Chương 6: Ánh Sáng Trong Mắt Nhau


Chương 6: Ánh Sáng Trong Mắt Nhau

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Ánh sáng ban mai len qua cửa sổ của căn phòng Silk Palace, phủ lên những sợi tơ bạc lấp lánh như hàng nghìn viên pha lê. Gira mở mắt chậm rãi, nhíu mày vì đầu còn hơi đau sau trận chiến Shugoddam. Cậu cố gắng ngồi dậy, nhưng từng cử động nhỏ cũng làm cậu thở hổn hển.

"Ê... cậu dậy rồi à?" – tiếng Jeramie vang lên, nhẹ nhàng nhưng không che giấu sự lo lắng. Hắn đang đứng gần cửa sổ, ánh sáng chiếu lên mái tóc đen bóng, và đôi mắt đầy trìu mến vẫn không rời Gira.

Gira quay nhìn, thấy Jeramie ngồi bên cạnh, tay hắn cầm một chiếc khăn ấm. "Anh... sao anh ở đây?" – giọng cậu khàn khàn, vẫn còn yếu.

"Ta... không rời một bước khi biết em không ổn." – Jeramie đáp, bước tới, đặt khăn lên trán Gira. – "Cậu biết không, Gira... trái tim ta suýt nữa đã vỡ khi thấy em bị thương."

Gira đỏ mặt, cố gắng cười: "Anh... anh làm như vậy... em đâu có đáng sợ đâu..."

"Đáng sợ hay không không quan trọng." – Jeramie nói nghiêm túc, đôi mắt lóe lên một ánh sáng lạ. – "Điều quan trọng là ta... không muốn mất em."

Cậu sững lại, nhìn hắn, tim đập nhanh. Dù chưa kịp nói gì, Gira cảm nhận được một điều: lần đầu tiên, Jeramie không đùa, không trêu, không hoa mỹ. Chỉ là chân thành, thật đến mức làm cậu... nghẹn lời.

Jeramie ngồi xuống bên cạnh giường, tay cậu nắm nhẹ lấy tay Gira. "Em có biết không... khi thấy em chiến đấu một mình, ta vừa tự hào vừa lo sợ đến mức không thở nổi."

Gira hơi cúi mặt, ánh mắt lúng túng. "Em... em không biết phải nói sao... anh..."

Jeramie mỉm cười, đôi mắt nheo lại vì xúc động: "Không cần nói gì cả. Chỉ cần em ở đây, còn nắm tay ta, là đủ. Nhưng... cậu phải hứa sẽ không dại dột một mình nữa."

"Anh..." – Gira muốn phản bác, nhưng từng từ dường như nghẹn lại trong cổ họng. Cậu chỉ gật nhẹ, rồi khẽ nắm tay Jeramie lại.

Jeramie cảm nhận được cử chỉ ấy, lòng hắn như vỡ òa. "Ta... ta đã muốn nói với em từ lâu, nhưng không bao giờ dám. Nhưng hôm nay... ta không che giấu nữa. Gira, ta... yêu em. Không phải trò đùa, không phải lời nói hoa mỹ... mà là... tình cảm thật."

Gira sững sờ, tim đập rộn ràng. Cậu chưa kịp trả lời, nhưng đôi mắt sáng lên ánh nhìn khóe khóe lo lắng xen lẫn vui sướng. Cậu nhẹ nhàng siết tay Jeramie, thì thầm: "Em... em cảm nhận được... nhưng..."

Jeramie hơi nghiêng đầu, mỉm cười dịu dàng. "Nhưng gì?"

"Nhưng... em còn chưa chắc... nhưng em... cũng muốn... ở bên anh..." – Gira nói, từng từ như thốt ra khó nhọc, nhưng chân thành.

Một nụ cười nhẹ tràn ra trên môi Jeramie, hắn nhẹ nhàng kéo Gira vào lòng, áp trán cọ vào trán cậu. "Chỉ thế thôi cũng đủ khiến ta hạnh phúc cả đời rồi. Ánh sáng của ta... đừng bao giờ rời xa ta nữa."

Gira nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm, nhịp tim, và mùi hương quen thuộc của Jeramie. "Em... sẽ không."

Khoảnh khắc ấy, cả căn phòng như tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió thổi qua các sợi tơ bạc, ánh sáng ban mai phủ lên hai người. Một cảm giác vừa ngọt ngào vừa an toàn tràn ngập, như thể mọi bóng tối đã lùi xa, nhường chỗ cho ánh sáng trong mắt nhau.

Jeramie kéo Gira ngồi dậy, đưa tay nâng chiếc cằm cậu lên. "Ta muốn nhìn thấy em cười thật sự. Không chỉ vì trận chiến hay vì ta lo lắng... mà vì chính em."

Gira đỏ mặt, cười khẽ: "Anh... luôn làm em bối rối."

"Ta biết." – Jeramie thì thầm, nhưng ánh mắt vẫn chan chứa yêu thương. "Nhưng ta muốn bối rối cùng em... suốt cả đời."

Cả hai cùng cười, nhẹ nhàng, trong không gian lấp lánh ánh sáng. Từng tia sáng phản chiếu trên tơ bạc, tựa như vũ điệu của niềm vui và hy vọng.

Một khoảnh khắc yên ắng nữa trôi qua, Gira khẽ thở dài: "Anh... em vẫn nhớ... những trò trêu chọc của anh nữa."

Jeramie cười lớn, kéo cậu gần hơn: "Đúng rồi, ta sẽ không dừng đâu. Nhưng giờ... ta sẽ chỉ trêu em bằng cách khiến trái tim em rung động thôi."

Gira nhắm mắt, dựa vào hắn, cười khẽ. "Ừ... nhưng... đừng làm quá mạnh nha, anh..."

Jeramie thì thầm vào tai cậu: "Ta hứa... chỉ đủ để em biết... em là ánh sáng của ta."

Ánh sáng ban mai rọi qua cửa sổ, lấp lánh trên từng sợi tơ, phản chiếu vào đôi mắt Gira – nơi ánh sáng và tình cảm của Jeramie giao hòa, tạo nên khoảnh khắc mà cả hai đều sẽ nhớ mãi.

Và từ giây phút đó, trong lòng Gira và Jeramie, một điều chắc chắn: dù bóng tối còn vây quanh thế nào, ánh sáng của nhau sẽ luôn dẫn đường. 

.

.

.

.

.

.

-imeto-

cập nhật 12h15' trưa hằng ngày

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro