04: xuất hiện tình địch nhí

do lao lực quá độ nên vợ tôi chỉ có thể nằm trên giường, nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi như kẻ thù. không ít lần tôi phải bấm điều khiển điều hòa tăng nhiệt độ lên mà bầu không khí vẫn lạnh run, tôi cắn môi, nhìn cô ấy, rụt rè lên tiếng.

"vợ ơi, nếu em mệt thì cứ nhắm mắt nghỉ đi."

"sao, em cứ thích nhìn đấy? kẻ nào hôm qua miệng lưỡi ngọt xớt: chỉ một lần thôi, rồi giờ xem hậu quả đi!!!"

"....." 

tôi đương nhiên biết điều, đành lặng lẽ ôm gối ra sopha ngồi tự kiểm điểm bản thân sâu sắc.

-------------------------------

đến buổi chiều, khi thân thể vàng ngọc của chaeyoung đã khấm khá hơn nhiều so với ban sáng, tôi lôi hết tuyệt chiêu võ mồm múa mép, thuyết phục cô ấy đi dạo biển ngắm hoàng hôn. nhìn chaeyoung làm mình làm mẩy thế thôi chứ trong lòng hẳn sướng chết đi được.

tôi miên man nghĩ tới cảnh tôi cõng cô ấy trên lưng, để chân trần chạy trên bãi cát vàng rượm ánh chiều tà, lắng nghe tiếng sóng vỗ nhè nhẹ vào bờ. mới nghĩ đến thôi đã thấy hạnh phúc run người.

nhưng, đời không phải là phim.

mấy phim hàn tình cảm thường có cảnh nam chính và nữ chính chơi mèo vờn chuột trên bãi biển đúng chứ? hẳn ai cũng thấy việc đó thật ngọt ngào, cảnh vật đều nên thơ. còn tôi, người đã áp dụng lại gặp tình cảnh hết sức trớ trêu. 

biết sao không, tôi đã thở không ra hơi vì phải chạy đuổi theo cái con người vừa nhìn thấy biển là tít mắt lên. trên bờ cát thơ mộng, có một màn rượt nhau vô cùng ấn tượng được tường thuật trực tiếp. 

chaeyoung rũ bỏ ngay vẻ mệt mỏi hồi sáng, hai mắt lấp lánh, phấn khích chạy chỗ này tới chỗ kia. còn tôi như một người bảo mẫu chuyên nghiệp, vừa cầm đồ tất tả chạy theo vừa gào to.

"vợ ơi, từ từ thôi kẻo ngã"

"ấy ấy, cẩn thận cái cột, bà xã!!!"

hình như tôi rước nhầm "con gái" về nhà thì phải?!!

sau một hồi tất bật ngược xuôi, tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. chúng tôi nằm dài trên bờ cát, ngửa đầu ngắm bầu trời cao vời vợi, chaeyoung nằm một bên, ngoan ngoãn dựa vào cánh tay vững chãi của tôi. thế nào? cũng lãng mạn không kém phim kình tạ phải không?

đáng tiếc chẳng yên ổn được bao lâu. thủy triều bắt đầu dâng lên và "ào" một phát, cả hai đều ướt nhẹp nửa người. không ai bảo ai, chúng tôi vội vã xách dép đứng dậy, chạy trối chết.

bằng đôi mắt tinh tường và những xúc cảm đặc biệt, tôi lập tức tìm được một cái mỏm đá khá lí tưởng cho việc tách mình khỏi đám đông, lặng lẽ ngắm hoàng hôn mà không sợ bị bất kì ai phá đám. 

nhưng nên nhớ, cuộc sống mà, chuyện quái gì cũng có thể xảy ra!

vâng, câu chuyện xin được phép tiếp tục. chúng tôi ôm nhau, cùng ngồi trên mỏm đá, lắng nghe tiếng sóng biển rì rào, ngẩn ngơ ngắm nhìn hoàng hôn dần buông xuống ngả bóng trên mặt biển xanh rờn. ngay khi tôi vừa nhắm hờ mắt, định trao cho chaeyoung một nụ hôn kiểu pháp thì bất ngờ ăn ngay một trái bóng vào mặt.

buông vội cô ấy ra, tôi nhăn mặt, suýt xoa ôm cái mũi đầy đau đớn. kẻ nào chơi bóng ngu đến độ trúng ngay cái mặt tiền quý giá của tôi. 

"xin lỗi chú, cháu lỡ tay ạ" - nói bằng tiếng hàn lơ lớ.

một thằng nhóc da trắng, cỡ 14 tuổi, cào cào mái tóc vàng hoe, ái ngại nhìn tôi cười. không hiểu sao tôi cảm thấy nụ cười đó chẳng có chút gì hối lỗi mà dường như có phần mỉa mai, thỏa mãn thì đúng hơn.

mà khoan, tôi lấy tay sờ lên gương mặt nhẵn nhụi, láng mịn không một vết nhăn. tuy ngấp nghé 30 nhưng tôi vẫn tự tin bản thân trẻ hơn tuổi vậy mà thằng nhóc này lại gọi tôi bằng chú?

tôi hừ lạnh, không thèm đếm xỉa tới nó.

ai dè nó lại quay sang vợ tôi, thái độ thay đổi nhanh chóng, vẽ lên nụ cười ngọt ngào tỏa nắng.

"chị xinh đẹp ơi, có rảnh không? làm bạn gái em cho vui?"

tôi ho sặc sụa, bàng hoàng nhìn thằng nhóc muốn rớt cả tròng mắt. chaeyoung cũng sửng sốt không kém, hai má phiếm hồng dưới ánh hoàng hôn.

tôi đơ người nhìn chaeyoung tươi rói, dịu dàng xoa đầu thằng bé.

"em đáng yêu quá!"

nhìn đi, thằng nhóc hí hửng trưng cái bản mặt hết sức gợi đòn y như cún con được chủ cưng. không thể phủ nhận rằng bọn trẻ ngày nay lớn hơi sớm. tí tuổi đầu bày đặt tán gái, hồi tôi tầm tuổi nó mới chỉ ngồi nhà mút sữa chuối và đi tập vũ đạo thôi.

nhưng tôi biết thân biết phận, già đầu không nên chấp nhặt với trẻ con. phủi tay áo, choàng vai chaeyoung, đắc ý lên giọng với thằng nhóc.

"aida, chị xinh đẹp này lại là vợ của anh mất rồi."

nhìn nhóc cau mày, trầm ngâm không lên tiếng khiến tôi được phen mở cờ trong bụng. nhóc trình gì mà đòi cướp vợ anh đây. lo mà về nhà bám váy mẹ rồi học hành đàng hoàng đi.

"chuyện đấy cháu biết thừa! chỉ cần chị ấy li hôn với chú là có thể làm bạn gái cháu mà. dăm ba cái thủ tục không thành vấn đề, bố cháu là luật sư đó."

thằng nhóc đầu vàng bĩu môi đáp lời, vẩy vẩy tay coi như chuyện tầm phào.

tôi lảo đảo, ôm đầu, chắc tụt huyết áp mất thôi. vất vả bao lâu mới rước được chaeyoung về nhà mà thằng bé lại rủa chúng tôi li hôn. nếu không phải có chaeyoung níu tay lại, chắc tôi đã ném thằng này sang tây tạng đi thỉnh kinh chung với đường tăng cho vui.

đó là lí do khiến tôi ghét trẻ con, một đám phiền phức, tất nhiên ngoại trừ con của tôi và chaeyoung sau này.

nhóc này cũng khá nhanh nhẹn, tính ngay bài chuồn, hôn chụt lên má đào phúng phính của vợ tôi rồi nhăn nhở bỏ chạy, không quên quay đầu lại, lè lưỡi làm mặt quỷ trêu ngươi tôi, còn thả tim to đùng cho chaeyoung, hét lớn.

"chị ơi, em tên daniel, nhớ nha chị, là daniel daniel......"

cục tức to tướng đè nghẹn họng, tôi ôm ngực thở dốc, hai tai xì ra khói.

cuối cùng thì cái thằng nhóc daniel danilon gì đó cũng công khai tuyên chiến với tôi. được thôi, thích thì chiều. mấy tình địch trước kia tôi còn không ngán huống chi là tên tiểu quỷ vắt mũi chưa sạch này.

thật may mắn vì nó không phải con trai tôi. nếu không tôi sẽ thăng thiên về gặp ông bà tổ tiên sớm vì tụt huyết áp mỗi ngày.

-----------------------------
"kính coong"

tiếng chuông cửa vang lên không ngừng, tôi đang dang dở trong phòng tắm cũng phải qua quýt quấn cái khăn tắm ngang hông, vội ra mở cửa vì sợ đánh thức giấc ngủ của vợ yêu.

"cháu chào chú ạ!" daniel cúi gập người, lễ phép chào tôi.

tôi được phen hú hồn, suýt ngã ngửa ra sau. ngay khi hoàn hồn liền bật chế độ cảnh giác cao độ khi đêm hôm khuya khoắt thằng nhóc lại bất ngờ đứng trước cửa phòng chúng tôi.

daniel nở nụ cười vô hại, nhìn tôi chằm chằm. hướng theo ánh mắt của thằng bé, tôi nhìn lại bản thân. những giọt nước đọng trên mái tóc từ từ chảy xuống lồng ngực tráng kiện, lăn dài trên cơ bụng sáu múi đáng tự hào của tôi.

bụng râm ran vui sướng, không phải tôi tự luyến nhưng một điều không thể không công nhận là cơ thể tôi cân xứng một cách hoàn hảo.

daniel thử nhìn lại nó xem. vẫn chỉ là một thằng bé mới lớn, cao dong dỏng, khuôn mặt ừ thì cũng bầu bĩnh đẹp trai. nói đi nói lại vẫn thua xa tôi.

"chú thích thả rông đi nhông nhông khắp phòng à?" daniel cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi.

"vợ chú không thấy phiền đâu" tôi hắng giọng "có chuyện gì sao?"

lúc này daniel mới lôi con gấu bông giấu sau lưng ra trước mặt tôi, ngập ngừng nói.

"phiền chú đưa dùm tấm lòng của cháu cho chị chaeyoung. nó không đơn giản là một con gấu bông. nó là kỵ sĩ, thay mặt cháu bảo vệ giấc ngủ cho chị ấy."

ồ đáng yêu chưa kìa. còn gọi tên vợ tôi bằng cái giọng ngọt ngào nữa chứ. kỵ sĩ? thấy chưa, nó vẫn chỉ là thằng nhóc miệng còn hôi sữa. xem ra tình địch nhí này rất dễ giải quyết.

tôi cười cho có lệ, cầm lấy con gấu bông đeo cái nơ hồng hồng rồi đóng sầm cửa lại.

nhìn con gấu bông trên tay một lúc, tôi quyết định quẳng nó ra góc sopha, sau đó trèo lên giường ôm vợ ngủ một giấc.

-------------------------

hóa ra daniel là thằng bé ở phòng đối diện chúng tôi. thả nào mỗi lần tôi dắt chaeyoung đi đâu, tính thân mật là y như rằng nó lại lượn lờ xung quanh phá đám.

và sáng hôm ấy cũng không ngoại lệ. nhưng đương nhiên tôi đã chuẩn bị trước màn kịch hay.

"chị chaeyoung aaa" daniel vừa thấy chúng tôi rời phòng, lập tức xum xoe lại gần.

mặt daniel vẫn hứng khởi như mọi khi, xong mắt bỗng tối sầm, sắc mặt u ám dừng lại trước cái dấu hôn đo đỏ trên cổ trắng nõn của chaeyoung mà tôi cố tình để lại.

tôi đứng một góc, khoanh tay, chờ kịch hay.

"có vết gì trên cổ chị vậy?"

"hả" chaeyoung lấy tay sờ lên cổ, bối rối thấy rõ, lắp bắp không lên nổi thành tiếng.

"là chú làm đấy. cái đó người ta gọi là hickey, nhóc còn bé không hiểu đâu!"

tôi ôm chaeyoung vào lòng, thơm nhẹ lên trán cô ấy, khéo léo giải thích.

"oh hóa ra chú cầm tinh con chó." daniel dửng dưng, nhếch mép ranh mãnh.

"........"

@ r e g i n a

mỗi lần viết chap tớ đều phải lôi hết gia tài muối nghèo nàn của bản thân cơ truyện vẫn nhạt nhỉ :-):-):-)




Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro