19.
Tôi đọc xong mọi thứ được viết theo bố cục như một bài văn trên tờ giấy này, sau đó đặt tay xuống.
Người bên cạnh chú ý đến chuyển động của tôi và khẽ quay đầu lại.
Lúc này, tay tôi đã chạm vào chân của Jung Kook.
Tôi có thể cảm thấy cơ thể Jung Kook run lên, sau đó anh ấy đột ngột quay đầu lại. Khi tôi nhìn thấy đôi môi mím chặt và hàng mi run rẩy của anh ấy, tôi mỉm cười, rồi đặt tay lên chân trần của Jung Kook...véo mạnh phần thịt trên chân anh ta.
Vẻ mặt của Jung Kook gần như thay đổi ngay lập tức, bàn tay của anh vô thức duỗi ra, kiên quyết che bàn tay tôi đang đặt trên đùi anh ấy.
Lòng bàn tay của Jung Kook hơi lạnh.
Tay tôi có cảm giác như một miếng ngọc bích lạnh như băng đang bám chặt vào nó.
Giáo viên phía trước đang nghiêm túc giảng bài, trong khi tôi và Jung Kook ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Vì vậy, tôi chỉ đơn giản đặt tay kia xuống và nắm lấy bàn tay mà Jung Kook đang duỗi ra.
Đôi tay của Jung Kook bất giác run lên.
Tôi siết chặt tay anh ấy bằng một tay, rồi chậm rãi dùng ngón tay mình viết lên lòng bàn tay anh ta.
"Tôi tha thứ cho cậu."
Viết xong, tôi khẽ quay mặt sang nhìn Jung Kook, thấy nước da anh hơi ửng đỏ, như vừa mới tắm xong, lúc này khóe mắt ửng đỏ cùng đôi môi mím chặt, như thế này mà trên một khuôn mặt thường lạnh lùng và vô cảm thì điều này lại càng không bình thường.
Anh ấy để ý đến chuyển động của tôi, lông mi trượt nhẹ, rồi anh nhìn tôi.
Sâu thẳm và cháy bỏng, như một dòng chảy của sự đam mê.
Tai tôi cũng bỏng rát, tôi ho nhẹ một tiếng, lập tức rút tay về, không nhìn anh nữa, ngồi thẳng lưng, chăm chú lắng nghe giảng bài.
Ngược lại Jung Kook cong ngón tay và từ từ cụp mắt xuống.
Trong giờ giải lao, hai chúng tôi im lặng một lúc cho đến khi có người gõ cửa sổ bên cạnh, tôi đứng dậy thấy là Kim Yu Gyeom.
“Sao anh lại ở đây?” Tôi mở cửa sổ.
Yu Gyeom cười một tiếng: “Làm sao, em khinh thường anh phải không?” Anh ta liếc nhìn Jeon Jung Kook bên cạnh, chậm rãi nói: “Không phải anh đến đây xem cảnh hai người chia tay sao?
Tôi tặc lưỡi nói: "Cảm ơn anh đã quan tâm. Em càng tò mò không biết hôm nay hay ngày mai cô bạn gái tiếp theo của anh sẽ lộ diện".
Nghe vậy, Kim Yu Gyeom sững sờ một hồi, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ xấu hổ, ho khan một tiếng nói: "Hôm nay em chia tay Jeon Jung Kook , ngày mai làm bạn gái anh thì sao?"
"Nghĩ gì vậy? Ngựa tốt thì không quay đầu ăn cỏ, tiên nữ thì không ăn thịt chó, anh hiểu không?" Tôi cắt lời. "Anh có nhiều bạn gái còn hơn em mua son môi, nên em không quan tâm. "
Jung Kook bên cạnh bật cười.
Tôi quay đầu lại nhìn anh.
Khi Kim Yu Gyeom ở ngoài cửa sổ định nói gì đó, Jung Kook đã nhẹ giọng nói: "Kim Yu Gyeomp, nếu cậu không muốn tôi vỗ đầu cậu như hôm qua vỗ tay cậu, thì cậu mau rụt cái đầu của cậu lại đi."
Kim Yu Gyeom: "...?"
Hắn thu lại cái đầu của mình.
Tôi gần như bật cười thành tiếng và nói với Kim Yu Gyeom bằng giọng kiềm chế: "Sắp đến giờ học rồi, anh vẫn không về."
“Biết rồi.” Kim Yu Gyeom oán hận trừng mắt nhìn tôi, sau đó xoay người rời đi.
Tôi quay lại nhìn Jung Kook, lúc này anh ấy đang nhìn tôi, ánh mắt như muốn rơi vào...trên môi của tôi?
Tôi chớp mắt.
Giọng nói ngập ngừng của anh chậm rãi vang lên: "Cậu thích loại son nào? Tôi có thể mua tặng cậu coi như một lời xin lỗi được không?"
Tôi nhìn Jung Kook, đôi mắt anh ấy trong veo, lông mi lấp lánh dưới ánh mặt trời, lúc này anh đang nhìn tôi rất nghiêm túc.
“Được thôi, một lời xin lỗi là không đủ, ít nhất phải chín mươi chín.” Tôi nghiêng đầu chống cằm, lộ ra hai má lúm đồng tiền ngọt ngào.
Jung Kook nhìn tôi, hiếm khi bối rối hỏi tôi: "Tại sao không phải là một trăm?"
“...?” Tôi mở miệng muốn nói, nhưng cuối cùng lại cười trước. “Tôi chỉ tùy tiện nói thôi, cậu tin thật à, tôi mới không cần quà xin lỗi.” Nói xong, tôi lấy hộp cơm hôm qua chưa kịp trả cho anh để trong ngăn kéo ra.
Jung Kook lấy hộp cơm, nhưng heo Peppa trên đó đã biến mất, thay vào đó là đầy sticker hình Thủy Thủ Mặt Trăng.
“Trông đẹp không?” Tôi nghiêng người nhìn khuôn mặt hơi cúi xuống của anh.
Lúc này, anh nhướng mắt, cười nhẹ với tôi: "Rất đẹp."
Tôi lại một lần nữa bị đánh gục bởi vẻ đẹp của Jung Kook.
___________
Đăng giờ này liệu có ai xem k nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro