Chương 22A

Vì chương này dài gấp 4 lần mấy chương kia nên tui tách làm 2 phần cho mọi người dễ đọc🙄

______________________

Thời gian phảng phất như ngừng lại, không khí đều đình trệ ở bốn phía, Jimin thậm chí còn không nghe thấy tiếng hít thở càng ngày càng nặng của mình.

Khoảng thời gian trầm lặng, Minjeong nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô, không buông tha bất kì biểu tình nào trên khuôn mặt.

Mắt thấy cô tản mát ra mùi nhựa thông nồng đậm, mắt thấy mồ hôi mỏng chảy gương mặt, mắt thấy hai má cô đỏ ửng, mắt thấy cô tâm sâu tựa biển muốn đem người ta cắn nuốt.

Thì ra kỳ nóng lên của Jimin là cái dạng này.

So ngày thường càng mê người, cũng càng nguy hiểm.

Hai người chọi qua lại một lúc.

Bộ dạng Minjeong phân hoá bị Jimin xem sạch rồi, thì nàng đương nhiên cũng phải nhìn bộ dáng đối phương.

Mà cô còn ỷ vào việc đánh dấu làm nàng mệt nhiều như vậy, nàng đã sớm tìm cách trả thù, trước mắt chính là cơ hội tốt nhất.

Tục ngữ có câu "trước lạ sau quen", dù sao cũng đã trãi qua một lần, không có gì khác biệt so với lần này. Chỉ cần có thể khiến Jimin cúi đầu xưng thần, thì việc giúp đỡ cũng không phải là không thể.

"Chị suy xét thế nào?" Minjeong nghiêng đầu, cười vô tội, đôi mắt đào hoa nhìn xung quanh, đầy vẻ lưu luyến, động lòng người.

Cánh tay mềm mại vòng lên cổ Jimin, nhẹ nhành vuốt ve tuyến thể nhỏ trên cổ cô. Jimin cảm thấy vô cùng nhạy cảm và run rẩy lên từng cơn, cô khẽ nhắm mắt lại, sau đó ngước lên, nhẫn nhịn nhìn nàng.

"Cô vừa mới nói cái gì?"

Tiếng hít thở dồn dập, tựa như người nào đó đang cố gắng kiềm nén, nhưng gần như không thể, Minjeong nắm chắc được việc này, mê hoặc nói: "Cô Yu, làm cún của tôi đi, tôi cho chị cắn"

Ngay sau đó, nàng bị người kia chặn ngang bế lên, đi đến phòng ngủ.

Minjeong hưng phấn mà ném rớt dép lê, hai đôi dép lê từ không trung bay múa đến sô pha cùng trên sàn nhà, ngay sau đó điện thoại trên tay nàng cũng bị quăng lên sô pha.

Cửa phòng ngủ đóng lại, lập tức bị ném lên trên chiếc giường mềm mại, mắt thấy người kia duỗi tay lại đây, nàng vội ngăn lại nói: "Từ từ, chiếc váy này không thể xé, tôi thích nó lắm!"

Jimin lộ vẻ mặt không kiên nhẫn.

"Tôi tự mình làm." Minjeong ngồi quỳ ở trên giường, tự mình đem váy cởi xuống, lại còn vô cùng thích thú vội vã cởi hết quần áo

Một âm thanh rõ ràng vang lên, ai kia không kiềm được, vội vàng vây lấy nàng từ phía sau, nhìn làn da trắng nõn sau cổ, si mê mà cắn xuống

Minjeong nhất thời đau đớn, nói: "Chị sao lại không báo trước một tiếng, người trẻ tuổi không tuân thủ võ đức, sẽ gặp báo ứng... Ưm."

Không biết đã qua bao lâu, Minjeong không ngừng hối hận. Nàng đã khiến Jimin trở thành một con chó, ý định ban đầu là đè cô dưới giường giống như một con vật, chứ không phải là tình huống hiện tại!

"Được rồi được rồi, tôi cảm thấy được rồi." Nàng rưng rưng nói, mắt đẫm lệ.

"Mơ tưởng."

Lần đầu đánh dấu, Jimin chỉ chịu ảnh hưởng của pheromone từ Minjeong sau khi phân hóa. Nhưng lần này lại khác, vì trong lúc Jimin đang nóng lên, cô không thể như lần trước kịp thời kết thúc, chỉ có thể tiêu tan mọi dục vọng.

Sau bao năm phân hóa, cô luôn dùng cách kiềm chế để sống, đến giờ vẫn chưa cảm nhận được tác dụng phụ gì, nên chưa từng tìm ai để đánh dấu. Nhưng lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác này, không tránh khỏi có chút thực sự cảm nhận được cái gì gọi là "thực tuỷ biết vị".

Dù là làm "chó", cũng phải nhận lãi.

Mãi cho đến chiều hôm sau, Jimin mới cảm thấy dục vọng đã dần dần giảm bớt, buông tha cho người phụ nữ rắc rối này.

Minjeong đã ngủ, tóc rối tung rơi trên gối, hô hấp sâu nông không đều, ngủ say đến mức còn rất ngon.

Ngoại trừ lúc ban đầu không ổn, sau đó Minjeong dần dần thích nghi với tần suất, cảm nhận được niềm vui từ việc đánh dấu, thỉnh thoảng còn hùng hổ thúc giục Jimin làm nhanh lên.

Jimin khoác thêm áo tắm dài, quay lại nhìn nàng một cái, rồi bước ra ngoài cửa, thấy phòng khách và nhà bếp đều là một mớ hỗn độn.

Cô thu dọn thức ăn còn thừa của ngày hôm qua, bỏ vào thùng rác, gọi dịch vụ đưa cơm, sau đó gọi điện thoại cho thư ký.

Bên kia, thư ký khóc lóc: "Yu tổng, ngài... làm sao vậy?"

"Xem như cô đã công tác lâu năm, chủ động đi xin từ chức ở bộ nhân sự đi." Jimin nói với giọng lạnh lùng.

"Yu tổng, thật xin lỗi, tôi sai rồi, sau này sẽ không làm nữa, xin ngài đừng đuổi tôi, tôi thật sự thích ngài."

Jimin cúp điện thoại, cảm thấy đau đầu.

Trước đây cũng có không ít người muốn quyến rũ cô, nhưng cô không ngờ lại có người bên cạnh có tâm tư như vậy. Hơn nữa, lại là sau khi Yeji về nước không lâu, làm chuyện này dưới mí mắt của cô ấy.

Thực ra, ý đồ của thư ký cô đại khái cũng có thể đoán ra, đơn giản là vì cô vẫn luôn độc thân, cho rằng ở gần cô sẽ có ưu thế, nhưng không ngờ Yeji đột nhiên trở về, khiến thư ký cảm thấy có nguy cơ, lúc này mới đưa ra chiêu trò này.

Cô lại gọi điện thoại cho người khác: "Hôm nay thư ký sẽ đến nộp đơn từ chức, nếu không đến, các cô nhớ nhắc nhở một chút. Đồng thời thông báo tuyển thêm hai thư ký, yêu cầu đã kết hôn."

"Vâng, Yu tổng."

Nhân viên phục vụ phòng khách mang cơm đến, hai ngày nay cô đều gọi đồ ăn, ăn xong lại làm việc, cuộc sống cứ như vậy, mơ mơ màng màng.

Cô đặt đồ ăn lên bàn, sau đó đẩy cửa phòng ngủ, ngồi xuống mép giường, cúi đầu nhìn một lúc, rồi bỗng nhiên cười: "Đừng giả vờ, dậy ăn cơm đi."

Không có động tĩnh, nhưng mí mắt của Minjeong hơi rung rinh.

Jimin chống tay vào giường, tiếp tục cúi xuống nhìn nàng, tóc dài rũ xuống vai, một lọn tóc quét qua mặt Minjeong.

Jimin cười nhạt, giọng điệu không lạnh lùng như khi nói chuyện với thư ký: "Nếu người nào đó vẫn còn ngủ, vậy thì tôi trộm hôn một chút cũng không sao đâu nhỉ?"

Minjeong đột nhiên mở mắt: "Chị dám!"

Jimin đắc ý nhướng mày: "Cô xem tôi có dám không."

"Tại sao lại nói chuyện như vậy với chủ nhân của chị?" Minjeong lập tức trở mình, làm ra vẻ uy nghiêm của chủ nhân, "Nói với chủ nhân chị cho tốt vào."

"Được rồi." Jimin nghiêng người về phía trước, khoảng cách chỉ còn mấy cm, không chút thiện ý nói, "Cô có biết chó con thường làm gì với những chủ nhân xinh đẹp không?"

Minjeong ngẩn người một chút, rồi ngạc nhiên hỏi: "Làm gì?"

"Liếm."

"......"

"Còn cần tôi phải dặn dò sao?" Jimin cười như không cười, "Tôi không ngại làm chó liếm người của cô đâu."

Minjeong: "............"

A đáng giận! Rõ ràng nàng mới là người chiếm ưu thế, sao lại bị áp chế như thế này.

Nàng nghĩ một lúc rồi nhận ra, chính mình mặt dày không kịp so với đối phương.

Nàng hơi mỉm cười: "Thật sao? Vậy cô liếm đi."

Jimin ngẩn người, hình như không ngờ nàng sẽ nói như vậy, có chút do dự.

Quả nhiên, chỉ là khoác lác mà thôi!

Minjeong đắc ý cười: "Chị đúng là một con chó vô dụng."

Vừa dứt lời, nàng liền cứng đờ cả người.

Jimin cô cư nhiên, cư nhiên... thật sự liếm lên mặt nàng!

"Cô vui vẻ, tôi cũng không muốn làm cô vui đâu." Jimin cười, "Ai bảo cô cứ cười khoe khoang như vậy?"

Minjeong:!!!

Cực kỳ tức giận!

"Dậy ăn cơm đi." Jimin nhìn nàng tức giận, không nhịn được mà véo một cái.

Minjeong hất tay cô ra: "Cẩn thận lời nói và việc làm của chị, đừng quên hiện tại tôi là chủ nhân của chị!"

Jimin: "Được rồi."

Minjeong dáng vẻ đầy uy nghiêm: "Kêu một tiếng chủ nhân nghe thử."

Jimin không chút cảm tình kêu: "Chủ nhân."

Minjeong nghe thấy, khuôn mặt nàng tươi cười hớn hở, khó trách Jimin phía trước luôn chiều chuộng nàng như vậy, hóa ra là vì được gọi là "chủ nhân" mà vui vẻ đến thế.

"Vậy gọi thêm hai tiếng nữa đi."

"Chủ nhân, chủ nhân, chủ nhân, ngài nên dùng cơm." Jimin nói.

"Tôi muốn tắm."

"Được rồi, vui vì ngài đã cống hiến sức lực." Jimin ôm nàng vào phòng tắm, giúp nàng tắm rửa, đồng thời cũng thuận tiện cởi áo tắm dài cho nàng.

"Ê, chị làm gì vậy?!" Minjeong cảnh giác nhìn nàng, "Không phải là chị còn nghĩ đến chuyện đó chứ?"

"Tôi, cũng, muốn, đi, tắm." Jimin nói xong, vặn vòi nước, làn nước ấm xối ra.

Minjeong ngồi trong bồn tắm một lúc, hai tay chống lên thành bồn, nghiêng người nhìn cô, chú ý từng cử chỉ, đánh giá vóc dáng của cô, cao gầy, mảnh mai, vòng eo nhỏ nhắn, áo choàng ôm lấy thân hình thanh thoát, tóc dài xõa ra sau lưng, vóc dáng cong cong dễ dàng nhận thấy.

Minjeong thổi một tiếng huýt sáo.

Jimin: "......"

Cảm giác như mình đang bị người già lẳng lơ trêu ghẹo.

"Yu chó con, dáng người cũng không tệ đấy." Minjeong trêu đùa.

Jimin hơi ngừng lại, quay đầu nhìn nàng: "Cô gọi tôi là gì?"

"Yu chó con." Minjeong cười khúc khích, nghiêng người về phía thành bồn tắm, "Thế nào? Không thích cái biệt danh này à? Vậy gọi là Yu Ji chó đi, thân mật hơn."

Jimin: "......"

Thực sự là rất thân mật, lúc đi học cô còn bị gọi là Yu Ji lợn, giờ lại bị gọi là Yu Ji chó, vậy sau này phải làm sao?

Cô bật cười nói: "Nghe không hay lắm."

"Vậy thì để tôi nghĩ cái tên có phong cách hơn." Minjeong thả tay xuống, ngón tay khẽ gõ trên mặt sàn cẩm thạch, đột nhiên ngẩng đầu lên, "Tôi biết rồi! Gọi là Yu không bằng heo chó! Vừa có cá tính lại dễ nhớ!"

Jimin: "............"

Tôi cảm ơn cô nhé.

Jimin cầm vòi nước, xối nước lên đầu nàng.

"Phụt phụt." Minjeong phun nước ra, tức giận đến nỗi đấm thùm thụp, "Chị làm gì thế! Tóc tôi ướt hết rồi!"

"Để tôi rửa cho cô." Jimin lau khô người Minjeong, mặc áo ngủ cho nàng, rồi ngồi xuống bên bồn tắm, bắt đầu gội đầu cho nàng.

Nói thật, cảm giác cũng khá thoải mái.

Minjeong rầm rì, nhắm mắt lại: "Sư phó, không luyện kỹ thuật nữa à?"

"Chỉ luyện có hai lần thôi." Jimin đáp một cách bình thản, "Khách hàng hài lòng là được."

"Không thể nào, mới có hai lần...?" Minjeong vừa tỏ ra nghi ngờ, bỗng nàng nhận ra là mình đang nói về kỹ thuật gội đầu, liền oán giận: "Tôi nói gội đầu cơ mà!"

"A, cái này à, từ nhỏ đã luyện rồi." Jimin nói, "Làm cho Nahee rất nhiều lần."

"Thật vậy à?" Minjeong tưởng tượng một chút cảnh đó, rồi hỏi tiếp: "Cô ấy có ngoan ngoãn nghe lời chị không?"

"Đôi khi thì có, đôi khi thì không."

"Vậy lúc không nghe lời thì sao?"

Vừa dứt lời, một bàn tay ấn mạnh xuống đầu nàng, khiến Minjeong bị dìm mặt vào nước, lộc cộc trong chốc lát rồi mới được giải thoát.

"Giống như vừa nãy đó." Jimin giải thích, vẻ mặt như đang tự thể nghiệm.

Minjeong ho khan hai tiếng, quay lại nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe, trông rất vô tội và uất ức.

"Ngượng ngùng, tôi miễn dịch với nước mắt rồi, diễn viên Kim." Jimin lấy khăn lau mặt cho nàng, rồi lại lau tóc, "Cô thật sự nghĩ rằng chiêu này có thể thay đổi cả thế giới sao?"

Minjeong bĩu môi, lại trở về với vẻ mặt vô tâm, không quan tâm gì cả.

Sau khi ăn xong, hai người ngồi vào bàn ăn. Minjeong lại bắt đầu làm trò, chiếc đũa vung lên: "Tôi không muốn động, chị phải đút cho tôi."

"Chị đâu rồi?"

"Một con chó trước mặt không phải đã đồng ý với tôi rồi sao? Tôi khuyên chị đừng có lật mặt nhanh như lật sách."

"......"

Minjeong cầm di động lên, không thèm quan tâm mà nói: "A, thật muốn làm Yeji nghe đoạn ghi âm này xem, xem người nào đó cam lòng làm chó, ha ha ha."

Jimin: "......"

Thực sự, trả hết thù xưa rồi.

Jimin mỉm cười, tiếp tục đút thức ăn cho nàng.

Sau khi Minjeong ăn xong, lúc này Jimin mới bắt đầu ăn cơm của mình. Tuy nhiên, đối phương lại nghiêm túc nói: "Chúng ta cần phải nói chuyện. Chuyện này chị không muốn để Yeji biết đúng không? Vậy chị phải đồng ý với tôi ba điều."

Lại tới nữa?

Jimin gần như có thể đoán được ba điều đó sẽ là gì, đơn giản chỉ là copy-paste lại những điều cô đã nói trước đó, chỉ cần chỉnh sửa một chút ngữ pháp là xong.

Cô vui vẻ cười: "Sao cô lại nghĩ tôi không muốn Yeji biết?"

Minjeong đang chuẩn bị đưa ra điều kiện thì chợt ngừng lại: "A???"

Nhìn thấy vẻ mặt ngớ ngẩn của nàng, Jimin không nhịn được cười: "Không sao cả, nếu chuyện đã xảy ra rồi thì để Yeji biết đi, cô thấy sao?"

"Tôi cảm thấy không thể chấp nhận nổi! Quá không thể chấp nhận nổi!" Minjeong phản bác, đầu cúi xuống, dùng ánh mắt khó tin nhìn cô, "Chị có tỉnh táo không vậy? Nếu Yeji biết, chị ấy sẽ nghĩ sao về chúng ta?"

"Chắc không đến mức tuyệt giao đâu?"

Minjeong cúi đầu, suy nghĩ một lát rồi mơ hồ nói: "Dù sao tôi cũng không muốn chị ấy ghét tôi. Nếu chị ấy ghét tôi, tôi sẽ mất đi một người bạn."

"Bạn sao?"

"Đúng vậy, chị ấy tuy không nhận lời tỏ tình của tôi, nhưng cũng là bạn thôi. Chị không hiểu đâu, Yejinlà người tốt như vậy, tư tưởng và cảnh giới của chị ấy có thể đuổi kịp Socrates và Plato rồi đấy! Nếu thấy chúng ta như thế, đây không phải là bạn bè bị sa đoạ bởi thế gian hay sao."

Jimin gắp một viên đậu phộng, đút vào miệng nàng, ngăn nàng không tiếp tục lải nhải, rồi trả lời: "Không sao đâu, dù sao Yeji cũng đã từ chối tôi một lần rồi."

Thật ra, khi còn nhỏ, Jimin lớn lên cùng Yeji, nhưng giữa họ chưa bao giờ có quá nhiều suy nghĩ lãng mạn. Mãi đến khi Minjeong gia nhập vào cuộc sống của họ, cô mới nhớ tới câu chuyện gia đình hai bên từng đùa về việc kết hôn. Chính vì thế mà cô luôn dùng lý do đó để trêu đùa Minjeong.

Bây giờ, khi họ đều đã trưởng thành và bận rộn với công việc, suy nghĩ về việc kết hôn của Yeji lại chẳng còn như xưa. Thỉnh thoảng, cô cảm thấy cứ sống thế này cả đời cũng tốt, ăn mặc không lo, còn có những người bạn thân.

Yeji nhai đậu phộng, giòn tan, rồi muốn một viên nữa, mới nói: "A, có vẻ cũng đúng."

Jimin bỗng tỉnh lại, hỏi: "Còn cô, đã bị Yeji từ chối bao nhiêu lần?"

Minjeong bắt đầu đếm trên tay: "Mười chín lần."

Jimin chế nhạo nhìn nàng.

Minjeong ngẩng đầu lên, hoảng sợ nói: "Tại sao chị chỉ bị từ chối có một lần?"

"Bởi vì..." Jimin trực tiếp đẩy đĩa đậu phộng về phía nàng, lấy muỗng bên cạnh, rồi tiếp tục ăn cơm của mình, "Tất nhiên là vì tôi chỉ tỏ tình một lần, à không đúng, lần đó không thể tính là tỏ tình, vì cậu ấy đã từ chối ngay khi nhìn thấy tôi mà không để tôi nói ra lời nào."

Minjeong cười hề hề, cầm lấy muỗng gắp đậu phộng, nhịn không được nói: "Chị mới tỏ tình một lần, tôi đã tỏ tình đến mười chín lần, chứng tỏ chị không thích Yeji bằng tôi."

Jimin thở dài: "Cô chỉ biết dùng số lượng để đo lường tình yêu sao?"

"Chứ còn gì nữa, chị dùng gì để đo lường?"

"Tôi biết cậu ấy lâu hơn bất kỳ ai khác." Jimin đáp, vẻ tự tin lại thêm chút háo thắng.

Minjeong hừ một tiếng, khinh thường: "À, lại dùng lý luận này. Chị nghĩ quen biết lâu là có thể đâm rễ sâu sao? Biết đâu Yeji ở nước ngoài đã quen người khác, sớm chuyển tình rồi."

Câu nói vừa dứt, cả hai người đều ngẩn ra, chậm rãi nhìn nhau.

"Không thể nào?" Jimin không chắc chắn hỏi.

"Không thể nào... không thể nào..." Minjeong vội vàng gọi cho Yeji, Jimin cũng ghé tai nghe ké.

Rất lâu sau, cuộc gọi cuối cùng cũng kết nối, nhưng tiếng đáp lại không phải của Yeji.

"Alo? Ai đó?" Một giọng nói dứt khoát, lưu loát vang lên.

Hai người đồng loạt tròn mắt nhìn nhau. Minjeong hoang mang hỏi: "Cô... cô là ai?"

"Cô gọi vào số tôi còn hỏi tôi là ai? Không mua nhà, không tập gym, không đầu tư, cũng không làm thẻ tín dụng. Chào."

Minjeong cuống cuồng: "Khoan đã! Yeji đâu? Chị ấy có ở cạnh cô không?"

"Ai? Yeji? Hwang Yeji ấy hả?" Đầu dây bên kia ngừng lại một chút, rồi đáp: "À, hình như tôi cầm nhầm điện thoại. Xin lỗi, đây không phải máy của tôi."

Minjeong & Jimin: ...

Một lát sau, giọng nói của Yeji cuối cùng cũng vang lên: "Xin lỗi, vừa rồi bận quá, chủ nhiệm vô tình nghe nhầm máy. Có chuyện gì không, Minjeong?"

"A, cũng không có gì... chị đang bận à?"

"Đúng vậy, tụi chị lát nữa phải làm thực nghiệm." Yeji trả lời, đồng thời nhìn chủ nhiệm đang đứng ở cửa, ra hiệu cô nhanh lên. Cô vội nói: "Không nói nữa, chị phải đi họp ngay bây giờ. Lần sau nói tiếp nhé."

Tút tút tút...

Minjeong buông điện thoại, nói: "Yeji bận rộn thật."

Jimin thở dài: "Ai làm việc chẳng bận. Mà này, tôi thực sự tò mò, cô thích Yeji ở điểm nào? Theo lý thuyết, cô vừa mới quen cậu ấy thì liền nói thích, tôi có thể hiểu là thích ngoại hình, nhưng cô làm sao kiên trì đến giờ?"

Minjeong nhìn Jimin một cái thật sâu.

Jimin nhìn vào ánh mắt ấy, liền nhận ra thứ ánh sáng quen thuộc - mùi vị của kẻ thích tranh thắng thua.

"Thì... há há, tôi không nói cho chị." Minjeong đáp.

"Vậy thôi không nói. Mấy giờ cô bay?"

"Tôi..." Minjeong liếc đồng hồ, lập tức hoảng hốt: "Ai da, tối nay tôi bay! Vốn định về nghỉ ngơi hai ngày, tại chị cả, giờ phải đi thẳng đến đoàn phim!"

Jimin ăn cơm xong liền tiễn nàng ra sân bay.

Trên đường, Minjeong gọi trợ lý, bảo trợ lý đi thẳng đến đoàn phim trước. Khi làm thủ tục, nàng phát hiện Jimin cũng đi cùng, liền hỏi: "Cô cũng bay đến thành phố J?"

"Không, tôi đưa cô qua thôi." Jimin tìm ghế cho nàng rồi mới trở về chỗ mình ngồi xuống.

Minjeong nghiêng đầu nhìn cô, thấy dáng vẻ chỉnh tề mà nhịn không được nghĩ: "Sao hôm nay chị ta lại tốt thế nhỉ?"

Hành động này khiến nàng có chút không quen.

Từ từ, Jimin từ bao giờ lại tốt như vậy? Chính là cái người rảnh rỗi liền thích trêu chọc nàng, không có việc gì làm lại đi khiêu khích người khác mà thôi. Ngàn vạn lần đừng bị lừa.

Sau khi máy bay hạ cánh, Jimin bước tới, kéo chiếc bịt mắt của nàng xuống, xoa xoa lỗ tai nàng, hạ giọng nói: "Dậy nhanh lên, mọi người đi hết rồi kìa, chú ý chút hình tượng đi."

Minjeong bừng tỉnh, theo bản năng đưa tay sờ khóe miệng.

Không có nước miếng.

Nhưng lại nghe được một tiếng cười trộm.

Nàng tức giận ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy khóe miệng Jimin đang không thể nhịn cười: "Chị thật là... đáng ghét chết đi được!"

"Cũng thế thôi." Jimin vừa cười vừa kéo nàng đứng dậy, nửa đỡ nửa kéo đưa nàng xuống máy bay.

"Có muốn đổi sang đôi giày đế bằng không?"

"Không cần, đến đoàn phim rồi đổi cũng được."

Dù sao nàng cũng là nữ minh tinh, rất coi trọng hình tượng. Sân bay chính là nơi thể hiện đẳng cấp, Minjeong nhất quyết không chịu thua.

Lần này hành trình không bị giới truyền thông làm phiền, nàng an toàn thông qua lối đi VIP, rồi tập hợp cùng đoàn làm phim.

Nhà sản xuất ngồi ở ghế phụ, vừa giới thiệu tình hình đoàn phim cho Minjeong, vừa liếc nhìn sang Jimin, người vẫn im lặng ngồi một bên: "À... Yu tổng, sao ngài cũng tới vậy?"

"Tôi đưa người." Jimin vừa xem tin tức công ty vừa đáp, "Đưa xong rồi tôi đi ngay, sẽ không làm phiền mọi người làm việc."

"Phiền gì đâu, nói một tiếng với tôi, tôi sẽ đi sắp xếp phòng cho ngài." Nhà sản xuất cười ngượng ngùng, "Xem ra những lời đồn trên mạng toàn là tin vịt. Ai bảo quan hệ giữa Kim Minjeong và Yu tổng không tốt? Tôi thấy cũng tốt lắm mà, ha ha ha."

Minjeong không vui phản bác: "Đó không phải tin đồn, quan hệ của tôi và chị ta thật sự không tốt."

Nhà sản xuất: Quan hệ không tốt mà người ta còn cất công đưa cô đến tận đoàn làm phim?

Thấy nhà sản xuất mang vẻ mặt không tin tưởng, Minjeong giơ cánh tay lên, để lộ một vết bầm: "Nhìn đi, đây là do cô ta nhéo, hai chúng tôi thường xuyên đánh nhau."

Nhà sản xuất: "À... cái này..."
Đánh nhau? Là kiểu đánh nhau nào vậy?

Thật không dám giấu, vợ anh ta cũng thỉnh thoảng xuất hiện những dấu vết này trong một số tình huống đặc biệt.

Minjeong lại vén tóc ra, oán giận nói: "Cô ta còn giật tóc tôi, suýt chút nữa thì kéo trọc đầu tôi luôn."

Nhà sản xuất: "..."
Thật không dám giấu, đôi khi anh cũng vô ý kéo tóc vợ mình, nhưng đó là hành động vô tình thôi!

Minjeong phẫn uất kết luận: "Tóm lại, quan hệ giữa tôi và cô ta vô cùng không tốt!"

Nhà sản xuất lại liếc nhìn Jimin. Dù cô ta không nói gì, nhưng khóe miệng vẫn nở một nụ cười đầy ý tứ.

Hóa ra là như vậy! Nhà sản xuất bừng tỉnh đại ngộ.

Minjeong cứ phủ nhận quan hệ tốt đẹp, chẳng qua là để che giấu sự thật thôi!

"Hiểu rồi." Nhà sản xuất tự tin đáp lời, "Tôi tin cô. Quan hệ của hai người thật sự không tốt."

Minjeong hài lòng gật đầu: "Thật tinh mắt!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro