CHƯƠNG 4: NẾU CẬU MUỐN VỊ TRÍ SỐ MỘT, HÃY GIÀNH LẤY

"Ban đầu chỉ là một dự án bắt buộc, một nhiệm vụ cần hoàn thành, nhưng dần dần… nó biến thành thứ gì đó khác. Là những buổi làm việc không còn căng thẳng, là ánh mắt chạm nhau lâu hơn cần thiết… là một khoảng lặng dịu dàng mà chẳng ai chịu thừa nhận."

Những buổi làm việc nhóm đã không còn căng thẳng và ngột ngạt như trước. Dù ban đầu Y/N còn hơi miễn cưỡng, nhưng càng về sau, cô càng nhận ra mọi thứ đã thay đổi nhiều hơn mình tưởng.

Ánh sáng vàng của đèn thư viện chiếu lên từng trang tài liệu, phản chiếu gương mặt của hai người đang ngồi đối diện nhau. Lần đầu tiên, Jimin không còn là đối thủ phải dè chừng. Anh bình thản góp ý khi cô hỏi, nhẹ nhàng chỉnh lại một vài lỗi nhỏ trên slide thuyết trình.

Y/N cũng không còn gắt gỏng hay cố chấp như những buổi họp nhóm đầu tiên. Cô lặng im nghe Jimin nói, rồi gật đầu một cách chấp nhận tự nhiên đến mức chính cô cũng không nhận ra.

Có những hôm, trời đã tối hẳn mà hai người vẫn ngồi cạnh nhau, giấy tờ xếp chồng lên nhau trên bàn gỗ dài. Ánh mắt họ chạm nhau nhiều hơn, lâu hơn như một thói quen mới mà chẳng ai dám gọi tên.

Thậm chí, đã có lúc Y/N bất giác nhìn Jimin quá lâu. Trong khoảnh khắc đó, cô quên mất tất cả những cuộc đua, quên mất bảng xếp hạng thành tích. Chỉ còn lại người con trai trước mặt kiên nhẫn, tỉ mỉ và gần gũi hơn bao giờ hết.

“Cậu đang nhìn tớ đấy à?” – Jimin bỗng hỏi, giọng trầm nhẹ và một nụ cười thoáng qua khóe môi.

Y/N giật mình, hơi lúng túng, vội cụp mắt xuống.

“Cậu ảo tưởng rồi.” – cô đáp, giọng nhỏ hẳn đi, hai tay lật nhanh tài liệu để giấu vẻ bối rối.

Nhưng trái tim cô lúc ấy… đập nhanh hơn bình thường.

Dự án nghiên cứu liên trường đang đến giai đoạn cuối cùng. Trong phòng họp của ban giám khảo, giáo viên chủ nhiệm cầm danh sách thành viên nhóm, ánh mắt quét qua từng gương mặt.

“Như truyền thống nhiều năm qua, học sinh có điểm tổng kết cao nhất sẽ đại diện nhóm thuyết trình tại vòng chung kết,” thầy nói, giọng đều đều nhưng rõ ràng.

Không cần thêm lời giải thích, tất cả đều hướng ánh nhìn về Jimin. Dĩ nhiên, không ai nghi ngờ sự lựa chọn ấy.

Nhưng giây sau, một giọng nói vang lên rõ ràng, rắn rỏi hơn chính Y/N nghĩ:
“Em muốn thử.”

Cả căn phòng thoáng im phăng phắc. Rồi hàng loạt ánh nhìn đổ dồn về cô kinh ngạc, tò mò, xen lẫn chút giễu cợt.

Một nam sinh ngồi góc phòng khẽ cười khẩy, giọng đầy châm biếm:
“Cậu định phá vỡ kỷ lục bất bại của Park Jimin đấy à?”

Y/N vẫn giữ cằm ngẩng cao, mắt không rời Jimin. Cô không nói thêm một lời biện minh nào. Không phải vì tự tin tuyệt đối mà vì cô biết nếu lùi bước ngay lúc này, tất cả nỗ lực sẽ trở nên vô nghĩa.

Cả căn phòng đợi phản ứng của Jimin, họ chờ anh phản đối hoặc ít nhất là thể hiện sự không hài lòng.

Nhưng anh chỉ nhìn thẳng vào mắt cô rất lâu, rất yên tĩnh rồi nhẹ giọng:
“Nếu cậu muốn, thì cứ thử.”

Không trách móc. Không giễu cợt. Chỉ có một sự đồng ý không điều kiện khiến lòng Y/N chao đảo.

Từ hôm đó, Y/N biến mất khỏi mọi cuộc trò chuyện vô bổ. Cô dành toàn bộ thời gian rảnh trong phòng tư liệu tập nói, tập điều chỉnh ngữ điệu, tập phản biện trước gương đến khản giọng.

Mỗi đêm về, cô ngồi trên sàn phòng, những tờ giấy ghi chú trải khắp, giọng khàn đặc vì đọc đi đọc lại nội dung bài thuyết trình.

Thỉnh thoảng, cô nhìn sang bên kia bàn học – nơi trước đây Jimin hay ngồi đối diện, tay lật sổ ghi chép và cất lời nhận xét. Nhưng bây giờ, chỗ ấy luôn trống.

Jimin vẫn đến thư viện, nhưng không còn tham gia chỉnh sửa bài nữa. Anh ngồi lặng lẽ ở bàn góc, thỉnh thoảng nhìn về phía cô, ánh mắt trầm lặng và khó đoán.

Y/N thấy mình trống rỗng một cách kỳ lạ. Dù cuối cùng cô cũng ở rất gần vị trí đứng đầu mà cô hằng mơ ước… nhưng vì lý do nào đó, cảm giác ấy không còn giống như trước.

Đêm trước vòng chung kết, trường học tĩnh lặng như nuốt trọn mọi âm thanh. Ánh đèn vàng rọi xuống dãy ghế đá dài, trải một quầng sáng cô độc trên nền gạch lạnh.

Y/N bước ra sau sân trường, nơi cô biết chắc sẽ tìm thấy anh.

Quả nhiên, Jimin đang ngồi đó, lưng tựa ghế, tay cầm cuốn sổ ghi chép của nhóm. Những trang giấy lật nhẹ trong gió đêm, vang lên âm thanh sột soạt như nhắc nhở về quá khứ họ từng kề vai sát cánh.

Cô đứng trước mặt anh một lúc lâu mới lên tiếng, giọng không giấu được sự chua chát:
“Cậu không còn quan tâm nữa à?”

Jimin không nhìn lên. Ngón tay vẫn khẽ vuốt mép trang giấy, như đang cân nhắc câu trả lời:
“Không phải tớ không quan tâm.” – giọng anh trầm và bình tĩnh – “Chỉ là tớ giữ lời hứa.”

Y/N siết chặt bàn tay, móng tay in hằn lên da:
“Lời hứa nào?”

Lần này, Jimin ngẩng đầu. Đôi mắt anh sâu và lặng như mặt hồ mùa đông, không một gợn sóng:
“Tớ từng nói sẽ nhường vị trí đó cho cậu. Và tớ đang làm điều đó.”

Hơi thở cô nghẹn lại. Cơn tức giận không tên dâng lên, pha lẫn một nỗi mất mát không thể gọi thành lời:
“Nhưng cậu có biết… tôi không cần cậu nhường. Tôi muốn tự giành lấy nó.”

Gió thổi qua hàng cây, xào xạc như lời nhắc nhở cay nghiệt. Jimin hơi cúi đầu, giọng anh nhẹ đến mức cô phải căng tai mới nghe được:

“Vậy thì giành đi.” – một nụ cười thoáng buồn – “Nhưng đừng quên tớ vẫn đang ở ngay đây. Và tớ… vẫn luôn tin cậu làm được, ngay cả khi cậu không tin chính mình.”

Hôm sau, hội trường chật kín. Hàng chục ánh mắt dõi theo Y/N khi cô bước lên sân khấu, tay cầm micro, lòng nặng trĩu.

Mọi thứ diễn ra hoàn hảo tuyệt đối. Cô nói lưu loát, tự tin, phản biện sắc bén đến mức giám khảo phải gật đầu thán phục.

Khi phần trình bày kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên dữ dội. Một giảng viên bước lên trao cúp cho cô, gọi tên cô với giọng đầy tự hào. Cô cúi đầu nhận giải, cảm thấy thứ gì đó như được khẳng định sau bao năm tranh đấu.

Nhưng khi ánh đèn flash tắt dần, tiếng chúc mừng lùi lại và hội trường bắt đầu thưa người… Y/N chợt nhận ra điều quan trọng nhất.

Jimin không có mặt.

Khi trời đã nhá nhem, Y/N quay trở lại dãy ghế đá sau sân trường. Chỗ Jimin thường ngồi vẫn còn vết lõm của người đã ngồi ở đó suốt nhiều tối.

Nhưng giờ, chỉ còn lại một chiếc ghế trống lạnh ngắt.

Khoảnh khắc ấy, cô hiểu ra chiến thắng này không hề giống như mình từng mường tượng.

Không có ánh mắt cạnh tranh. Không có giọng nói điềm tĩnh xen lẫn thách thức. Không có ai ở đó để chứng kiến cô bước lên bục cao nhất.

Và lần đầu tiên trong đời, cô thật sự ghét cảm giác của “vị trí đứng đầu”… khi Jimin không còn đứng cùng cô.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro