Chapter 4

Chenle thổi vào cốc trà nóng. Mưa tạnh được hơn nửa tiếng rồi. Gió mang hơi ẩm của mưa, mùi thơm của cỏ, và mùi hương của "lily of the valley" bao lấy cả sân vườn. Trong đầu cậu hiện giờ không suy nghĩ gì cả, chỉ đơn thuần để nó trống vậy thôi, và mắt thì đang nhìn chằm chằm vào bụi "lily of the valley" đang nở đầy thảm cỏ ướt.

Người ta không bán "lily of the valley", vì nó chẳng thể dùng được trong bất kì dịp gì. Thân thì mảnh mai, lại lùn, hoa thì mọc đầy dọc theo thân xanh ngắt, vì quá nặng so với thân nên làm cả cành rũ xuống. Đem trưng trên bàn thì không sang, đem tặng thì cũng chẳng có gì đặc biệt, nên người ta thường chẳng bao giờ thấy giống hoa này ở tiệm, mà thay vào đó là loài hoa lily lớn vừa đẹp vừa sang trọng. Ấy thế mà có con người giữa chốn đô thị hiện đại thế này bị loài hoa dại này quyến rũ, hay nói đúng hơn, anh bị mùi hoa này mê hoặc... Chenle đưa tay đập nhẹ lên một cành hoa, sương rơi xuống từ những bông hoa mang hình dạng đèn lồng.

Cậu chưa bao giờ để ý tới loài cây này, và việc cậu trồng nó chẳng qua là do ... sự thiếu hụt về kiến thức. Vậy nhưng chính vào thời điểm này, Chenle thầm cảm ơn sự thiếu muối đã làm cậu trồng nhầm "lily of the valley" thay cho hoa loa kèn.

"Mày cũng đẹp đó chứ." - Chenle thì thầm, đưa mũi đến gần cành hoa trắng nhỏ, khuôn mặt Jisung ngẩn ra lúc nghe mùi hoa thoảng qua hôm mưa ấy hiện ra trong đầu Chenle.

"Anh ta cũng thật kì lạ." - cậu cười – "con người đó cũng đáng yêu đấy chứ."

2 chữ "đáng yêu" vừa được phun ra, mặt Chenle bỗng biến dạng. Mặt cậu cau lại, nhưng má thì đỏ lên, hai mắt mở to ra bàng hoàng, không ngờ mấy chữ kinh dị đó mà cũng tự mình nói được. Cuối cùng Chenle đứng phắt dậy, dậm chân đùng đùng giết luôn nền cỏ vừa mới sống lại sau cơn mưa, cậu gào lên, không để ý cốc trà nóng đã bay thẳng vào hồ nuôi 7 con cá bảy màu Donghyuck nuôi để ăn lăng quăng diệt trừ muỗi:

"Đáng yêu cái khỉ gì! Cái gì thế này, mày điên rồi à Zhong Chenle! ÔIIIIIII!"

Khỉ thật! Mình điên rồi.

.

Mark, Jeno và Jaemin nãy giờ lén quan sát Chenle từ lúc ra vườn. Từ cái cảnh Chenle đờ người ra nhìn nhành hoa trắng.

"Bệnh nặng rồi đấy, Mark hyung." – Jeno tặc lưỡi.

"Cái này người ta gọi là "lovesick", không phải anh bảo với em trước đây anh cũng vì nhớ em mà ngồi ngắm đậu bắp à?" – Jaemin độp lại.

"Hyung biết là thế, nhưng mà..." - Mark hít một hơi sâu

".......... TRÔNG NÓ BỆNH QUÁ!" – Cả 3 người cùng nhìn nhau lắc đầu.

Rồi đến khi hình ảnh của Chenle điên loạn dẫm đạp lên thảm cỏ Mark dày công cắt xén, ném cốc trà vào hồ cá của Donghyuck thì cả 3 kẻ rình mò kia ôm nhau sợ hãi

"Nó điên lên rồi!" – Jeno ôm chặt Jaemin mà nói.

"Jeno, anh có từng như thế không? Sao Chenle nó lại đột nhiên phát điên thế, hay nó đói?" – Jaemin gục đầu vào lòng Jeno thốt lên. – "Mark hyung! Mark hyung bảo phải làm sao đây."

"Ôi!!!!!! Cái thảm cỏ anh chăm sóc! Trời ơi, còn mấy con cá của Donghyuck, thế này thì chết mất thôi. DONGHYUCK, DONGHYUCK AH! EM RA ĐÂY MÀ XEM LELE NÓ LOẠN RỒI KÌA!" – Mark rống lên thảm thiết.

Donghyuck đóng hộp trà sâm lại, nãy giờ vẫn còn giận chuyện Chenle tự ý gọi mình là "chị", còn điên lên hơn khi Jisung cứ ngây thơ mà gọi "chị" như đúng rồi mà chẳng chịu nhận ra trong cái giọng thánh thót của Donghyuck ít ra vẫn còn một ít nam tính. Anh đã phải giữ bình tĩnh suốt lúc nói chuyện để xin lỗi cho việc Mark nói năng gàn dở, xin lỗi vì "thằng em tôi nó làm phiền anh quá", và cuối cùng còn đề nghị trao đổi số điện thoại nhà với số điện thoại di động của Jisung để "có gì gia đình còn tiện liên lạc", mặc cho Chenle rú lên bên cạnh "gia đình tiện liên lạc cái khỉ gì!" vì anh đã nhẹ nhàng quay sang cười... dằn mặt "Cưng à, ăn nói cho cẩn thận với chị chứ!". Sau khi cúp điện thoại, Donghyuck hỏi Chenle đôi dép của anh đâu, thì Chenle trả lời là "Quăng ở quán Bulgogi rồi!", thế là cậu bị Mark gào vào mặt.

Jaemin thì búng ngón chân cái bắn hạt quýt vào đầu cậu bảo "Này thì nói dối này! Này thì giấu nữa đi này!", còn Jeno thì khoác vai cậu tỏ ý thông cảm.

"Anh đã nói là em cần tìm "tổ ấm" mà"... Chỉ riêng Donghyuck mặt vô cảm nhìn Chenle buông một câu sét đánh "Cả nhà hôm nay ăn lẩu. Riêng Chenle không có phần!"

.

Khi bốn người kia quay sang nhìn Donghyuck sửng sốt, anh gằn câu quyết định, mà ba trong bốn tên còn lại chỉ biết sợ hãi răm rắp làm theo "Đứa nào cho nó ăn thì liệu mà ăn cơm tiệm cả tháng!".

Donghyuck nhắm mắt lại, cả năm người ở cạnh nhau cũng lâu rồi. Anh và Mark, Jeno và Jaemin thành cặp cũng đủ lâu để anh nhận ra Chenle chưa bao giờ nhắc tới chuyện tình cảm trước mặt họ. (Hay nói đúng hơn là không có để mà nhắc).

Nếu Chenle có thích người nào, thì anh mong đó là người xứng đáng với nó. Ít ra cũng phải cao ngang ngửa, cũng phải đẹp, cũng phải giỏi, cũng phải biết lo lắng, cũng phải... can đảm lắm để cảm thấy những hành động kì quặc của nó là "đáng yêu", và cuối cùng là phải biết chấp nhận chuyện "chị" nó, người yêu của "anh" nó là "anh"...

Donghyuck biết với tính cách của Chenle nó sẽ tự tìm cách giải quyết chuyện này một mình, trong khi bản thân thì lại dốt đặc về chuyện tình cảm. "Nó chỉ giỏi xúi người ta thôi" – Donghyuck cười thầm.

Đột nhiên anh sững người lại, nếu lỡ Chenle "có gì" với Jisung thật thì sao? Nếu lỡ bọn Mark, Jeno và Jaemin không giúp được gì mà còn phá hoại thì sao? Sau khi nói chuyện với Jisung sáng nay, anh đã khẳng định Jisung nhất định không phải đứa khùng như Mark, không miệng lưỡi dẻo quẹo như Jeno, cũng không giả ngây như Jaemin...

"Cái thằng đó quen ai bình thường cho nó bớt điên đi!" – Donghyuck vỗ vào đùi tự nhủ. Và rồi trong 1 thoáng, anh mỉm cười đắc thắng. Tay Donghyuck với lên đầu tủ lạnh lấy cuốn sổ điện thoại, tìm số mới nhất.

Chenle bỏ vào nhà, cậu bắt gặp 3 tên rình rập đang nhìn cậu ái ngại bên cạnh cửa sổ.

"Chenle ah!" – Mark chạy lại ôm cổ cậu – "Hay hyung mua snack về giấu cho em ăn nhé!"

"Chenle ah! Chiều nay bọn anh coi phim với em nhé!" – Jeno cười nhìn Chenle.

"Em không sao. Em đi ngủ cho khỏi đói." – Chenle nhìn 3 hyung nhỏ nhẹ đáp. Cậu bình tĩnh lại rồi.

"Zhong Chenle!" – Giọng Donghyuck gọi với ra từ nhà bếp.

"Sao ạ?" – Chenle bước vào bếp, theo sau là 3 người còn lại.

"Trưa nay cậu nhớ mua sushi về." – Donghyuck tắt điện thoại, nhìn thằng em ngơ ngác như thể muốn hỏi "Chị vừa bảo nhịn đói đó thôi".

"..."

"Là anh ta rủ cậu đi ăn sushi. Lát nữa 12h tan sở ra anh ta sẽ lái xe qua đón." – Donghyuck đáp, nhìn Mark, Jeno rồi Jaemin mím môi cười – "Anh nghĩ anh không cần bảo "anh ta" là ai đâu nhỉ."

Jaemin huých vào hông Jeno thích chí, chỉ là lỡ tay huých mạnh quá nên Jeno phải vừa cười vừa ôm hông nhăn nhó. Còn Mark thì nhăn răng ra, vòng tay ra sau lưng búng ngón tay cái lên vừa đủ chỉ để cho Donghyuck thấy. Anh mấp máy môi "Vợ, em trùm thật".

"HOH! Chenle, thế này thì... hay quá!" – Mark quàng cổ Chenle, sàng lọc ngôn từ mãi mới ra 2 chứ cuối sao cho Chenle đừng cáu lên mà đánh người.

Jaemin đứng sát lại Chenle, rồi đưa tay lên miệng bảo.

"Về là không được giấu đâu đấy nhé!" – Nói rồi quay đi, không quên khuyến mãi cái đá lông nheo.

Chenle nhếch mắt quay qua nhìn Jeno, hất cằm ý bảo "Còn anh đấy, muốn xỉa gì thì xỉa luôn đi!". Nhưng Jeno chẳng nói gì cả, anh rụt đầu cười gian, cuối cùng đưa 2 bàn tay lên... uốn thành hình trái tim, rồi chuồn thẳng lên lầu.

Chenle cố gắng giấu một nụ cười sung sướng, thay vào đấy cố gắng hết sức tạo vài nếp nhăn trên trán tỏ ý "Hum, không phải tôi vui như mấy người nghĩ đâu nhé. Thực ra tôi rất là không vừa lòng chuyện anh ta rủ không hỏi ý kiến tôi đấy".

Nhưng bất chợt cậu phát hiện ra một chuyện. Chenle nhìn Donghyuck, cậu không biết phải mở lời thế nào cho đúng. Không nói cũng không được, mà nói cũng chết, thế thì chọn cái nào bây giờ... Thế nhưng nếu không nói thì khéo Jisung sẽ hiểu lầm mà giận mất. Thế này thì đúng lại là quá nan giải.

"Sao?" – Donghyuck nhướn mắt nhìn Chenle đang đứng im như phỗng – "lại còn ý kiến gì à."

Chenle liếc mắt qua nhìn Mark, nhưng anh ta đang bận... dùng dao bóc vỏ quýt. Cậu thở sâu, nhìn thẳng vào mắt Donghyuck:

"Hyung à!" – Chenle mở lời – "Em biết hyung thương em."

Donghyuck trợn mắt lên, không tin nổi mình vừa nghe mấy lời này từ miệng Chenle, còn Mark thì shock quá nên nuốt luôn cả hột quýt vào bụng.

"Mẹ nó à, em bình tĩnh." – Mark tay đập ngực cho hạt quýt trôi xuống ruột, quay qua nhìn Donghyuck gai ốc đang nổi lên đầy người.

"Thế nhưng..." – Chenle xuýt xoa, quay mặt ra vườn – "cứ thế này thì không ổn."

Donghyuck nhìn Chenle mà chột dạ. Hay anh vừa làm gì sai rồi. Hay là Chenle không thích Jisung như anh tưởng tượng.

"Nếu như Jisung mà phát hiện ra, thì thật là... em không biết phải gặp anh ấy ra sao nữa." – Chenle đưa tay lên mặt, nhưng không quên... hé một khe nhỏ quan sát phản ứng của Donghyuck.

"Sao thế?" – Donghyuck lo lắng hỏi – "gì mà không ổn, cậu nói đi rồi anh sẽ giúp."

"Phải đấy, bọn anh ủng hộ em mà." – Mark tiếp lời.

Chenle đan hai tay vào nhau, vẻ mặt đau khổ ghê lắm. Cậu nhìn Mark, rồi lại nhìn Donghyuck, cuối cùng lên tiếng.

"Chị à! Chúng ta cần phụ tùng cho chị!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro