4

Giang Hành vẫn bao trọn việc ăn ở đi lại của Lý Phái Ân. Cả hai lại một lần nữa ngầm hiểu, chuyện lăn giường hay giúp người kia tự sướng cũng không ảnh hưởng đến mối quan hệ đồng nghiệp của họ.

Cảnh quay của Lý Phái Ân không nhiều, mỗi ngày ngoài việc xử lý những tranh chấp với Hòa Mã, anh chỉ đi loanh quanh ở phim trường.

Công ty cũ không chịu buông tha cho anh, nói anh vi phạm hợp đồng, nói anh không hợp tác làm việc, Lý Phái Ân nhìn thấy bản tuyên bố đó chỉ thấy buồn cười, quay sang tìm luật sư khởi kiện. Đánh những vụ kiện như thế này là bào mòn tâm trí nhất, dài dòng phức tạp. Anh biết Hòa Mã chỉ muốn kéo dài thời gian, làm hao mòn tinh thần anh, cho đến khi anh kiệt sức, cho đến khi anh tự động từ bỏ việc bảo vệ quyền lợi.

Lý Phái Ân không có lựa chọn nào khác, anh buộc phải làm những việc tốn tâm sức này, dù đã quá tải.

Sụp đổ là chuyện thường tình trong thế giới người lớn, ai mà chẳng có những khoảnh khắc cảm thấy không thể chịu đựng nổi? Quá nhiều. Lý Phái Ân không phải là loại người thích kể lể đau thương để nhận được sự đồng cảm, anh cần thời gian, cẩn thận bao bọc vết thương, cho đến khi nó không còn chảy máu, cho đến khi đóng vảy. Nhưng anh quên mất, giới hạn chịu đựng của một người là có hạn.

Luật sư lại gửi một tin nhắn thoại dài 60 giây, Lý Phái Ân theo phản xạ nhắm mắt lại, sự căng thẳng dày đặc lan tỏa trong tim, anh không thể kiểm soát được việc mình run rẩy. Rất nhiều thuật ngữ chuyên môn anh không hiểu, anh chỉ biết tất cả các phương án của luật sư đều truyền đạt cho anh một thông tin – vụ kiện này có thể sẽ kéo dài một hai năm, thậm chí lâu hơn.

Tuyệt vọng không? Chắc chắn rồi. Dù tuyệt vọng đến mấy cũng phải chịu đựng cơn co giật theo bản năng của cơ thể để nhận lấy cực hình của mình. Lý Phái Ân nghĩ hãy thư giãn một chút, rồi lại thư giãn thêm một chút nữa. Giang Hành giật lấy điện thoại của anh, tắt màn hình, nói tôi quay xong rồi.

"Thời gian còn sớm, đi xem phim nhé?"

Cơn lốc xoáy sâu hun hút và dữ dội dần ngừng quay theo kế hoạch luyên thuyên của Giang Hành, trở lại thành mặt biển tĩnh lặng. Lý Phái Ân kéo ống tay áo Giang Hành, trở về mặt đất khô ráo và an toàn. Giang Hành tưởng Lý Phái Ân muốn nói chuyện với mình, ngồi xổm xuống, ngẩng mặt lên nhìn anh: "Vậy có đi không?"

Lý Phái Ân nhìn chằm chằm vào mắt Giang Hành, rất sáng, dường như thực sự đang mong chờ cái gật đầu của anh, vô cớ khiến anh nhớ đến những con chó lớn đòi xương chủ nhân, loại mà ôm vào thì mềm mại, sẽ liếm tay anh.

Bộ phim hài họ xem, Lý Phái Ân không hứng thú lắm, Giang Hành nói coi như đi cùng tôi đi.

Nhân vật chính bị mắc kẹt trong một lời nói dối khổng lồ giống như một chiếc lồng chân không, cái giá để phá vỡ cục diện là máu tươi đầm đìa, biến thành một con bướm gãy cánh.

Lý Phái Ân rất im lặng khi xem phim, mắt được màn hình chiếu sáng, Giang Hành nhìn đôi mắt đó, bất ngờ ghé sát tai anh, nói chúng ta đi thôi.

"Cậu đúng là tùy hứng." Ngoài phòng chiếu thỉnh thoảng có người đi qua, hai người đàn ông lớn kéo kéo đẩy đẩy quả thực rất thu hút sự chú ý, Lý Phái Ân hất tay Giang Hành đang nắm cổ tay mình ra, hơi khó chịu nói. Anh không thích làm việc gì đó giữa chừng lại bỏ cuộc, điều này khiến anh cảm thấy rất thất bại.

Giang Hành cúi người cười: "Cậu có bao giờ trốn học chưa?"

"Chưa."

"Học sinh giỏi nhỉ," Giang Hành lúc này đứng thẳng dậy, hắn biết Lý Phái Ân đã thả lỏng, "Tôi rủ rê cậu hư hỏng nhé."

"Đi thôi, để đền tội, tôi mời cậu ăn cơm, muốn ăn gì?"

Lý Phái Ân lườm hắn một cái, Giang Hành đẩy vai anh nói "Được rồi, được rồi. Đừng giận mà, ăn đồ Nhật nhé. Tôi biết có một quán đồ Nhật rất ngon gần đây."

Ăn cơm xong trở về khách sạn, tóc vẫn còn ướt sũng đã đổ xuống giường. Lý Phái Ân sau bốn tiếng lại mở WeChat của luật sư ra, lần này không còn hoảng hốt, anh rất bình tĩnh nghe hết tin nhắn thoại luật sư gửi cho mình, chỉ là nhắc nhở anh một số điều cần lưu ý khi ra tòa, hóa ra không có gì to tát cả.

Giống như câu "Không sao đâu", "Ổn rồi", "Đừng lo lắng" mà Giang Hành đã nói với anh rất nhiều lần. Anh luôn cảm thấy Giang Hành mang tâm lý "nước đến chân mới nhảy", bây giờ xem ra, điều anh thiếu hình như chính là tâm lý này.

Đang chuẩn bị tắt điện thoại thì tin nhắn của Giang Hành bật lên, là một bức ảnh, trong ảnh anh đi phía trước, Giang Hành đi theo sau ở xa, khung hình bị lệch, trông anh đứng lọt giữa ngón cái và ngón trỏ của Giang Hành, nhỏ xíu.

Ngay sau đó lại là một tin nhắn khác, là sticker được chỉnh sửa từ bức ảnh đó, kèm theo chú thích, Phái Ân bé nhỏ, nằm trong tầm tay.

Lý Phái Ân cười đến cạn lời, Giang Hành đúng là vô vị như vậy. Rồi anh lại vô vị đến mức lật xem những bức ảnh Giang Hành mà anh chụp lén. Thực ra không có nhiều, nhưng rất kỳ lạ, lúc chụp không nhận ra, Giang Hành hình như có khả năng cảm nhận được ống kính của anh. Trong số ít những góc chụp lén, luôn có thể quay đầu lại một cách chính xác, ánh mắt như có như không khóa chặt ống kính, giống như đang nhìn xuyên qua ống kính để nhìn anh.

Điều đó khiến trái tim Lý Phái Ân đập mạnh một cái.

Giang Hành đợi mãi không thấy Lý Phái Ân đáp lại, cuối cùng người kia gửi cho hắn một tin chúc ngủ ngon, kèm theo emoji mặt trăng.

Lý Phái Ân trong thế giới của Giang Hành là một người kỳ lạ, kỳ lạ một cách nghiêm túc, kỳ lạ một cách cố chấp, kỳ lạ một cách yếu ớt, kỳ lạ một cách kiên cường, và cả sự dịu dàng kỳ lạ lúc này.

Giang Hành ôm ngực, rõ ràng không phải mùa xuân, hắn lại cảm thấy những nụ hoa trong tim đang nở rộ thành từng chùm.

(còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro