Special Relationship | ABO | (2)

04.

Y tá kiểm tra lần cuối dữ liệu sức khỏe của Kim Junkyu. "Xin chúc mừng, cậu đã được xuất viện. Bạn trai cậu đang đợi cậu bên ngoài cửa. Anh ấy đến tầng này qua lại mỗi ngày đấy." Nói xong, cô y tá nhấn cái bút bi vào sổ quan sát, có chút nghi ngờ, "Nhưng không hiểu sao anh ấy không vào trong. Lý thuyết thì pheromone alpha quen thuộc sẽ có lợi cho quá trình phục hồi của cậu. Nhưng dù tôi đã nói, anh ấy chỉ nói cảm ơn, liệu hai người có cãi nhau không?"

Cô dường như không quan tâm đến những người trong giới giải trí và không nhận ra Kim Junkyu, chủ đề dần dần xoay quanh vấn đề tình cảm của bệnh nhân. Kim Junkyu cảm thấy hơi khó xử và nhanh chóng cảm ơn y tá, né tránh phần còn lại của cuộc trò chuyện và sắp xếp hành lý trước khi mở cửa phòng bệnh của mình.

Park Jihoon đang dựa lưng vào tường hành lang, cúi đầu nghịch điện thoại di động, dù bên cạnh có ghế dài nhưng anh không ngồi.

Đẹp trai thật. Kim Junkyu phàn nàn trong lòng và đi tới, cuộn thông báo xuất viện thành ống giấy và gõ vào đầu Park Jihoon, "Đi thôi."

Park Jihoon nghe tiếng và ngước mắt lên, ánh mắt từ vết thương trên gò má của Kim Junkyu đi qua vết thương đã đậm vết bông gòn, cuối cùng anh hạ ánh mắt xuống. Anh tiện tay lấy hành lý, "Dongwon đã đợi ở trong xe phía dưới rồi, tớ lên đây để đón cậu."

Chỉ là ba ngày không gặp nhau thôi mà, Junkyu lại không biết làm thế nào để tương tác với Park Jihoon. Kim Junkyu đi sau Park Jihoon một cách im lặng, cúi gầm mặt. Đầu tháng Một là lúc thời tiết lạnh nhất, khi xuống thang máy, Kim Junkyu đột nhiên tiếp xúc với không khí lạnh của tầng trệt và run lẩy bẩy. Park Jihoon như có mắt phía sau, bất ngờ dừng lại, cởi áo khoác và quấn lấy Kim Junkyu, "Không được từ chối tớ đâu."

Kim Junkyu nhăn mặt, "Cậu cũng là bệnh nhân mà. Cho tớ xem vết thương." Cậu muốn chạm vào tay Park Jihoon, cảm nhận nhiệt độ nóng bừng như thường lệ, nhưng bị Park Jihoon đẩy ra, "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, đã lành mất rồi."

Kim Junkyu dựa vào cửa sổ xe và trầm tư, đầu óc lấn át bởi những suy nghĩ lẻ tẻ. Vắng mặt trong ba ngày luyện tập với lý do là "đợi qua kỳ phát tình khó chịu lần này", không biết cả nhóm có phát hiện ra điều gì bất thường không; rồi nào là y tá vừa nhắc đến "bạn trai".

Park Jihoon có vẻ giống bạn trai của cậu lắm à? Kể từ khi làm thực tập sinh, luôn sẽ có những người nhạo báng cả hai, cho đến khi debut cùng nhau, thì không ai nhắc lại nữa. Kim Junkyu và Park Jihoon có mối quan hệ là bạn thân, một alpha và một omega cùng tuổi, là một trong những người luyện tập lâu nhất với nhau, trong thời kỳ thanh xuân đang bùng nổ, hai người bị trêu chọc nhiều lần, nhưng vẫn duy trì mối quan hệ tình bạn.

Kim Junkyu quay đầu lại nhìn vào Park Jihoon, lúc này vẫn đang cắm mặt vào chiếc điện thoại của mình. Đúng là một người kỳ quái, Kim Junkyu nghĩ trong lòng, ngày nào cũng lảng vảng ở cửa phòng bệnh mà không chịu bước vào, cũng không thèm đòi quà hay lời khen. Rõ ràng anh là người đã cứu mạng cậu, nhưng dường như Jihoon lúc này như còn tỏ ra thờ ơ hơn so với trước. Lại nhớ về Park Jihoon gần như mất kiểm soát vào cái hôm xảy ra sự việc, Kim Junkyu lại tặc lưỡi tiếc nuối.

Park Jihoon chính là người luôn biết cách kiểm soát cảm xúc của mình một cách quy củ nhất, chỉ tỏ ra tức giận khi thật sự cần thiết, và kể từ khi giữ chức vụ nhóm trưởng sau khi debut, anh đã trau dồi kỹ năng quản lý cảm xúc của mình đến đẳng cấp hoàn thiện. Có lẽ đã từ rất lâu rồi, Kim Junkyu không còn được nhìn thấy bộ mặt tức giận của Park Jihoon nữa.

Kim Junkyu có chút tiếc nuối khi nhớ lại ngày đó. Đối diện với Park Jihoon, Kim Junkyu luôn có một chút hành động xấu xa, từ chối lòng tốt của anh, phản đối ý kiến của anh, chờ anh nhìn mình một cách bất lực, sau đó lại chạy đến nghe lời ngọt ngào, vỗ lưng cho nhóm trưởng bé nhỏ. Tự mãn vì bản thân đặc biệt, và không bao giờ nghĩ rằng cuộc sống mà mất đi Park Jihoon sẽ như thế nào.

Họ đã sống chung quá lâu, quá quen thuộc, vì cuộc sống của Park Jihoon có quá nhiều Kim Junkyu, và cuộc sống của Kim Junkyu cũng đã viết đầy Park Jihoon.

Mối quan hệ giữa bọn họ đã gần gũi đến mức không biết phải thoát ra như thế nào nữa rồi.

Thế rồi Kim Junkyu bắt đầu cảm thấy được sự bảo bọc quá mức của Park Jihoon. Kể từ khi anh phân hóa thành Alpha sau Junkyu một năm, mỗi tháng đến kỳ động dục của cậu đều được anh nhắc nhở. Nếu trong quá trình động dục của cậu có một sự kiện nào đó, Junkyu luôn có thể nhận thấy một ánh mắt luôn dõi theo mình, kiểm tra tình trạng của cậu. Kể cả khi cậu không tham gia một sự kiện nào đó, sẽ luôn có đồng đội hoặc nhân viên Beta đến để đưa đồ. Trong túi Jihoon lúc nào cũng có đủ chất ức chế của Omega. Lúc đầu, Kim Junkyu chỉ cho rằng đó là tinh thần trách nhiệm của một đội trưởng ưu tú, nhưng sau đó cậu nhận ra rằng Park Jihoon đối xử với các thành viên khác so với khi tiếp xúc với cậu. Và rồi cậu bắt đầu xa lánh anh.

Thời gian xa lánh cũng diễn ra hết sức tĩnh lặng. Bề ngoài, mối quan hệ của cậu và Park Jihoon có vẻ như không khác gì lúc trước, nhưng cậu lại luôn bám vào các thành viên khác trong thời gian nghỉ. Khi Park Jihoon đến tìm cậu sau buổi tập, cậu lại cố tình trèo lên lưng của Jeongwoo rồi hát mấy bài hát trẻ còn, trong khi Jeongwoo vẫn đang làm việc riêng của mình. Sau một vài lần chạm mặt như thế, Park Jihoon không đến nữa.

Park Jihoon thật sự rất thông minh, sau khi nhận ra sự xa lánh của Junkyu, anh không còn thói quen nhắc nhở về kỳ động dục của cậu nữa, nhưng vẫn mang theo đầy đủ chất ức chế bên mình.

Và quan hệ của họ cứ như vậy mà duy trì được sự cân bằng, vẫn là bạn bè thân thiết cùng tuổi, vẫn là thành viên tốt luôn ủng hộ nhóm trưởng của mình. Nhưng điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, cả hai đều không rõ.

Liệu hành động chăm sóc đó của anh chỉ đơn giản là một thói quen khó bỏ, hay đó là bản năng chết tiệt của Alpha khi phải quan tâm chăm sóc Omega? Kim Junkyu luôn là một người ngại phiền toái, và tình cảm là một môn học quá đỗi phức tạp đối với cậu. Đến cuối cùng, những thứ cậu không thể hiểu, cậu sẽ chọn cách ngừng quan tâm.

Và vì vậy, mối quan hệ của họ cứ như vậy trong nhiều năm liên tiếp.

-

Xe chở bọn họ dừng lại trước cổng công ty, khi Kim Junkyu thu lại những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu mình và chuẩn bị bước xuống. Nhưng chưa kịp làm gì đã bị Park Jihoon đẩy mạnh ngược lại ghế ngồi, anh nghiêng người nhìn cậu một cái rồi nói, "Vết thương chưa lành mà đòi vào công ty? Chờ ở đây một chút đi, tớ sẽ vào trong lấy cái này một chút rồi đưa cậu trở về ký túc xá."

"Phòng tập không ghi hình nữa à?"

Park Jihoon ngần ngừ, "Phòng tập cho Jikjin đã bị công ty hủy rồi, giờ không còn hoạt động nhóm nào nữa. Cậu có thể ở trong ký túc xá trong hai ngày tới."

Kim Junkyu gật đầu nhẹ rồi ngoan ngoãn quay trở lại ghế ngồi. Cậu không quên hạ cửa sổ xe xuống và hét lên với Park Jihoon khi anh đang bước vào cổng, "Sẵn tiện mua dùm tớ một chiếc sandwich ở cửa hàng tiện lợi."

Park Jihoon xua tay tỏ ý đã hiểu. Kim Junkyu thu lại ánh mắt của mình và bắt đầu nghịch nghịch chiếc điện thoại mới vừa được Jihoon ném cho. Sau vài giây do dự, cậu bắt đầu gõ vào khung tìm kiếm: "Quận Mapo - Bạo lực tình dục alpha," và sau đó gõ thêm, "Kim Junkyu."

Sau khi lướt qua hết các tin mới nhất, cậu không tìm được bất kỳ tin tức nào liên quan, Kim Junkyu thở phào nhẹ nhõm rồi xóa đi lịch sử tìm kiếm.


05.

Park Jihoon đi theo cậu vào căn hộ, nhìn vào hành lý đặt trong phòng khách, Kim Junkyu ngẩn ngơ nhìn phía sau mình, "Của cậu à?"

"Ừ, tớ sẽ chuyển đến sống ở đây hai ngày. Không phải còn phòng trống sao?"

"Alpha và omega không nên quá gần gũi với nhau." Kim Junkyu châm biếm, "Yoshi đã đồng ý à?"

"Cậu ấy đã đồng ý, được thông báo bởi chị Hyeon Ju. Bên ngoài, mọi người nói rằng hormone của cậu đang lộn xộn. Ký túc xá của cậu đều là beta và omega, trường hợp có chuyện gì xảy ra... tớ có thể tạm thời đánh dấu cậu. Chỉ có một alpha biết vụ này là tớ, nên tớ đã đến đây." Park Jihoon nói lắp, nhẹ nhàng tránh "chuyện gì đó", Kim Junkyu cũng hiểu, trong vài tháng tới, giai đoạn phát tình của cậu sẽ khó chịu hơn.

Cậu bỗng cảm thấy mơ hồ, nói cứng nhắc với Park Jihoon, "Vậy làm phiền cậu rồi."

Park Jihoon không trêu chọc như bình thường, giơ tay lên vỗ đầu Kim Junkyu, "Tớ luôn ở đây mà."

Park Jihoon sắp xếp xong mọi thứ và trở lại công ty, để lại Kim Junkyu một mình ngồi trong căn hộ vô vị. Lúc Park Jihoon đến vào ngày đó, kẻ đê tiện alpha kia chỉ vừa mới cắn vào sau cổ cậu, chưa kịp làm gì khác.

Nói là nghỉ dưỡng, một là đợi các vết trầy xước trên cơ thể hồi phục, hai là đợi đánh dấu tạm thời tan biến, không thì mùi hormone của cậu sẽ bị dễ lộ ra.

Chỉ là đánh dấu tạm thời, chỉ tồn tại trong bảy ngày, Kim Junkyu tự an ủi mình, chỉ còn bốn ngày nữa thì cuộc sống sẽ trở lại bình thường như trước.

-

Khi Park Jihoon trở về căn hộ, đèn trong phòng Kim Junkyu đã tắt, Park Jihoon đứng ở phòng khách một lúc, đợi khí lạnh từ bên ngoài tan biến, sau đó mở cửa phòng Kim Junkyu.

Kim Junkyu đang ngồi trên sàn ngủ, may mắn là đã che thân bằng một cái chăn. Mặc dù trong nhà ấm áp, nhưng Kim Junkyu vẫn ngủ không yên, mày nhăn chặt.

Park Jihoon đến bên cậu, ôm cậu lên giường, không ngạc nhiên khi làm Kim Junkyu tỉnh giấc, và đắp chăn cho cậu, "Tỉnh mất rồi, sao cậu không lên giường ngủ?"

Kim Junkyu đầu óc chưa tỉnh táo, nhưng đôi mắt vẫn bất chấp dựng lên mà chọc ghẹo, "Đắp chăn và ôm lên giường chỉ để đánh thức người khác, nếu cậu thật sự quan tâm đến tớ, cậu nên để tớ tự nằm trên sàn cho đến khi tỉnh."

"Ai nói tớ quan tâm cậu, tớ chỉ muốn cậu làm theo theo những gì tớ nói thôi."

Kim Junkyu bĩu môi, vẫy tay mệt mỏi, "Biết rồi, tớ muốn tiếp tục ngủ, ngủ theo ý muốn của Chúa tể kiêu ngạo Jihoon, chúc ngủ ngon."

Park Jihoon nhìn Kim Junkyu, cậu đúng là chỉ trở nên ngọt ngào khi ngủ, rồi tắt màn hình máy tính vẫn sáng, Jihoon rời khỏi phòng.

Sau khi biết cậu đã xuất viện, cuộc trò chuyện nhóm mà thường không ai nói gì bỗng trở nên sôi nổi lên, Hyunsuk gửi hơn mười biểu tượng cảm xúc khóc trong nhóm, đồng thời chúc mừng cậu đã trở về nhà.

Một số em trai ồn ào muốn đến thăm Junkyu, nhưng bị Park Jihoon từ chối với lý do là Kim Junkyu cần thời gian để nghỉ.

Yoshi quan tâm đến từng chi tiết, cũng là omega, anh nhắn riêng cho cậu, "Tự dưng hormone bỗng lộn xộn? Bác sĩ nói sao?"

Cậu đổ lỗi cho hoàn cảnh, "Trên đường gặp một omega đang phát tình, và tớ cũng sắp vào thời kỳ phát tình, nên bỗng dưng phải phát tình. Tớ đã tiêm nhiều liều thuốc ức chế nồng độ cao, để hạ nhiệt thời kỳ này, nên gần đây hormone có chút vấn đề." Lời nói một nửa thật, một nửa giả, nhưng dễ khiến người ta tin, dù việc lừa dối người thân khiến Kim Junkyu cảm thấy có chút tội lỗi, nhưng có những điều không thể nói ra được.

Yoshi gửi biểu tượng cảm xúc con mèo khóc, "Cần gì tớ sẽ giúp, chúng ta là bạn của nhau, Junkyu."

Kim Junkyu gửi biểu tượng cảm xúc con mèo cười, chụp lại trang chat và gửi cho Park Jihoon.

Park Jihoon ngay lập tức gửi lại biểu tượng cảm xúc con mèo cười mà cậu đã gửi trước đó.

Sau khi có chung một câu chuyện, họ trở thành người có thể chia sẻ những bí mật với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro