05: trở về
sau tất cả, thằng nhóc daniel đáng ghét cũng biến mất khỏi tầm mắt của tôi. tất nhiên đời nào nó lại ngoan ngoãn rút lui như vậy. nếu không nhờ ông bố luật sư của daniel có việc đột xuất phải rời đi thì có lẽ chúng tôi còn bị ám dài dài.
vậy là chuỗi ngày ác mộng chính thức khép lại. chỉ có một điều mà tôi không ngờ chaeyoung lại yêu quý thằng nhóc đó đến vậy.
cô ấy cứ khăng khăng đòi ra sân bay đi tiễn daniel mặc kệ tôi đã cố gắng ngăn cản ra sao.
tôi là ai? là jeon jungkook. sự nghiệp ổn định, nhân cách miễn chê còn đẹp trai đã trở thành định lý ai ai cũng phải thừa nhận. mỗi tội hơi lụy vợ một chút.
còn chuyện sau đó hẳn bạn cũng đoán được rồi. tôi đành nhún nhường, ôm mặt ủy khuất sánh vai cùng vợ đi tiễn tình địch nhí một cách bất đắc dĩ.
giữa cái sân bay đông nghịt người, cảnh một lớn một nhỏ ôm nhau thâm tình thu hút không ít ánh nhìn từ mọi người xung quanh. tôi đứng bên cạnh, không khỏi nóng mắt, vội lấy tay phẩy nhẹ vào không khí, hi vọng hạ hỏa phần nào.
"nếu như ai làm tổn thương chị, cho dù có là ông chú kia, em cũng quyết không kiêng nể mà giành chị về "team" em đâu."
daniel đánh mắt về phía tôi ngầm cảnh cáo, trưng ra gương mặt cực kỳ vô tội kèm theo một nụ cười nhếch nhẹ. trời ạ, có chết tôi cũng không tin được ánh mắt ấy là của đứa nhóc con còn chưa dậy thì xong.
kể ra daniel cũng gọi là có tiềm năng, chỉ bằng việc vác cái mặt cùng vài câu nói đường mật thì đảm bảo khối em gái nhà bên đổ liêu xiêu. vậy mà nó lại đua đòi làm phi công trẻ lái máy bay vợ tôi.
tôi không đến nỗi ngu ngốc mà đi chấp nhặt với một đứa trẻ con, giữ yên bản mặt lạnh, hừ mũi chọi mắt với daniel. nếu nó thích thì cứ dùng cả thanh xuân để mơ mộng về chaeyoung cũng được. ước mơ cũng mãi chỉ là mơ ước, không phải vậy hay sao?
"khi nào chị thay đổi ý định, muốn li hôn ông chú kia thì hãy gọi cho em. có daniel chờ chị"
dứt lời thằng nhóc kiễng chân, hai tay vừa vặn đặt lên eo chaeyoung, thơm phớt kiểu chuồn chuồn nước lên vầng trán mịn màng của cô ấy.
trong mắt tôi giờ chỉ toàn sấm chớp giật đùng đùng, cả người căng cứng, chỉ biết cắn chặt môi để không khẩu nghiệp giữa nơi công cộng. người biết thức thời, nhẫn nhịn mới xứng danh anh hùng.
cho đến lúc tôi tưởng chừng mình sắp xông đến gỡ mấy móng vuốt của thằng nhóc ra khỏi người vợ tôi thì cuối cùng bố của daniel đã xuất hiện thông báo đến giờ bay.
tạ ơn chúa!
sau khi bóng dáng của daniel khuất hẳn sau cánh cửa vào khu vực phòng chờ, cả người tôi nhẹ bẫng, hai cái lông mày kịp dãn ra, thiếu điều muốn ngửa cổ nhìn trời cười sằng sặc. hí hửng nắm lấy tay vợ, nụ cười trên môi bỗng tắt ngấm khi ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt thất thần của chaeyoung.
"chaeyoung, chúng ta về thôi."
"tự dưng em thấy buồn quá. daniel quả thực rất đáng yêu." chaeyoung buồn bã lên tiếng, mắt vẫn thủy chung dán vào cánh cửa ấy."
"đi, chúng ta về tạo em bé! anh tin chắc với thực lực của bản thân cùng nòi giống chất lượng gia truyền của dòng họ jeon, thành phẩm tuyệt đối đáng yêu hơn daniel.. danilon kia gấp trăm lần"
"........"
"ai nói em sẽ sinh con cho anh!" chaeyoung thẹn quá hóa giận, nhẫn tâm dùng cả gót nhọn giáng thẳng xuống bàn chân tôi rồi ngoe nguẩy đuôi tóc đi thẳng ra ngoài.
tôi thét lên đầy đau đớn, đau khổ ôm chân nhảy tưng tưng, khi phát hiện đám đông bắt đầu chú ý, vội che mặt, cà nhắc đuổi theo vợ.
"không sinh cho anh thì em sinh cho ai?" mặt nhăn như đít khỉ, tôi gọi với theo.
may thay chaeyoung trong lòng còn có chút tình nghĩa vợ chồng. chứ nếu theo mấy bộ phim lãng xẹt, nữ chính đều không kiêng dè mà đạp hẳn một phát đau thương vào hạ bộ mấy gã sở khanh còn gì.
khẽ nuốt nước bọt, tôi cẩn thận lấy vạt áo quẹt ngang trán. dù chưa từng nếm trải cảm giác ấy nhưng chắc chắn rằng nó rất thốn, đen đủi chệch một góc, nguy cơ "gãy" như chơi.
sai một li toi cả đời!
----------------------------------------------
kết thúc chuyến hú hí trăng mật kéo dài chục ngày, chúng tôi dù ngàn lần không nỡ xa biển xanh cát vàng nơi đây nhưng vẫn phải xách mông về với tổ ấm thân yêu. máy bay hạ cánh an toàn xuống seoul lúc trời đã nhá nhem tối. vì muốn giữ sự riêng tư nên vợ chồng chúng tôi đều giữ bí mật ngày trở về với cánh phóng viên và các fan.
nhưng chaeyoung vốn mắc tính cẩn thận quá đà, cô ấy một mực bắt tôi đội mũ bucket, đeo khẩu trang kín mít, còn rước thêm quả kính mát che nửa mặt thì mới yên tâm. còn bản thân cô ấy cũng đen cả cây, bên dưới chùm cái chăn mua theo lố ở chợ cóc, bên trên thì nhiệt tình quấn cái khăn "bà già" quanh đầu trông không khác gì pháp sư đi lạc giữa thời tiết chớm thu ở seoul.
giấu đầu hở đuôi là có thật, các bạn à.
sân bay tầm tối muộn khá vắng người, nhưng quái lạ ở chỗ, ai ai có mặt ở đấy đều không nhịn được liếc về phía chúng tôi mấy lần.
một nam một nữ cao ráo, đóng cả bộ đen ngầu đét, từ đầu đến chân bảo hộ kín kẽ, xách hành lí lớn nhỏ. cũng phải thôi, cả hai đều là idol lâu năm, thần thái hơn người đặc biệt là jungkook tôi, đương tuổi đĩnh đạc trưởng thành nhất. chúng tôi cúi đầu, im lặng đẩy hành lí, chân rảo bước nhanh nhất có thể.
"ê ông ơi, nhìn hai ngươi kia như bọn tội phạm vượt biên í. tôi thấy nghi nghi."
"bà chẳng biết gì cả. đấy người ta gọi là hợp mốt. theo trend đó."
một cặp vợ chồng già vừa nhìn chúng tôi vừa thì thầm to nhỏ. tôi tất nhiên nghe thấy, bấm bụng nín cười sau lớp khẩu trang dày cộm. không ngờ kiệt tác trong một phút nông nổi của chaeyoung lại thành trend trong mắt người khác nha. quả nhiên vợ tôi có con mắt tinh tường không thua kém fashionista nào cả.
đã bình yên qua một ải và giờ là ải cuối cùng. chúng tôi chỉ cần trót lọt đi qua đám đông đang tụ lại gần cổng sân bay là coi như yên ổn.
không may đám đông đó lại là nơi đóng cọc của các fan hâm mộ đang cầm băng rôn, máy ảnh cỡ khủng, vẫy cuồng nhiệt trong lúc chờ đợi người nổi tiếng nào đó chuẩn bị xuất hiện.
tôi và chaeyoung cố tỏ ra bình thản nhất có thể, kéo sụp mũ xuống, lặng lẽ lướt qua họ.
fan girl 1 khều tay fan girl 2:
"báo động đỏ. hướng chín giờ."
fan girl 2 "đâu đâu? cái anh đội mũ đen, đeo balo leo núi đó hả? trông quen mắt thế nhỉ?"
fan girl 1 "đúng ý tao. nhưng vắt óc mãi tao cũng không nghĩ ra được đó là ai."
fan girl 2 "có khi nào.....mày hiểu ý tao chứ?"
fan girl 1 gật gật rồi lại lắc lắc.
"o-m-g! jungkook oppa! và người bên cạnh không ai khác là roséeee!"
vừa vặn nghe thấy tên mình, tôi và chaeyoung sững sờ nhìn nhau ra hiệu, chân hoạt động nhanh hơn não, đi mà như chạy, phóng thẳng ra cổng lớn.
để lại đằng sau là những tiếng hò hét chói tai và các bước chân dồn dập của đám đông.
sẽ thế nào nếu như trang báo star daily news hàng đầu đại hàn dân quốc sáng mai sẽ giật tít bài báo nóng hổi.
"cặp cựu idol mới cưới cải trang ở sân bay, thử lòng fan hâm mộ và cái kết...
.
.
.
.
đoán xem!
@ r e g i n a ❣
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro