Chap 5 (END)

Sau khi ở chung với Phác Chí Thành, Chung Thần Lạc giật mình phát hiện Phác Chí Thành trước nay chưa đi vườn bách thú, nhớ đến trước kia Phác Chí Thành là một đứa trẻ bị chứng tự bế, cho nên tình thương của người mẹ, không đúng, là thánh mẫu, cũng không phải, dù sao theo lời của Chung Thần Lạc chính là : "Nhân danh tình yêu dành cho người đàn ông của em, cuối tuần này chúng ta hẹn hò đi!"

"Anh đẹp trai, mua mũ đi, anh xem có mũ hình gấu trúc nè, mua cho bạn gái đi." Còn chưa kịp mua vé vào cổng đã bị mấy người bán dạo ven đường bu lại, nào là đồ chơi, món ăn vặt, và cả chong chóng nữa, đủ màu sắc nhìn đến hoa cả mắt, một ông chủ bán mũ còn níu tay Phác Chí Thành lại.

Phác Chí Thành nhìn mũ : "Không có bạn gái."

"Thật sao? Vậy anh có thể mua cho mình đội cũng được."

"Nhưng có bạn trai."

". . ."

"Ông chủ, bán cho hai cái mũ, cám ơn." Chung Thần Lạc nói xong nhét tiền vào trong tay ông chủ, nhận lấy hai cái mũ gấu mèo màu đen rồi kéo Phác Chí Thành đi, bỏ lại ông chủ bán mũ vẫn còn mang vẻ mặt khiếp đảm chưa phục hồi lại tinh thần.

Chung Thần Lạc đội một cái mũ lên đầu, sau đó đứng trước mặt Phác Chí Thành : "Cúi đầu xuống một chút."

Phác Chí Thành rất nghe lời cúi đầu xuống, sau đó Chung Thần Lạc kiên quyết đội mũ cho Phác Chí Thành : "Ngẩng đầu lên cho gia nhìn xem nào."

Phác Chí Thành lại nghe lời ngẩng đầu, kết quả vừa ngước lên, Chung Thần Lạc nở nụ cười, sau đó đưa tay xoa mặt Phác Chí Thành : "Nếu anh mà là một chú gấu mèo, thì sẽ là gấu mèo có cái mặt than chắc luôn."

"Tôi cũng sẽ cười mà." Phác Chí Thành rất nghiêm túc phản bác, có điều vẫn dung túng cho động tác của Chung Thần Lạc ở trên mặt mình.

"Tốt, vậy anh cười một cái cho em xem đi." Chung Thần Lạc thu tay nhướng mày.

Sau đó. . . Sau đó Phác Chí Thành vẫn nhìn Chung Thần Lạc với khuôn mặt than thật lâu, cuối cùng xoay người đi mua vé.

Chung Thần Lạc ở nơi nào đó ôm bụng cười, quả nhiên, vừa rồi dáng vẻ quay lưng bỏ đi của Phác Chí Thành trông rất chán nản.

"Thôi mà, em nhận sai mà vẫn không được sao?" Chung Thần Lạc đi theo sau Phác Chí Thành năn nỉ, ai bảo mình đùa quá trớn làm chi, làm mặt than Phác Chí Thành tức giận rồi.

"Phác tổng? Phác Chí Thành?" Cho dù Chung Thần Lạc làm như thế nào, Phác Chí Thành vẫn cứ duy trì khoảng cách ba bước chân, vì thế Chung Thần Lạc nói : "Em thích mặt than nhất."

Sau đó. . . Sau đó toàn thân Phác Chí Thành bắt đầu nở đầy hoa hồng nhỏ, nắm tay Chung Thần Lạc, chẳng thèm quan tâm tới những ánh mắt và bầu không khí kì lạ, những người xung quanh không thể không chú ý tới hai người.

Người ta thường nói người đang yêu thì chỉ số thông minh bằng không, kỳ thật Chung Thần Lạc cảm thấy chỉ số thông minh của mình còn xuống đến số âm nữa kìa, có điều cậu càng nhìn Phác Chí Thành thì lại càng thích vô cùng, sau khi dạo quanh vườn bách thú, hai người vào một quán bán đồ uống ngồi.

Kết quả mới vừa ngồi xuống không bao lâu, thì nhìn thấy một cậu thanh niên có vẻ thanh tú vừa đi vào vừa nói : "Ở đây có chỗ trống này, em không muốn đi nữa, chúng ta ngồi nghỉ một chút đi."

Chung Thần Lạc hoàn toàn không nghĩ tới mình và Phác Chí Thành đến vườn bách thú cũng có thể gặp Lý Nhiên, còn chạm mặt với tình nhân mới mà Lý Nhiên dẫn theo. Bốn người ngồi chung một bàn, không khí rất lạ, ngay cả người chạy bàn cũng không dám đưa menu ra.

Vẻ mặt Phác Chí Thành lại rất tự nhiên : "Muốn ăn gì?"

"Ah, anh gọi đi." Chung Thần Lạc cũng xem Lý Nhiên như không khí.

"Không phải em nói muốn đi toilet sao? Mau đi đi, tôi gọi món trước rồi chờ em." Lý Nhiên nói với tình nhân mới, sau khi thanh niên kia đi rồi quay qua nhìn Chung Thần Lạc : "Tiểu Lạc."

"Lý tổng." Chung Thần Lạc ngoài cười nhưng trong không cười trả lời, tay được Phác Chí Thành nắm chặt.

"Không nghĩ tới ở nơi này cũng có thể chạm mặt nhau." Lý Nhiên nói : "Em không thấy là cậu ấy rất giống em sao?"

"Lý tổng thật biết nói đùa." Chung Thần Lạc miệng nói còn mắt thì láo liên tứ phía nhìn xem có bàn nào khách đi rồi hay không.

"Cậu ấy rất giống em hồi còn ở đại học, tính cách cũng vậy." Lý Nhiên nói ra mục đích của mình : "Tôi sẽ không phạm phải một sai lầm những hai lần."

Chung Thần Lạc thấy Lý Nhiên như vậy, chỉ có thể thở dài : "Lý tổng phải nắm cho chắc nhé, chúng tôi không quấy rầy nữa." Rồi đứng lên kéo Phác Chí Thành nói lời tạm biệt với Lý Nhiên.

Rời khỏi quán bán đồ uống, Chung Thần Lạc tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, Phác Chí Thành đưa tay vén mớ tóc rủ xuống trán : "Em buồn sao?"

Chung Thần Lạc sửng sốt, sau đó nở nụ cười : "Buồn gì chứ, Lý Nhiên như vậy, có lẽ. . . Dù sao em và hắn cũng là quá khứ rồi." Sau đó gỡ tay Phác Chí Thành đang đặt trên trán mình nắm chặt : "Bây giờ em chỉ quan tâm tới anh thôi."

Những lời này như chạm đến đáy lòng Phác Chí Thành, rõ ràng tâm tình của hắn tốt vô cùng, ngồi xuống bên cạnh Chung Thần Lạc ôm cậu vào lòng : "Tôi rất vui, khi nghe em nói như vậy."

Chung Thần Lạc tựa đầu vào vai Phác Chí Thành : "Phác Chí Thành, cám ơn anh."

Tuy rằng không biết tại sao mình nói như vậy, có điều cậu rất cảm kích, một Phác Chí Thành như vậy, làm cho cậu cảm thấy gặp được hắn là chuyện may mắn nhất.

***

"Anh nói gì?"

Sau khi từ vườn bách thú trở về, tình cảm giữa cậu và Phác Chí Thành từ từ ấm lên, lại thêm một dịp cuối tuần, Chung Thần Lạc vốn định ở nhà xem phim, nhưng lại nghe được Phác Chí Thành nói một câu khiến cậu tưởng như đang nằm mộng.

"À, mẹ gọi điện thoại bảo tôi dẫn em về nhà."

"Mẹ anh biết em?"

"Biết tôi có đối tượng kết giao, nhưng không biết là ai."

". . ." Chung Thần Lạc buông điều khiển từ xa trong tay xuống : "Có thể. . ."

"Không thể."

". . ." Có thể thương lượng một chút không? Anh cũng không để cho em nói hết là sao? Chung Thần Lạc nắm áo Phác Chí Thành : "Được rồi, trước tiên nói cho rõ ràng, mẹ anh nếu bị em làm cho sợ hãi thì cũng đừng nóng giận nhé."

"Không đâu, người mà tôi thích, thì bọn họ cũng sẽ thích."

". . ." Chung Thần Lạc hoàn toàn không biết Phác Chí Thành dựa vào đâu mà tin chắc như vậy.

Ngồi ở trên xe Phác Chí Thành, hiện tại Chung Thần Lạc thầm nghĩ phải dùng bài hát 《 Thấp thỏm 》 để hình dung tâm trạng của mình, cái cảm xúc này. . . (thấp thỏm của cung lâm na nha, nghe thử đi =)))

Tay đột nhiên bị nắm lấy : "Không cần lo lắng."

Chung Thần Lạc nhìn về phía Phác Chí Thành, sau đó đặt tay hắn lên vô lăng : "Anh đang lái xe mà! ! !"

"Đang chờ đèn xanh."

Chung Thần Lạc dường như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó nở nụ cười : "Trước kia ngồi sau xe đạp điện của mẹ, khi qua ngã tư, bà luôn tranh thủ đi lúc số giây của đèn đỏ sắp hết, còn khi đèn xanh mới bật thì dừng lại, bởi vì bà nói không chừng có người cũng giống như mình cố nhào ra khi đèn đỏ sắp tắt, nếu như mới đổi sang đèn xanh mà đi ngay, vậy hai người sẽ đụng vào nhau."

"Hơn nữa có một lần cùng bà ra khỏi nhà, khi đó trên đường rất đông xe, bà nói một câu: ' nhiều xe như vậy, ngay cả đèn đỏ sắp tắt cũng không thể xông ra ', ha ha "

". . ." Lần đầu tiên Chung Thần Lạc thấy Phác Chí Thành không nói gì, vì thế tâm tình vừa mới nãy còn không yên đã bình tĩnh trở lại : "Đèn xanh rồi, đi thôi."

Chung Thần Lạc tưởng tượng ra rất nhiều tình huống khi mẹ Phác Chí Thành nhìn thấy mình, lại không nghĩ đến. . . Khi Thẩm Na mở cửa thoạt nhìn rất hưng phấn : "Con trai, con dâu của mẹ đâu?"

Sau đó Phác Chí Thành đẩy Chung Thần Lạc lên trước mặt Thẩm Na, Chung Thần Lạc kiên trì mỉm cười : "Chào dì."

". . ." Sau đó là một khắc im lặng, rồi Thẩm Na nở nụ cười : "Con trai, con dâu của mẹ cũng đặc biệt quá nhỉ, hơi giống đàn ông." Kỳ thật Thẩm Na muốn nói không phải hơi hơi, mà là rất giống đàn ông! ! !

"Mẹ, cậu ấy là đàn ông." Phác Chí Thành vẫn bình tĩnh như thường.

". . ." Vì thế hiện trường lại im lặng.

"Nhóc cưng ~" Lúc này cậu của Phác Chí Thành đi ra : "Chờ cậu lâu rồi đấy, nghe chị nói hôm nay Thành Thành dẫn vợ về mà."

". . . Chào cậu." Chung Thần Lạc toét miệng cười.

". . . Chị, không sao chứ." Thẩm Nặc ôm Chung Thần Lạc rồi nhìn chị mình vẫn còn đang sửng sờ nơi cửa.

Sau đó Thẩm Na lắc đầu : "Không sao, dù gì nhà chúng ta cũng toàn là một đám quái gở, con trai dẫn vợ là đàn ông về cũng không có chi kỳ lạ, bây giờ chị chỉ nên lo khi nào thì gả Thần Thần ra ngoài."

". . ." Dì chấp nhận thật sao? ? ? Chung Thần Lạc nhìn mẹ của Phác Chí Thành.

"Cái kia. . . À! Con dâu, mau vào đi, mẹ mua mấy bộ váy liền áo xem ra không thể cho con được rồi, đành để cho Thần Thần mặc thôi." Thẩm Na nói xong kéo Chung Thần Lạc vào nhà.

". . ." Dì định để cho Phác Lương Thần thật à? Rốt cuộc hắn thích mặc trang phục kì lạ là do đâu mà có?

"Mợ đâu?" Phác Chí Thành ở phía sau hỏi Thẩm Nặc.

Thẩm Nặc nhướng mày cười : "Con đoán xem hiện tại cậu ném hắn ở đâu nào?"

". . ."

"Thần Thần, không được nghịch điện thoại nữa, chị dâu đến đây cũng không trò chuyện cùng." Lúc trên bàn ăn, Thẩm Na gõ vào bát cơm của Phác Lương Thần.

Phác Lương Thần cười với Chung Thần Lạc rồi nói : "Chị dâu sẽ không để ý đâu."

". . . Có thể đừng gọi tôi là chị dâu được không?" Rốt cục Chung Thần Lạc chịu không nổi đành phản bác : "Tôi là đàn ông."

Phác Lương Thần rất nghiêm túc gật đầu : "Thì anh vốn là đàn ông mà, chẳng phải anh tôi rõ ràng nhất hay sao."

". . ."

"Ha ha, Tiểu Lạc, đêm nay con ở lại đây đi, con và Thành Thành ngủ trong phòng trước kia của nó." Thẩm Na cười nói : "Hiệu quả cách âm rất tốt, chúng ta sẽ chẳng nghe được gì cả."

". . ." Đôi đũa trong tay Chung Thần Lạc cũng sắp cầm không nỗi, trong nhà Phác Chí Thành không có một ai bình thường sao?

Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Na lấy bộ mạt chược ra : "Chúng ta làm vài ván nhé? Bình thường Thành Thành không có ở nhà, Thẩm Nặc thì hay chơi trò mất tích, Thần Thần lại không biết đánh, hôm nay cùng mẹ đánh vài ván đi."

"Dì à, con cũng không biết đánh." Chung Thần Lạc khó xử nói.

"Ừm, cậu ấy không đánh đâu, con dẫn cậu ấy lên lầu tắm rửa rồi đi ngủ đây." Phác Chí Thành nói.

Sau đó Chung Thần Lạc đi lên lầu trước ánh mắt tươi cười có vẻ mờ ám của Thẩm Nặc Thẩm Na còn thêm Phác Lương Thần nữa.

Chung Thần Lạc đi phía sau vào trong phòng rồi thuận tay đóng cửa, chợt thấy Phác Chí Thành xoay người lại : "Em đóng cửa rồi hả?"

Chung Thần Lạc gật gật đầu : "Đúng vậy."

". . ."

"Sao vậy?"

Phác Chí Thành ngồi xuống bên giường : "Trong nhà này nếu đóng cửa sẽ tự động khóa lại."

". . ." Nhà của mấy người quả nhiên thật kỳ quái! Chung Thần Lạc uể oải ngồi xuống : "Gõ cửa đi, bọn họ chắc là nghe thấy."

Phác Chí Thành lắc đầu, lấy từ ngăn kéo ra sợi dây kẽm : "Còn có cái này."

". . ." Rốt cục giờ này cậu cũng biết lúc ấy Phác Chí Thành nói thường hay làm là có ý gì.

Phác Chí Thành thả sợi kẽm vào trong ngăn kéo : "Có điều hiện tại anh không muốn mở cửa."

". . . Anh lại muốn làm gì?"

Phác Chí Thành chỉ chỉ Chung Thần Lạc : "Em." Rồi chỉ vào chính mình : "Tôi, thế giới của hai người."

Vì thế Chung Thần Lạc đỏ mặt. . . Mặt than và vân vân, quả nhiên đáng ghét nhất.

===END===

P/s: cute nhò :3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro