1

Cổ họng khô rát, thái dương giật liên hồi, còn gáy thì đau buốt như vừa bị ai đó dùng chai bia phang trúng. Giang Hành tỉnh dậy trong cơn đau nhức sau một đêm say mèm.

Hắn nhớ hôm qua đi uống rượu cùng Lộng Giản và mấy người khác, ba người kia cũng có mặt, ai nấy đều chơi hết mình — bia, vang đỏ, rượu trắng, loại nào uống được cũng đều thử qua. Việc hắn say bí tỉ chẳng có gì lạ.

Lý Phái Ân thì không.

Người bình thường vốn thích uống rượu ấy hôm qua lại không đụng đến một giọt, hình như vì đã uống thuốc từ trước. Cả buổi, anh là người duy nhất còn tỉnh táo. Giang Hành nhớ lúc đó mình đã say đến mức vùi đầu vào ghế sofa ở khu vực riêng, còn Lý Phái Ân thì kéo hắn dậy, dìu hắn vào thang máy.

Rồi sau đó... thì sao?

Ký ức của Giang Hành bỗng trở nên trống rỗng. Nhưng hắn lờ mờ nhớ hình như đã có chuyện gì đó xảy ra, một chuyện rất kinh khủng.

Giang Hành cố gượng dậy, nhưng khi tấm chăn ma sát với da thịt trần, âm thanh đó khiến hắn khựng lại. Vén chăn lên, quả nhiên — toàn thân trần trụi. Giang Tiểu Hành vì phản ứng sinh lý buổi sáng mà đang... chào cờ.

Ừm... có lẽ do hắn say quá, rồi nôn ra hết, Lý Phái Ân tốt bụng cởi đồ giúp. Ừ, chắc chắn là thế. Phải là thế. Giang Hành nghĩ, và chạm mắt với Lý Phái Ân vừa bước ra khỏi phòng tắm — trên người là chiếc áo sơ mi của hắn.

Chiếc áo sơ mi chỉ vừa che đến đùi trên, Lý Phái Ân đi lại với tư thế rất kỳ quặc, cạp quần lót màu xám lỏng lẻo, may mà không tuột, đủ để che chắn phần riêng tư.

"Tỉnh rồi à." Giọng Lý Phái Ân khàn đặc như bị cảm nặng, chồng lên tiếng khóc nức nở, rên rỉ dưới thân hắn đêm qua. Giang Hành không phải là người thích trốn tránh, nhưng giờ phút này hắn thực sự muốn lấy khẩu súng lục tự bắn chết mình.

Trải nghiệm tình một đêm với một đồng nghiệp quen được ba tháng là thế nào? Giang Hành nghĩ mình có thể lên Zhihu lập một topic, loại có thể theo dõi lâu dài, vì Lý Phái Ân không chỉ là đồng nghiệp của hắn, mà còn là bạn diễn "đam mỹ" của hắn trong một thời gian dài sắp tới.

Lý Phái Ân rõ ràng không có nhiều suy nghĩ như hắn, cổ họng anh rất đau, nói chuyện cũng khó khăn, nên chỉ chọn điều quan trọng nhất để hỏi: "Cậu có bệnh gì không?"

Giang Hành: ?

Lời này nghe qua như đang mắng người, suy nghĩ kỹ lại thì quả thực là đang gián tiếp mắng hắn. Bởi vì Giang Hành đã nhớ ra, hôm qua hắn như một kẻ điên, vừa cắn môi vừa giữ chặt tay người kia, không hề dùng biện pháp an toàn nào, hình như còn... xuất tinh trong không dùng bao.

Giang Hành có chút cuống, nói hắn không có bệnh.

"Cậu có muốn xem báo cáo khám sức khỏe không? Tôi mới làm năm nay, tôi không chơi bời bừa bãi, không có bệnh tình dục, tôi thề."

Lý Phái Ân vô cùng cạn lời, người ta cạn lời đến mức tột cùng thì thực sự sẽ cười, anh thậm chí còn rất điềm tĩnh giữ chặt hai bàn tay đang lắc lư khiến anh chóng mặt hoa mắt lại, nói không cần đâu.

"Cậu cứ coi như... chưa có chuyện gì xảy ra đi."

Giang Hành im lặng, mím môi nói tay cậu nóng quá, có phải sốt rồi không?

Nói nhảm, bị hắn hành hạ cả một đêm, mãi đến gần sáng mới được buông tha. Lý Phái Ân đã rất chật vật dựa vào bức tường gạch men lạnh lẽo trong phòng tắm, từ từ móc những thứ Giang Hành bắn vào ra, giờ chân vẫn còn mềm nhũn.

Nhưng anh không muốn dây dưa với Giang Hành về chuyện này. Lật chăn lên, tìm thấy chiếc quần nhăn nhúm ở góc giường, rồi khó khăn mặc vào, Lý Phái Ân mới nhớ ra giải thích: "Áo tôi bị cậu xé rách rồi, quần lót cũng... nên tôi lấy tạm của cậu."

"Không sao đâu." Vừa dứt lời Giang Hành đã muốn tự tát mình một cái. Rõ ràng Lý Phái Ân cũng nghĩ như vậy, khóe miệng anh giật giật mấy cái, nói không sao thì tôi đi trước.

Cho đến khi tiếng cửa "cạch" khép lại vang lên trong buổi sáng hơi tĩnh lặng, Giang Hành mới phản ứng chậm chạp nhận ra, Lý Phái Ân hình như không định bắt hắn chịu trách nhiệm.

Đầu óc cứ quay cuồng từ sáng, Lý Phái Ân nghĩ, ngủ một giấc là ổn thôi.

Cuộn chăn lại vùi mình vào trong, như thể làm vậy có thể xóa sạch những hình ảnh hỗn loạn ra khỏi đầu.

Rất đau, rất mệt, nhắm mắt lại là Giang Hành, Giang Hành với khuôn mặt lạnh lùng, Giang Hành đang dùng sức thao anh. Mở mắt là hiện thực, nhắm mắt lại là ác mộng. Lý Phái Ân ngủ nửa mê nửa tỉnh, mắc kẹt trong nỗi đau không thể thoát ra.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, gần như thô bạo kéo anh từ vũng bùn lên mặt đất.

Là Giang Hành.

Lý Phái Ân mặt nặng mày nhẹ nói còn muốn làm gì nữa, anh bây giờ không có tâm trạng để giả lả với ai.

"Cậu sốt rồi," Giang Hành giơ túi nhựa trên tay cho anh xem, bên trong có thuốc, "Tôi cũng có trách nhiệm."

Cuối cùng vẫn để người vào nhà, Lý Phái Ân lại cuộn mình vào chăn, yếu ớt nói đun nước nóng xong cậu có thể đi, tôi tự uống thuốc được.

Giang Hành không trả lời, lấy nhiệt kế mới mua ra khỏi túi, chuẩn bị đo nhiệt độ cho anh. Vừa vén chăn lên, Lý Phái Ân đã phản ứng rất mạnh, gạt tay hắn ra, để lộ ánh mắt cảnh giác, sợ hãi, nhanh chóng khiến hắn bỏng rát.

Giang Hành không phải là Thẩm Văn Lang, say rượu mất ý thức là có thể quên đi rất nhiều chuyện. Ký ức đêm qua càng lúc càng rõ ràng khi hắn tỉnh táo lại, hắn nhớ Lý Phái Ân đã khóc, giống như Cao Đồ trong tiểu thuyết, nước mắt từ từ chảy xuống tay hắn, còn nhớ Lý Phái Ân đã nói rất nhiều lần đau.

Nhẹ nhàng, đứt quãng, "Giang Hành, tôi đau quá."

Và hắn không đáp lại gì cả, chỉ siết chặt eo người ta để thỏa mãn dục vọng của mình.

Giang Hành luôn nghĩ mình là một bạn tình khá tốt, dù là với người yêu hay bạn giường, hắn đều cố gắng mang lại giá trị cảm xúc cho đối phương. Hắn băn khoăn nghĩ, tại sao gặp Lý Phái Ân lại mất kiểm soát như vậy.

Lùi lại một bước, giữ khoảng cách nhất định với anh, Giang Hành dịu giọng nói tôi chỉ muốn đo nhiệt độ cho cậu thôi.

"Sẽ không làm gì cậu đâu, đừng sợ."

"Tôi không... tôi không sợ." Lý Phái Ân lắp bắp vẫn không chịu yếu thế, nhỏ giọng phản bác một câu.

"Được rồi được rồi, cậu không sợ, vậy có thể để tôi đo nhiệt độ không?"

Thấy người kia ngoan ngoãn kẹp nhiệt kế vào nách, rồi lại rúc vào chăn, Giang Hành không nhịn được đưa tay chạm vào trán Lý Phái Ân, nóng đến đáng sợ, sự tự trách trong lòng hắn lại càng sâu hơn.

May mắn là chỉ sờ thấy nóng, đo ra hơn ba mươi tám độ, tạm thời không cần đến bệnh viện.

Uống thuốc xong lại dán miếng dán hạ sốt, Lý Phái Ân nghĩ mình thực sự cần phải ngủ một giấc thật ngon. Lại bị người kia banh hai chân ra, mỹ miều gọi là, bôi thuốc.

Tay Giang Hành đã được ngâm qua nước ấm, khi áp vào đùi anh thì nóng ran, dịu dàng nhưng không cho phép từ chối: "Không bôi thuốc cậu sẽ rất khó chịu đấy."

Người này thực sự có bệnh. Lý Phái Ân vừa cắn khớp ngón tay, vừa lơ mơ thầm mắng. Giang Hành không biết người dưới thân đang nghĩ gì, đeo bao ngón tay vào, bôi đều lớp thuốc mỡ màu xám vàng vừa nặn ra từ tuýp thuốc lên. Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thực sự nhìn thấy hậu huyệt bị hắn giày vò đến không còn hình dạng của Lý Phái Ân, Giang Hành vẫn không khỏi hít một hơi khí lạnh. Chỗ đó sưng đỏ đến mức có vẻ gợi tình, khi tiếp xúc với không khí thì không ngừng co rút, mỗi lần co thắt lại rỉ ra chút máu.

Giang Hành đã rất nhẹ nhàng rồi, nhưng thuốc mỡ lạnh lẽo chạm vào vùng quá nhạy cảm, Lý Phái Ân không chịu nổi, lầm bầm nói không cần nữa, phát ra những tiếng rên rỉ vụn vỡ, muốn khép chân lại, nhưng lại bị người kia tách ra.

Đá chân vào eo hắn, Giang Hành liền dùng bàn tay không đeo bao ngón tay nắm lấy cổ chân anh, nếu là bình thường Lý Phái Ân có lẽ đã đánh nhau với hắn rồi, nhưng bây giờ anh mềm nhũn khắp người, chỉ có thể cắn môi, yếu ớt bảo hắn cút đi.

"Ngoan nào, Phái Ân, tôi đang giúp cậu." Giang Hành nói rất dịu dàng, nhưng ngón tay đeo bao cao su lại không chút thương tiếc thăm dò vào nơi mà vài giờ trước hắn đã dùng một thứ khác đâm vào. Dù bị thao đến sưng đỏ tàn tạ, lúc này vẫn nhiệt tình mút lấy vật thể lạ. Lý Phái Ân giống như con mèo bị nắm gáy, trở nên bất động.

Giang Hành tưởng anh đã thực sự nghe lời, tăng tốc bôi thuốc đều, thở phào nhẹ nhõm, đang định nói vài lời tốt đẹp để dỗ dành, thì phát hiện người dưới thân đang run rẩy một cách khó nhận thấy.

Lý Phái Ân đang khóc.

(còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro