nước mắt lại chảy ra, cô tiến lại gần ôm cậu, tuy vậy nhưng cậu chỉ nghĩ là do cô bị kinh sợ.

Cậu không biết, ngay khoảnh khắc đó, cô thật rất lo lắng cho cậu!

Cô nghĩ, nếu cậu không nhạy bén, không hiểu được, thậm chí không thèm để ý đến tình cảm của cô thì cũng không sao, cô chỉ muốn chủ động ôm cậu một lần!

Dù rằng cô không nên như thế, nhưng chỉ cần cậu nghĩ đây là cái ôm của bạn bè là được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro