1
Đúng năm giờ chiều, Rosé đột ngột gõ cửa căn phòng trọ đang thuê của tôi, mang theo mấy lon nước ngọt, xoài, và một số đồ ăn ... chưa nấu. Lúc đó, tôi mới ngủ trưa dậy, chỉ có thể đón cô bạn bằng một cái đầu bê bối chưa chải và sự ngạc nhiên.
Chẳng cần hỏi, Rosé bảo gọn.
- Nấu cái gì ăn đi rồi chúng mình nói chuyện.
Nói rồi Rosé cho nước ngọt vào tủ lạnh, rồi leo lên ghế sofa xem tivi. Tôi kiếm cái áo mặc cho tử tế, chải lại tóc, rồi chui vào bếp nấu nướng. Từ khi còn nhỏ tôi đã phải trọ xa nhà, tự chăm lo cuộc sống cho mình nên việc nấu nướng cũng không hẳn là cơn ác mộng, nếu không muốn nói là nấu ăn khá ngon. Còn Rosé thì nấu cũng không tệ, chỉ là cô lười và chẳng chuyên tâm vào việc mình đang làm nên có lần cô suýt làm cháy bếp. Vì vậy, thường thì tôi phụ trách việc nấu nướng.
Khi cả hai ăn no một bữa tối khá đơn giản với thịt bò xào, trứng cuộn và canh kim chi, tráng miệng thêm một trái xoài thì chúng tôi ra ban công. Ở đó gió hầu như lúc nào cũng thổi lồng lộng. Chúng tôi ngồi cạnh mấy chậu xương rồng, dưới cái vòm hoa giấy rụng tơi tả, và uống nước ngọt. Khi uống hết một lon, cô chẳng nói câu nào, đến lon thứ hai, được bốn ngụm thì lẩm nhẩm:
- Rõ ràng là rất dài.
Tôi hỏi.
- Cái gì rất dài?
- Nỗi nhớ của tớ. Rõ ràng là tớ nhớ người đó kinh khủng. Nếu mà lấy ra đo được ắt hẳn nó phải dài lắm.
Rosé không hề nhìn tôi. Cô nhìn chăm chăm xuống đường, nơi đầy ắp những vệt sáng xẹt qua xẹt lại của những chiếc xe.
- Chiết tiệt không cơ chứ? Tớ đã bảo mình là, này này, đừng có nhớ đấy. Hoặc, này này, tên đấy chẳng có chút tình cảm gì với mày hết, đừng có hy vọng nữa. Hoặc là tới tự nói với mình hai câu đấy. Thế mà cuối cùng tớ nhận ra tớ nhớ hắn kinh khủng, đến mức tớ phải đến đây nói với cậu. Nếu mà không làm thế tớ sẽ cầm điện thoại lên và gọi cho hắn.
- Cái điện thoại của cậu...?
- Đoán đúng rồi. Tớ đã bỏ vào hộc tủ, khoá lại, và đến đây đưa cậu cái chìa khoá.
Nói xong, Rosé lục túi áo khoác ngoài đưa cho tôi một cái chìa khoá be bé.
- Đấy cậu giữ đi. May sao trí nhớ tớ kém cỏi không thể nhớ nổi một số điện thoại di động nào cả nếu không cũng công cốc.
- Ừm.
- Tại sao tớ lại thích hắn đến mức đó nhỉ?
- Sao tớ biết được!
Rosé thở hắt, mệt mỏi, chán chường. Tôi có cảm giác cô bạn giống như đang đứng trước một mê cung, thật sự không muốn đi vào trong đó, nhưng vẫn bị ai đó đẩy vào và buộc phải mò mẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro