4. hồi tưởng
Mọi chuyện xảy ra thật nhanh. Kể từ cái đêm hôm ấy, cái đêm định mệnh giữa em và Jimin....gặp nhau lần đầu tiên. Gã là một viên cảnh sát, là đội trưởng đội phòng chống tội phạm ma túy Seoul.
Hôm đó, Jimin cùng đồng đội nhận lệnh đột kích một tụ điểm phức tạp: quán bar Night Wolf, nổi danh là tụ điểm ăn chơi về đêm, cũng là nơi nghi ngờ có hoạt động buôn bán chất cấm trá hình. Đêm đó gã mặc thường phục, vào vai một tay ăn chơi thứ thiệt – tóc vuốt bóng loáng, sơ mi mở cúc, ánh mắt lạnh lùng quan sát từng chuyển động trong quán.
Còn em... một sinh viên năm nhất vừa tròn 18 tuổi, ngây thơ và đầy háo hức khi bước vào cuộc sống tự do của người lớn. Sau khi cùng nhóm bạn thân ăn mừng đỗ đại học, em lần đầu tiên bước vào bar – khoác trên mình bộ váy ôm sát cơ thể, môi đỏ rực, mắt kẻ đậm.
Tiếng nhạc EDM giật tung từng cơn, ánh đèn nhấp nháy hỗn loạn. Em ngồi một góc, tay cầm ly cocktail đã cạn, đầu óc quay cuồng vì rượu. Một trong những người bạn thân, Ami, đứng dậy:
– Ami à mình vào nhà vệ sinh một lát, bồ ngồi đây đợi đó nha!
Em gật đầu, vẫy vẫy tay, rồi lại dán mắt vào ly rượu khác. Nhưng chỉ vài phút sau, một nhóm đàn ông lạ mặt áp sát. Ánh mắt bẩn thỉu của chúng lướt qua cơ thể em như thể em là món đồ bày trên kệ. Dù say, nhưng ánh mắt đó khiến em dựng tóc gáy.
– Cô em xinh đẹp, uống với tụi anh một ly chứ?
Em chưa kịp phản ứng thì một tên khác đã có ý định với tay chạm vào vai em.
Ở góc đối diện, Jimin – mắt không rời khỏi mục tiêu chính là tên cầm đầu đường dây – lập tức nhận ra nhóm người này. Nhưng ánh mắt anh lại bất chợt dừng lại ở em – người con gái đang bị vây quanh bởi lũ đó. Với bộ dạng gợi cảm và sự xuất hiện đúng lúc ở "điểm nóng", Jimin lập tức nghi ngờ em có liên quan. Trong đầu anh, em không khác gì một ả "chim mồi" tiếp tay cho chúng.
Anh chạm tay vào tai nghe, ra hiệu:
– Mục tiêu xác định. Cả đội sẵn sàng. Tấn công trong 3... 2... 1...
"CẢNH SÁT ĐÂY!"
Tiếng thét xé toạc không khí. Ánh đèn sáng bật lên cùng lúc với tiềng còi cảnh sát vang vọng. Khách trong quán nhốn nháo cùng với tiếng ly vỡ và tiếng la hét loạn xạ. Nhóm tội phạm toan bỏ chạy thì lập tức bị đội đặc nhiệm mặc thường phục khống chế bằng súng và còng tay.
Em thì chưa kịp hiểu chuyện gì, chỉ thấy gã đàn ông lạnh lùng với ánh mắt như dao sắt, gã tiến thẳng đến, giật lấy ly rượu từ tay em, rồi không nói không rằng, bẻ tay em ra sau và còng chặt lại.
– Aisss! Tên điên! Buông tôi ra! Làm gì vậy chứ! – Em la lên, ánh mắt đầy sợ hãi và phẫn nộ.
– Cô bị tình nghi liên quan đến đường dây buôn bán chất cấm. Mời về đồn điều tra.
Không cho em cơ hội phản kháng, hắn lôi em xộc xệch ra ngoài trong sự kinh ngạc của bạn bè. Một vài người bạn em hoảng hốt, chạy theo kêu gào:
– Ôi chúa ơi! Cô ấy chỉ là sinh viên! Cô ấy vô tội mà! Chú cảnh sát làm ơn thả cô ấy ra!
Đồn cảnh sát, phòng thẩm vấn số
01:47 AM
Ánh đèn vàng nhạt chiếu lên căn phòng lạnh lẽo. Em ngồi run rẩy, hai mắt đỏ hoe, môi cắn chặt. Jimin đập mạnh tay lên bàn, giọng nói đanh thép.
– Số hàng còn lại ở đâu? Ai là người đứng sau cô? Nói mau!
Em lắc đầu, ánh mắt ngơ ngác. Hắn tiến lại gần, cúi người sát em, ánh mắt soi mói đầy áp lực.
– Cô nghĩ im lặng là thoát được ?
Khi hắn đưa tay ra khám xét người em để kiểm tra, trong cơn hoảng loạn, em vùng vẫy điên cuồng, la hét không ngừng. Giọt nước mắt em lăn dài. Khi ấy trong mắt em, em xem hắn là kẻ xấu đang lợi dụng mình.
– Đừng đụng vào tôi!!! Tôi không làm gì cả! –"em gào lên, người không ngừng run rẩy"
Chỉ tới khi, tiếng bộ đàm trên người gã vang lên.
"Đội trưởng Park! Cô gái đó vô tội! Chúng tôi đã xác nhận, cô ấy chỉ là sinh viên. Mục tiêu chính đã bị bắt. Xin anh dừng lại!"
Cả căn phòng chìm vào im lặng.
Jimin đứng sững. Tay siết chặt chiếc còng đã mở. Anh bước lùi lại, ánh mắt đầy dằn vặt nhìn em đang co rúm một góc ghế, nước mắt đẫm mặt, váy xộc xệch, ánh mắt đầy sợ hãi và tổn thương.
– Tôi...xin lỗi.
Nhưng lời xin lỗi ấy chẳng xóa đi nỗi ám ảnh trong mắt em. Sau khi nhiệm vụ bắt giữ hoàn tất và những thủ tục cần thiết được hoàn thành, em được thả ra với tâm trí vẫn chưa hết bàng hoàng. Nhưng không như những gì em mong đợi, Jimin lại xuất hiện ở cửa phòng thẩm vấn.
Ánh mắt anh lặng lẽ, không còn sự cứng rắn như khi đó . Gã lặng im, đôi môi khẽ nhúc nhích như muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng thể.
Em chỉ nhìn gã. Đầu óc em vẫn quay cuồng với mọi chuyện. Làm sao em có thể yên lòng khi chính gã là người đã bắt cóc em, đưa em vào đồn mà không chút suy nghĩ? Tất cả chỉ vì một hiểu lầm.
Nhìn thấy sự im lặng của em, Jimin có vẻ lo lắng hơn. Liền bước tới gần, cẩn thận nói.
– Tôi...tôi thực sự xin lỗi. Đã có sự cố xảy ra. Tôi không cố tình làm em hoảng sợ.
Em không nói gì, chỉ lặng lẽ quay đi, ánh mắt vẫn đầy tổn thương. Cái sự lạnh lùng và quyết đoán trong hành động của Jimin khiến em không thể nào quên được cảm giác khi bị anh lôi đi như một tội phạm, dù em chẳng làm gì sai.
Jimin thấy mình thật vô dụng. Anh im lặng đứng đó, không biết phải làm gì hơn.
Bỗng nhiên, anh nghe thấy tiếng thở dài của em, như thể cơn giận vừa lắng xuống. Anh nuốt khan, chậm rãi lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động.
– Nếu em muốn liên lạc, hoặc cần một ai đó để... Ưm..tôi sẽ luôn sẵn sàng. Đây là số của tôi.
Em nhìn chiếc điện thoại trong tay, rồi lại nhìn vào mắt anh. Cảm giác giận dữ trong em vẫn chưa nguôi, nhưng đâu đó, trong lòng em, một phần cũng hiểu rằng anh không phải kẻ xấu.
– Anh là cảnh sát, đúng không? –"Em hỏi, giọng nói lạnh lẽo nhưng không còn đầy tức giận như trước"– Nếu anh bắt sai người lần nữa, anh sẽ làm gì?
Jimin nín lặng, không trả lời ngay. Nhưng rồi, anh nhìn thẳng vào mắt em, đôi mắt nghiêm túc như thể đang thề một lời hứa.
– Tôi sẽ làm mọi thứ để chuộc lại lỗi lầm này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro