phần 45: Gia đình hạnh phúc (end)
"Ê, em đừng có lấn anh!"
"Không được, để em nhìn ba một chút!"
"Ai da!"
Ngay khi Jeon JungKook và Kim Yuna đang ôm nhau nồng nàn thì cánh cửa phòng ngủ hơi khép hờ kia không chịu được sức chen của hai đứa nhỏ. Ngay sau đó, hai tên nhóc lập tức cùng ngã nhào xuống tấm thảm trong phòng ngủ. Jeon JungWoo ngã xuống trước, mà Jeon JiNa thì lại đè lên người nó, làm nó đau đến mức nghiến răng nghiến lợi. Yuna cả kinh mà nhìn hai đứa nhóc bỗng từ đâu ngã nhào vào phòng ngủ, một lúc sau mới phản ứng trở lại mà đẩy ngay anh ra, cài lại áo ngủ…
"Không phải lúc nãy đã ngủ rồi sao, sao giờ lại thức dậy? Té có đau hay không?" Nàng đau lòng mà bước lên.
Jeon JungWoo lập tức đứng lên, JiNa bé con lại té xuống.
"Mẹ, con không cần mẹ bế con lên, con là con trai, lớn thế mà còn để mẹ bồng thì rất mất mặt."
Cô cười khổ, con trai nàng mới năm tuổi mà thôi, tối nay vừa mừng sinh nhật xong. Nhóc con JungWoo thè lưỡi: "Hôm nay con lên tuổi mới nên vui quá mà không ngủ được."
JungKook cười ha hả. Tên nhóc này rất giống hắn lúc nhỏ.
Yuna liếc hắn một cái, sau đó nhìn nhóc con, thấy cô bé uất ức thì nhẹ nhàng nói: "JiNa, mẹ bế con lên nhé!"
"Không cần, con muốn ba bế cơ!" Con gái thì hay nhõng nhẽo hơn, nằm trên thảm mà không chịu đứng dậy.
"JiNa…"
"Nào, để ba bế !"
Anh mặc áo ngủ xong, thấy vậy thì lập tức bế con gái lên, cưng chiều mà hôn lên má cô bé một cái. "Té có đau không?"
"Có ạ!"
JiNa bé nhỏ gật mạnh đầu một cái, nhõng nhẽo mà tố cáo: "Đều là do anh JungWoo không tốt, anh ấy cứ không cho con nhìn ba, nói ba là của một mình anh ấy!" Vừa nói, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhăn nhó như sắp khóc.
JungKook vội vã dỗ dành. "Ngoan, ba cũng là ba của con, con là con gái ngoan của ba, con và anh đều là cục cưng của ba hết."
Bé út liền nín khóc mà cười.
"Vậy ba sẽ mãi bên cạnh chúng con chứ?"
"Đương nhiên rồi, ba phải đưa các con đến trường, nhìn các con lớn lên từng ngày và còn ở bên cạnh mẹ của các con cơ chứ" anh cảm thấy rất yêu hai đưa trẻ này.
Cậu ba nghe xong thì lắc đầu. "Xí, con gái đúng là thích làm nũng, chỉ té một cái mà đã la lên. Ba, nó cố ý đó !"
Nói xong, tự nhiên chủ động bò lên trên giường.
"Này, sao con không về phòng ngủ?"
"Bởi vì con muốn ngủ với ba." JungWoo bé nhỏ cũng bi bô nói.
Yuna cô dở khóc dở cười. "Jeon JungWoo! Ba đã mệt cả ngày rồi, phải nghỉ ngơi mới được."
"Nhưng con muốn tâm sự với ba, con có rất nhiều chuyện muốn nói với ba." cậu nhỏ không chút nhượng bộ.
"Con cũng vậy, con cũng vậy!" Bé út bé nhỏ cũng hét lên.
Bé trai liếc nó một cái…
"Anh phải nói với ba những chuyện giữa đàn ông với nhau, em là con gái…"
"Hừ!"
Bé út nghiêng đầu sang một bên, vùi mình vào lòng anh. "Em muốn ba kể chuyện cho em nghe!"
Anh cứ cười mãi, hạnh phúc không tả xiết.
Yuna thấy thế thì bất đắc dĩ mà thở dài: "Xem ra hai đứa nhỏ này rất thích theo anh."
"Con của anh thì phải theo anh rồi, ha ha!"
Anh cười sang sảng. "Hôm nay hai đứa đều ngủ với ba, ba kể chuyện cho các con nghe."
"Được được!"
Hai đứa trẻ không ngừng nhảy nhót.
Ngay sau đó, cô cũng bị anh ôm lấy.
"Còn có cô bé ngốc mà anh yêu nhất nữa!"
Hạnh phúc lại lan ra…
4 năm sau…
Bãi đỗ xe của biệt thự, Jeon JungKook đang tự tay rửa một chiếc xe thể thao việt dã cực đẹp. Ánh mặt trời rót lên cơ thể cường tráng của hắn. Năm tháng không để lại chút dấu vết trên khuôn mặt cương nghị của hắn, ngược lại càng tăng thêm vẻ nam tính hấp dẫn. Tiếng khóc đâu đây làm hắn dừng tay lại, quay đầu thì bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc nứt nở của công chúa bé nhỏ. JiNa đã chín tuổi, hoàn toàn thừa hưởng vẻ đẹp tuyệt mỹ của cô vợ anh, hơn nữa trên người còn chảy dòng máu của anh làm cô bé có một vẻ đẹp hơi lai.
JungKook thấy con gái khóc mà đi về phía mình thì giật mình, vội vàng quẳng ống nước sang một bên, người hầu lập tức tiến lên tiếp tục rửa xe.
"Bé con, sao vậy? Ai ăn hiếp con?" Hắn bồng con gái lên, đau lòng mà lau nước mắt cho cô bé.
Đứa con gái này làm hắn yêu thương hết mình, xem ra câu "con gái là người tình cuối cùng của cha" là không sai chút nào. Khi nhìn con gái khóc thì lòng hắn như thắt lại. Trước giờ bé út vẫn được anh chiều chuộng, giờ được hắn dỗ dành thì càng uất ức mà khóc òa lên càng dữ dội hơn.
"Anh hai thật là xấu, anh ấy gạt hết tiền để dành của con rồi!"
"Hả?"
JungKook nghe thế thì chả hiểu gì nhưng nhìn thấy cô bé khóc dữ như thế thì vội vàng an ủi. "Ngoan đừng khóc nữa, thì ra là hết tiền tiêu vặt, ba cho con, con muốn bao nhiêu?"
"Không phải, quan trọng không phải là cái đó mà…"
"Con ngoan, nói cho ba biết chuyện là thế nào?"
JungKook sốt ruột đến nỗi vò đầu bứt tóc, trừ Yuna thì JiNa bé nhỏ này là người thứ hai làm hắn đau lòng khi thấy họ rơi lệ. Bé út còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Yuna tức giận mà bước tới…
"JungKook, anh thật quá đáng, JungSan còn nhỏ như vậy, sao anh có thể dạy nó chơi cổ phiếu chứ?"
Anh ngẩn ra, lúc này mới phản ứng trở lại. Qua lời của nàng cùng với gương mặt đẫm lệ của con gái thì bỗng hiểu ra ngọn nguồn.
"Bé con, có phải tiền của con bị anh hai lấy đi mua cổ phiếu rồi không?"
JiNa nức nở gật đầu. "Đúng vậy, anh ấy lừa con, nói rằng có thể làm cho tiền để dành của con tăng lên gấp bội. Bởi vì hôm nay là ngày kỷ niệm ba mẹ kết hôn nên con muốn mua quà cho ba mẹ. Rõ ràng là anh hai đã làm cho tiền tăng lên gấp bội nhưng lại không trả cho con, anh ấy thật đáng ghét!"
JungKook cười ha hả…
"Con trai anh thật là lợi hại, còn nhỏ mà đã biết chơi cổ phiếu!"
"Anh còn cười!" cô kinh ngạc. "Bây giờ chúng còn đang tuổi đến trường, sao anh có thể dạy chúng thứ này chứ? Thằng nhóc chỉ mới mười sáu tuổi thôi đấy !"
JungKook nhún vai, ôm cả nàng vào lòng…
"Bà xã à, chúng là con của Jeon JungKook anh, sớm tiếp xúc với thương trường cũng là chuyện tốt, hơn nữa sau này chúng cũng phải thừa kế Jeon Thị. Em nhìn đứa con đầu lòng của em xem, khi anh bằng nó thì cũng phải học những thứ này!"
"Anh thật là…" cô cười khổ.
"Được rồi được rồi, đừng tức giận nữa, yên tâm đi, chúng sẽ không làm lỡ việc học tập đâu, con của JungKook anh đều rất thông minh. Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, xe đã chuẩn bị rồi, mấy đứa nhóc cũng đòi ra ngoại ô chơi, chúng ta xuất phát thôi!" anh ôm lấy vai nàng, nhẹ giọng nói. Cô khẽ đánh hắn một cái, gật đầu.
Gió vùng ngoại ô nhẹ nhàng thổi.
Dưới bầu trời trong xanh, hai đứa trẻ 7 tuổi đang đùa giỡn, đuổi bắt nhau cùng thiếu niên tuổi mười sáu.
"Anh hai, sao anh có thể dùng tiền của em để mua tặng ba mẹ chứ, đáng ghét mà!"
"Không phải, là tiền mà anh đầu tư vào cổ phiếu thu được!"_Jeon JungSan trả lời
"Anh gạt em, vậy phần của tụi em đâu?"
"Đã hết từ lâu rồi, em mua toàn là đồ vứt đi!"
"Anh đúng là đồ lừa đảo, rõ ràng anh nói là cổ phiếu đó rất có tiềm năng!"_cậu nhóc Jung Woo cũng bị lừa gạt, nhưng anh hai đã bảo con trai thì không được mách ba, nếu mách ba thì sẽ là con gái ! Cho nên cậu nhóc không muốn mình trở thành con gái nhu nhược đâu huhu
"Anh nói thì em nghe sao? Thương trường là chiến trường, đồ ngốc!"
"Đánh chết anh!"
"Đến đây, đến đây đi!"
Tiếng vui đùa ba đứa trẻ vang khắp bầu trời. Dưới bóng cây, cô lẳng lặng mà nằm trong lòng ngực săn chắc của anh, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.
"Mấy đứa nhỏ này bị anh làm hư rồi!" Giọng của nàng không có chút trách móc, ngược lại là một tiếng thở đầy thỏa mãn.
Jungkook nhìn dáng vẻ vui sướng của các con, mỉm cười nói: "Anh nợ em và các con kiếp trước nên phải trả gấp bội mới được!"
"Jungkook…" cô quay người ôm lấy hắn. "Có anh bên cạnh, em thật hạnh phúc."
"Em cướp mất lời của anh rồi, cô bé!" anh ngắt chóp mũi nàng, cười nói.
"Em cũng sắp thành thành bà già rồi, còn cô bé gì nữa!" cô dịu dàng nói.
"Trong mắt anh, em vĩnh viễn đều là một cô bé." anh ôm chặt nàng, thì thầm bên tai nàng: "Mãi mãi đều xinh đẹp!"
"Cảm ơn anh, Jungkook!" Yuna thỏa mãn mà nói.
"Còn gì nữa?" anh nhướng mày.
Cô nghiêng đầu nhìn anh. "Anh còn muốn nghe gì nữa?"
"Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, em nên nói với ông chồng thân yêu của em câu gì đi chứ?" JungKook xấu xa nhìn nàng.
Nàng nũng nịu cười, ôm lấy cổ của anh, trong vẻ trưởng thành còn có vẻ ngọt ngào của thiếu nữ, nhẹ nhàng nói: "Em yêu anh!"
Anh cười, ánh mắt thâm tình nhìn vào mắt nàng.
"Anh cũng yêu em!"
Theo ba từ này, anh cúi đầu trao cho nàng một nụ hôn say đắm.
Dưới bầu trời xanh, một bức tranh âu yếm nổi bật lên chỉnh thể. Hạnh phúc không phải tình cờ tìm được, nó là kết quả của sự tích lũy, là kết quả của sự mong đợi. Có đôi lúc, khi bạn đang tuyệt vọng thì hạnh phúc lại đến bên làm bạn. Mỗi một ngày sống trên đời, chỉ cần biết quý trọng những người bên cạnh, quan tâm những gì bạn cần quan tâm thì chắc rằng hạnh phúc sẽ đợi bạn ngay phía trước.
______________
Trời ơi cuối cùng cũng hoàn thành bộ truyện H cực này rồi ! Hơi buồn vì câu chuyện này đã kết thúc, nhưng mà chúng ta cùng nhau đổi gu sang trò chơi của cô giáo và tổng tài nhaaaaaaaa
Có ai hóng truyện mới của mình không ạ ?
Cám ơn mọi người đã cùng mình đồng hành đến hết bộ truyện này !!! AAAA LOVE YOU CHU CÀ MOOOOOOO ❤
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro