8
Giang Hành dậy sớm đi mua bữa sáng yêu thích nhất của anh. Kết quả Lý Phái Ân ngủ đến tận trưa. Giang Hành lại đổ sữa đậu nành đã nguội vào nồi nhỏ đun nóng, múc ra bát cho anh, còn chu đáo kèm theo một cái thìa.
Lý Phái Ân không nói gì, ăn xong bữa sáng muộn lại cuộn mình trên sofa như con mèo, mày mò điện thoại một lúc lâu, Giang Hành không có thời gian quản người kia đang làm gì, hậu quả của việc đùa giỡn tối qua là hắn phải giặt sạch tất cả ga trải giường và vỏ chăn.
Đang phơi quần áo ngoài ban công Lý Phái Ân gọi hắn, nói tôi đăng Weibo rồi, mau vào bình luận cho tôi.
Mở Weibo ra, nội dung không khác những gì Lý Phái Ân đăng trên wechat hôm qua, Giang Hành lại nhét điện thoại vào túi quần.
"Không chuyên nghiệp thế sao Giang lão sư." Giọng Lý Phái Ân truyền đến từ phía sau, nhẹ bẫng, nghe như đang khiêu khích. Giang Hành phơi xong bộ quần áo cuối cùng, không bình luận gì về lời buộc tội của người kia, chỉ nói, làm gì có tôi.
Cuộc sống cậu chia sẻ không có tôi, dựa vào đâu bắt tôi phải cổ vũ cho cậu.
"Tôi đi cho Lạc Lạc ăn." Giang Hành nói xong liền bỏ đi, để lại Lý Phái Ân với vẻ mặt suy tư.
Lạc Lạc là một chú chó ngoan, dễ thương, không sủa bậy cũng không cắn người, việc thích làm nhất là cọ vào người liếm tay, tốt hơn chủ nhân của nó nhiều. Giang Hành ngồi xổm xuống đất, xoa đầu cún con: "Lạc Lạc ơi Lạc Lạc, mày chọn tao hay chọn cậu ấy?"
"Chắc chắn là chọn tôi." Lý Phái Ân không biết từ lúc nào đã đến, Giang Hành cho chó ăn quá tập trung, suýt nữa bị người kia dọa giật mình. Lý Phái Ân mặc kệ, nói tiếp: "Cậu đừng quên, Lạc Lạc họ Lý."
Nói xong những lời này, tâm trạng Lý Phái Ân dường như đã tốt hơn, nhướng mày, đắc ý, nói chụp cho tôi và con trai tôi một tấm ảnh.
Lạc Lạc, Lạc Lạc kẹp nơ đeo hoa, không hiểu sự mâu thuẫn phức tạp nhưng dễ dàng được bỏ qua của người lớn. Nó chỉ chui vào lòng chủ nhân, cảm thấy thật ấm áp, cảm thấy thật thoải mái.
Rốt cuộc trên đời này ai có thể duy trì được sự cân bằng tinh tế? Chơi bập bênh còn có nặng có nhẹ, có cao có thấp, huống chi là tình cảm – tình cảm đang lưu chuyển, thay đổi trong chớp mắt. Đặt vật dễ vỡ trên cán cân nghiêng, sớm muộn gì cũng sẽ đổ vỡ, văng tung tóe, biến thành bát nước đổ đi khó mà hốt lại.
Giang Hành chỉ hy vọng ngày đó đến chậm hơn một chút, chậm hơn nữa. Thời gian trôi qua có lẽ không trở thành thơ, nhưng có thể trở thành mỗi khoảnh khắc Lý Phái Ân vô thức nhìn về phía hắn, trở thành cái tên được Lý Phái Ân lẩm bẩm trong giấc ngủ, trở thành lý do khiến Lý Phái Ân cười sảng khoái.
Như vậy là tốt rồi.
Mỗi ngày sau khi hoàn thành việc quay phim và nhiệm vụ "bán hủ", Lý Phái Ân tắm xong sẽ đến chỗ hắn, hoặc đến vào lúc ăn tối, ăn chực cộng ngủ chực. Nhưng người nào đó lại hoàn toàn không tự giác, ngang nhiên coi nơi này là ngôi nhà thứ hai của mình.
Giang Hành có trồng một ít hoa cỏ, nhưng đều là loại dễ chăm sóc, người thô kệch không thể trồng được hoa tinh tế, Lý Phái Ân bày tỏ sự không đồng tình: "Cậu còn có thể được coi là thô kệch sao? Vậy tôi là gì?"
Cậu là đóa hoa khó nuôi. Giang Hành trả lời trong lòng, nhưng không nói ra.
May mà sự chú ý của Lý Phái Ân cũng không đặt vào việc hắn có trả lời hay không, anh nghịch cây kim ngư điếu lan Giang Hành mới mua gần đây, nhớ đến chiếc đèn cá chép nhỏ mà Giang Hành đã chụp cho anh vào dịp Tết.
Sắp đến mùa hè rồi sao.
Điều đến trước mùa hè nóng bức là giai đoạn "bán hủ" bận rộn.
Độ nổi tiếng trước và sau khi phim phát sóng hoàn toàn khác nhau một trời một vực, dù đều mờ nhạt, lúc này cũng coi như mờ nhạt nổi tiếng. Bài viết "bán hủ" và tương tác trên Weibo có thể suy nghĩ kỹ lưỡng, video đồng sáng tạo có thể quay đi quay lại, cho đến khi đạt được hiệu quả mong muốn, nhưng livestream trực tiếp thì không. Nó quá thử thách sự ăn ý của hai người, cần phải kín kẽ, có khả năng chống đỡ diễn xuất dưới kính hiển vi tám lần của người hâm mộ. Lý Phái Ân tự nhận mình có đạo đức nghề nghiệp nhất định, nhưng sau buổi livestream đầu tiên lại bị đánh giá là trai thẳng tuyệt vọng, những lời chỉ trích anh không biết "bán hủ", không hợp tác liên tục kéo đến.
Lý Phái Ân quả thực là không biết.
Anh không phải là người hài hước, dễ lấy lòng người khác. Quản lý cũ nói anh miệng lưỡi vụng về, đạo diễn muốn cụng ly anh cũng chỉ thành thật uống cạn rượu trong ly, mà không nói được những lời hoa mỹ tâng bốc. Lý Phái Ân đôi khi nghĩ, làm thế nào mới có thể trở nên khéo léo hơn một chút. Anh thử nói, vừa thốt ra một tiếng xưng hô, đạo diễn đã khoác vai một diễn viên khác trong lúc cụng ly qua lại. Cũng có đạo diễn kiên nhẫn nghe anh nói lắp bắp xong những lời xã giao không hoa mỹ lắm, cười nói Tiểu Lý à, tay mờ ám đi xuống, nhét vào túi áo anh một chiếc thẻ phòng khách sạn.
Tối hôm đó Lý Phái Ân đã gửi cho đạo diễn đó vài tin nhắn WeChat phân tích dài hàng nghìn chữ – về vai diễn mà Lý Phái Ân muốn thủ vai. Sau này đương nhiên là không có kết quả gì.
Mất bao nhiêu năm để một người hình thành tính cách? Khi Lý Phái Ân nhận ra tính cách của mình có lẽ không phù hợp với làng giải trí, đã quá muộn rồi. Khi ở một mình sẽ tự nghi ngờ bản thân, khi ở bên Giang Hành thì không. Giang Hành sẽ giật lấy điện thoại của anh nói ôi chao ôi chao, là bình luận ác ý, đừng xem.
"Tôi 'bán hủ' tệ đến vậy sao?"
Lần này Giang Hành ấp úng không nói nên lời, bảo Lý Phái Ân diễn yêu hắn trước ống kính, có lẽ thực sự quá khó khăn.
Ống kính khi livestream không phải là điều Lý Phái Ân cần bận tâm. Diễn viên Lý Phái Ân chỉ cần bận tâm đến ống kính khi quay phim, chỉ cần bận tâm đến việc nhân vật anh đóng có được thể hiện tốt hay không, chứ không phải trái với lương tâm, vụng về đóng vai một Lý Phái Ân yêu Giang Hành.
Không sao cả, Giang Hành cuối cùng nói như vậy, cậu cứ là chính mình là được.
Những chuyện còn lại, để hắn làm.
Giả ngây giả ngô là bài học đầu tiên Giang Hành học được khi bước vào xã hội. Người quá tinh ranh sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu, khi bị nhắm đến chỉ cần giả vờ không biết gì, rồi đáp trả lại một cách không đau không ngứa, sẽ khiến đối phương có cảm giác bất lực như đấm vào bông gòn. Không tìm thấy sự lúng túng hay tức giận mà họ muốn thấy trên mặt bạn, những người này sẽ ngậm miệng lại một cách chán nản.
Còn Lý Phái Ân thì ngây thơ thật, khi livestream, quá nghiêm túc, mỗi ngày đều đứng nghiêm chịu mắng, lần sau vẫn tiếp tục. Giang Hành đã trao đổi với anh, nói đó chỉ là trò chơi, là phương tiện tương tác, cậu đừng quá nghiêm túc. Lý Phái Ân ăn nho đã được Giang Hành bóc vỏ, má phồng lên thành một vòng cung nhỏ, trông hơi không phục: "Nhưng luật chơi được đặt ra là để tuân thủ."
"Cậu cũng nghĩ tôi làm sai sao?"
Lý Phái Ân hỏi câu này rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt cố chấp và chân thành khiến Giang Hành muốn né tránh, cuối cùng đành chịu thua, nói không. Giang Hành không nghĩ tính cách như Lý Phái Ân có gì không tốt, hắn chỉ sợ anh bị tổn thương, nhưng tại sao bày tỏ bản thân với người khác lại bị đối xử ác ý? Lý Phái Ân không còn là trẻ con nữa, tại sao hắn vẫn nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ vô cớ này với người này? Hai câu hỏi chính là câu trả lời của nhau – vì hắn rất trân trọng một Lý Phái Ân như vậy, một Lý Phái Ân vụng về, chân thành, mềm mại yêu một thế giới không hoàn hảo như vậy.
Thế là Giang Hành cũng cùng người kia tuân thủ luật chơi, là một thì là một, là hai thì là hai, dần dần thiết lập một trật tự và quy tắc mới trong thế giới của mình.
Vì tình yêu là vô lý, là ngang ngược, nó sẽ không quan tâm đến thời điểm, địa lợi và nhân hòa. Nó thích nhất là đến bên bạn vào lúc bạn yếu đuối, hoang mang, không có gì cả, khiến bạn tiến thoái lưỡng nan, khiến bạn cam tâm tình nguyện từ bỏ kiêu hãnh, khiến bạn biết rõ không có kết quả vẫn bất chấp đâm đầu vào tường.
(còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro