Chương 8: Bước Chân Vào Ánh Sáng


Chương 8: Bước Chân Vào Ánh Sáng

.

.

.

.

.

.

. _______________________(Phần 1)

Ánh nắng buổi chiều rót xuống vườn tơ, xuyên qua những sợi tơ bạc, tạo thành những vệt sáng lấp lánh trên mặt đất. Gira đi trước, đôi mắt vẫn còn dõi theo từng sợi tơ lung linh, cảm giác như cả vườn tơ đang nhảy múa cùng nhịp tim cậu.

"Anh... nơi này đẹp quá..." – cậu thở nhẹ, nhìn xung quanh.

Jeramie bước theo sau, tay đặt sau gáy, nở nụ cười hoa mỹ thường thấy. "Đẹp à? Chỉ là ánh sáng phản chiếu thôi. Cái đẹp thực sự... là khi em bước vào, khiến mọi thứ bừng sáng."

Gira đỏ mặt, quay đi, cố kìm nụ cười. "Anh... lúc nào cũng biết nói mấy câu khiến em bối rối."

Jeramie cười khẽ, bước đến gần, đặt tay lên vai cậu. "Bối rối? Tốt chứ. Ta muốn em cảm nhận được ánh sáng của ta... và trái tim em."

Gira lặng lẽ nhìn hắn, thấy đôi mắt Jeramie ánh lên một vẻ chân thành hiếm khi thấy trước đây. Cậu cúi mặt, giọng run run: "Anh... em... cũng muốn..."

Jeramie nghiêng đầu, áp trán vào trán Gira, thì thầm: "Muốn gì, ánh sáng của ta?"

"Muốn... ở bên anh..." – Gira thốt ra, tim đập nhanh, ánh mắt lóe lên niềm tin và chút e thẹn.

Jeramie mỉm cười, siết nhẹ tay cậu. "Được thôi. Ta hứa sẽ luôn ở bên em, dù bất cứ thử thách nào."

Cả hai tiếp tục bước ra khỏi vườn tơ, bàn tay vẫn nắm chặt nhau. Gira dựa vào Jeramie, cảm nhận hơi ấm lan tỏa, và trong lòng cậu tràn đầy bình yên.

Đằng sau, những sợi tơ bạc rung nhẹ theo nhịp gió, phản chiếu ánh sáng như muôn vàn vì sao lấp lánh, theo dõi hai con người vừa mới tìm thấy sự gần gũi, vừa ngọt ngào, vừa trêu đùa nhưng chân thành. 

.

.

.

. ________________________(Phần 2)

.

.

Khi Jeramie và Gira vừa rời khỏi vườn tơ, một tiếng động vang lên từ phía cổng Silk Palace. Một đàn chim tơ đột nhiên bay lên, tạo ra một cơn gió mạnh, và một mảnh tơ bạc lỏng lẻo rơi xuống che khuất tầm nhìn.

"Gira! Cẩn thận!" – Jeramie hốt hoảng, lao tới nắm tay cậu kéo ra khỏi hướng gió.

Gira ngã vào lòng hắn, mắt mở to. "Anh... anh thật sự quá lo xa rồi!"

Jeramie nheo mắt, mỉm cười: "Không lo xa đâu. Ta chỉ sợ nếu ánh sáng của ta – tức là em – gặp nguy hiểm."

Đột nhiên, một tiếng nổ nhỏ vang lên gần cổng, một vật thể rơi xuống, làm đất rung lên. Jeramie lập tức kéo Gira nép sát vào mình, ánh mắt căng thẳng nhưng không giấu được vẻ kiên định.

"Anh... chuyện gì vậy?" – Gira hỏi, vẫn hơi run.

"Chúng ta cần phối hợp. Ta sẽ dẫn cậu qua phía sau, tránh mảnh vỡ." – Jeramie vừa nói vừa giang tay che chắn.

Hai người cùng nhau di chuyển, Jeramie luôn giữ cậu gần mình, vừa bảo vệ vừa nhẹ nhàng trêu đùa: "Em thật ra rất nặng, nhưng ta thích cảm giác này."

Gira đỏ mặt, cố gắng nhún vai: "Anh... anh làm em bối rối!"

Jeramie cười, nhưng vẫn tập trung dẫn Gira qua nơi nguy hiểm. "Ta thích khiến em bối rối, nhưng chỉ khi em an toàn. Không ai được phép làm hại ánh sáng của ta."

Khi cả hai vượt qua khu vực nguy hiểm, họ dừng lại, thở nhẹ. Jeramie nhìn Gira, đôi mắt lóe lên vẻ dịu dàng: "Em thấy không... dù có bất ngờ hay nguy hiểm, ta luôn ở đây."

Gira nắm tay hắn, giọng nhỏ nhưng đầy tin tưởng: "Ừ... em biết... và em... cảm ơn anh."

Jeramie cười, kéo cậu gần hơn, áp trán vào trán Gira: "Cảm ơn là gì... chỉ cần em ở bên ta, là đủ. Ánh sáng của ta... em làm nó rực rỡ hơn cả trời xanh."

Một khoảng yên lặng trôi qua, chỉ còn tiếng gió và sợi tơ bạc lung linh xung quanh, phản chiếu một khoảnh khắc vừa kịch tính, vừa ngọt ngào. Hai trái tim, một lần nữa, gần nhau hơn, sẵn sàng bước vào phần tiếp theo của hành trình.

.

.

.

.

.

. _______________________(Phần 3)

.

.

.

Sau khi vượt qua sự kiện bất ngờ, Jeramie dẫn Gira vào một khu vực yên tĩnh bên trong Silk Palace, nơi ánh sáng chiếu qua những sợi tơ bạc, tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đất.

"Anh... anh luôn làm mọi thứ... khiến em... không biết phải nói gì nữa," – Gira thở nhẹ, đỏ mặt.

Jeramie cười, nghiêng người về phía cậu, đôi mắt lấp lánh vẻ tinh nghịch: "Thật sao? Ta chỉ muốn em hiểu rằng... mỗi lần thấy em lo lắng hay sợ hãi... trái tim ta lại rung động. Ta muốn em biết... em quan trọng đến nhường nào."

Gira im lặng, chỉ nhìn hắn, tim đập nhanh. Cậu cảm nhận được từng lời nói của Jeramie, chân thành và sâu sắc hơn bất cứ lời hoa mỹ nào hắn từng thốt ra.

"Em... em cũng... cảm nhận được..." – Gira thì thầm, giọng run run. – "Nhưng... em vẫn còn bối rối..."

Jeramie mỉm cười, áp trán vào trán cậu, giọng trầm nhưng dịu dàng: "Bối rối cũng tốt. Ta thích thấy em bối rối. Nó làm trái tim ta... vỡ òa theo cách tốt đẹp nhất."

Gira nhắm mắt, tựa đầu vào vai Jeramie, cảm nhận hơi ấm lan tỏa. "Anh... anh thật... đặc biệt..."

Jeramie khẽ cười, vuốt nhẹ tóc cậu, thì thầm: "Đặc biệt? Không, ánh sáng của ta... em là điều đặc biệt nhất trong cuộc đời ta. Ta muốn được ở bên em... không chỉ hôm nay, mà mãi mãi."

Gira khẽ cười, tim rung lên từng nhịp. "Ừ... em... cũng muốn... ở bên anh..."

Jeramie siết tay cậu, ánh mắt ánh lên niềm vui và yêu thương: "Ta biết... chỉ cần em nói vậy thôi, ta đã hạnh phúc rồi. Ta hứa sẽ luôn làm em cười, bảo vệ em, và trêu chọc em... nhưng chỉ theo cách khiến em hạnh phúc thôi."

Gira đỏ mặt, cố gắng tránh ánh mắt hắn, nhưng không giấu nổi nụ cười. "Anh... anh luôn... khiến em vừa lo vừa vui..."

"Đúng vậy. Ta thích cảm giác này. Nó chứng tỏ rằng em vẫn cảm nhận được ta... và ta... cũng cảm nhận được em." – Jeramie thì thầm, áp trán vào trán Gira lần nữa.

Ánh sáng phản chiếu trên những sợi tơ bạc, nhảy múa theo nhịp tim họ, tạo nên một khoảnh khắc vừa ngọt ngào, vừa lãng mạn, vừa tinh nghịch. Trong lòng hai người, một điều rõ ràng: họ đã tìm thấy ánh sáng trong mắt nhau, và không gì có thể phá vỡ sợi dây kết nối ấy. 

.

.

.

.

._______________________(Phần 4)

.

.

.

Ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả Silk Palace, xuyên qua các sợi tơ bạc, tạo nên những dải sáng lung linh như một bữa tiệc ánh sáng dành riêng cho Jeramie và Gira. Cả hai ngồi bên nhau trên một băng ghế tơ, Jeramie đặt tay lên vai Gira, nụ cười hắn vẫn tinh nghịch nhưng ánh mắt lấp lánh vẻ dịu dàng.

"Anh... em không ngờ... Silk Palace lại đẹp đến thế này..." – Gira thốt lên, mắt vẫn còn ngấn lệ, nhưng là những giọt lệ hạnh phúc.

Jeramie nghiêng đầu, áp trán vào trán cậu, giọng trầm: "Ta biết... nhưng nơi này chỉ hoàn hảo khi có em ở đây. Ánh sáng thật sự không phải do tơ hay ánh hoàng hôn... mà là do em mang đến."

Gira đỏ mặt, cố gượng cười, nhưng lòng lại ấm áp lạ thường. "Anh... lúc nào cũng nói mấy câu nghe vừa hoa mỹ vừa... làm em bối rối..."

Jeramie cười khẽ, vuốt nhẹ tóc cậu, nói nhỏ: "Bối rối cũng tốt... chứng tỏ em còn cảm nhận ta. Và... ta thích cảm giác này. Thật sự."

Gira nghiêng người, tựa vào hắn, tim đập nhanh. "Anh... anh luôn làm em... vừa lo vừa vui... vừa hạnh phúc..."

Jeramie cười lớn, ôm cậu gần hơn, áp trán vào trán Gira: "Đúng rồi. Ta sẽ luôn làm em vừa lo vừa vui... và hạnh phúc. Như bây giờ, ánh sáng của ta..." – hắn kéo cậu vào lòng, giọng run run vì cảm xúc – "... em khiến ta hạnh phúc đến mức không thở nổi."

Gira nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hơi ấm, nhịp tim và mùi hương quen thuộc của Jeramie. "Em... cũng... hạnh phúc..." – cậu thì thầm, khẽ dựa đầu vào vai hắn.

Jeramie mỉm cười, đặt tay lên tay cậu, siết nhẹ: "Ta hứa... sẽ không bao giờ để em cô đơn, không bao giờ để ánh sáng này bị dập tắt. Ta sẽ cùng em đi qua mọi thử thách, dù là bóng tối hay nguy hiểm..."

Gira mở mắt, nhìn hắn, ánh mắt lóe lên niềm tin. "Anh... em biết... và em... sẽ luôn tin anh..."

Jeramie nghiêng đầu, mỉm cười tinh nghịch, nhấc nhẹ cằm Gira lên: "Thế nhé, ánh sáng của ta... nếu em tin ta, thì hôm nay... ta sẽ trêu em thật kỹ một chút."

"Anh... anh lại..." – Gira đỏ mặt, cười khẽ, nửa trách nửa vui.

Jeramie nháy mắt: "Đúng rồi. Ta sẽ trêu em, nhưng chỉ theo cách khiến em cười... và để trái tim em rung động mãi."

Gira khẽ thở dài, dựa vào hắn, vừa cười vừa nhún vai: "Ừ... nhưng đừng quá mức nha, anh... ánh sáng của em có hạn..."

Jeramie cười lớn, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu, thì thầm: "Không sao... ánh sáng của em sẽ luôn được bảo vệ... bởi ta, Jeramie, kẻ mưu mô nhưng rất yêu em."

Gira cười khẽ, khẽ nắm tay hắn, cảm nhận tình cảm tràn ngập xung quanh, trong ánh hoàng hôn và sợi tơ bạc lấp lánh. Cả hai yên lặng một lúc, tận hưởng khoảnh khắc ấm áp, vừa ngọt ngào vừa tinh nghịch, mở ra hành trình mới nơi trái tim họ đã kết nối hoàn toàn.

Ánh sáng hoàng hôn chiếu rọi khắp nơi, phản chiếu trong đôi mắt Gira – nơi ánh sáng và tình cảm của Jeramie giao hòa, tạo nên một khoảnh khắc mà cả hai sẽ nhớ mãi, mở ra một chương tiếp theo đầy thử thách và niềm vui.

.

.

.

.

.

.

.

-imeto-

cập nhật 12h15' trưa hằng ngày

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro