Chương 9
Thấy hai người đang nói chuyện mà bỗng đứng bật dậy, tư thế như chuẩn bị lao vào quyết chiến, Nahee vội vàng ngăn lại, lặp lại toàn bộ đoạn đối thoại vừa rồi. Lúc này, cả hai mới phát hiện hóa ra là hiểu lầm.
Còn các trưởng bối, từ lâu đã ngừng câu chuyện của mình, giờ đều cười đến nghiêng ngả trước màn náo nhiệt.
Minjeong và Jimin, mặt đỏ bừng vì ngượng, đồng thời hừ một tiếng, coi như chuyện này đã được xí xóa.
Yeji trên mặt vẫn giữ ý cười, quay sang Jimin và hỏi lại vấn đề vừa rồi.
Ngoài dự đoán của mọi người, Jimin lại dám bày ra dáng vẻ của một đại tiểu thư, thẳng thừng từ chối lời mời đến căn hộ của Yeji.
Các trưởng bối, vốn vừa nghe lén được đoạn hội thoại giữa Minjeong và Yeji, đều không ngờ Minjeong đã từ chối lời mời một lần trước đó. Bởi vậy, khi thấy Jimin cũng làm tương tự, mức độ kinh ngạc lại càng tăng lên.
Từ nhỏ, Jimin gần như ngoan ngoãn nghe lời Yeji, chưa từng từ chối bất kỳ lời mời nào. Vậy mà lần này, khi Yeji trở về sau bao năm, Jimin lại từ chối một cách lạnh nhạt?
Các vị trưởng bối lập tức chìm trong suy nghĩ hỗn loạn:
Mẹ Yu: Chuyện gì đây? Con gái mình có phải đã thay lòng đổi dạ rồi không?
Mẹ Hwang: Ôi trời, có phải tình tay ba này cuối cùng cũng đến lúc phải chia ra một người? Ông trời phù hộ, cầu cho dù Yeji chọn ai, các cô gái còn lại cũng đừng trách ta!
Mẹ Kim: Haha! Cơ hội của Minjeong đây rồi! Con gái cưng của ta, cố lên!
Yu Hajun: Chà, hình như đưa nhầm chùm chìa khóa rồi, chắc phải đưa cái khác mới đúng.
Mỗi người một suy nghĩ, còn Nahee thì thẳng tính, liền hỏi ngay: "Chị, sao chị không muốn đến nhà của chị Yeji chơi?"
Yeji mỉm cười giải vây:
"Không sao đâu, vừa hay Minjeong cũng nói gần đây bận rộn, không có thời gian đến nhà mình. Thế thì hôm nay chúng ta cứ coi như một buổi tụ họp đoàn viên là được."
Câu trả lời của Minjeong lại làm mọi người một phen kinh ngạc nữa:
Mẹ Yu: Lại chuyện gì đây? Minjeong nhỏ này cũng thay lòng đổi dạ à?
Mẹ Hwang: Tình huống này không có lối thoát, càng nghĩ càng rối. Trời ạ, rất thích Jimin làm con rể, mà Minjeong cũng đáng yêu. Sao không có chế độ một vợ nhiều chồng nhỉ? Thôi, chỉ đùa thôi.
Mẹ Kim: ??? Minjeong à, có phải đầu óc con vào nước không? Cơ hội tốt như vậy lại không biết quý trọng?!
Yu Hajun: Chờ lát nữa phải tìm Jimin để lấy lại chùm chìa khóa thôi.
Trong ánh mắt đầy biểu cảm khác nhau của các vị trưởng bối, ba người trẻ tuổi lại giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, rất nhanh chuyển sang một chủ đề mới.
Nahee và câu chuyện mỹ O của cô.
Nahee lập tức đeo lên vẻ mặt thống khổ: "Lại có chuyện gì liên quan tới tôi nữa đây?!"
Trước khi cô kịp chạy trốn, mọi người đã nhanh chóng "cue" cô vào câu chuyện. Thấy cảnh tượng Nahee lúng túng chạy vội lên lầu, Minjeong bật cười thành tiếng. Nàng quay đầu định trêu chọc Jimin vài câu, nhưng ánh mắt lại vô tình chạm ngay vào ánh mắt Yeji ở khoảng cách gần.
Không biết phải nói gì, nụ cười trên môi Minjeong trở nên cứng đờ.
Yeji đột nhiên đưa tay ra, vươn về phía khuôn mặt của nàng.
Minjeong lập tức chớp chớp mắt, cả người đứng im như tượng, không dám cử động.
Jimin, đang đứng cách đó không xa, liếc mắt quan sát hành động của hai người họ.
"Có một sợi lông mi rụng," Yeji nhẹ nhàng nhấc một sợi lông mi khỏi má của Minjeong.
Minjeong khẽ rùng mình, sau đó dùng hai tay trân trọng đỡ lấy sợi lông mi, như thể đó là một báu vật vừa mất đi. Biểu cảm của nàng vô cùng bi thương: "Maria, mày đi quá đột ngột... Cái chết của mày thật thảm thương..."
Jimin nhướng mày, cảm thấy cảnh này có gì đó quen thuộc. Sau vài giây suy nghĩ, cô nhận ra - chẳng phải y hệt cảnh tượng lần trước khi Minjeong diễn thuyết sướt mướt vì "chị gái" con thỏ của mình qua đời sao?
Quả thực là không thể nhìn nổi nữa.
Jimin bước tới, đưa khuỷu tay chọc nhẹ vào Yeji: "Đi lên thôi, tớ có thứ này muốn đưa cho cậu."
Yeji gật đầu: "Được."
Khi đi ngang qua Minjeong, Jimin thấy nàng vẫn đang siết chặt sợi lông mi như bảo bối, không nhịn được, liền cúi người thổi một hơi thật mạnh làm sợi lông mi bay mất.
Minjeong trừng mắt: "!"
"Yu Jimin! Chị dám làm vậy với Maria của tôi, tôi liều mạng với chị!"
Jimin lập tức tăng tốc chạy lên lầu, quả nhiên, không bao lâu sau, Minjeong liền đuổi sát phía sau.
Tiếng bước chân lẹp xẹp, lẹp xẹp vang lên giữa cầu thang, trong không gian sang trọng và lộng lẫy của căn biệt thự lại nghe vô cùng lạc lõng, nhưng kỳ lạ thay, lại toát lên sự hài hòa khó tả.
Mẹ Kim không nhịn được hét lên:
"Minjeong! Con lại làm gì nữa thế? Dừng lại ngay cho mẹ!"
Mẹ Yu bật cười, nói: "Không sao đâu, cứ để chúng nó nháo đi. Thường ngày nhà ta cũng chẳng dám đánh Jimin, để nó bị bắt nạt một chút cũng tốt."
Mẹ Hwang trêu chọc: "Chị lại mong con gái mình bị đánh sao?"
Mẹ Yu tỏ ra vô cùng hợp lý: "Đương nhiên rồi, chính vì chúng tôi không quản nổi nó nữa nên mới mong có một người 'khắc tinh' như Minjeong để trấn áp nó một chút. Hơn nữa, mỗi lần bọn nó gây ồn như thế này, tôi lại cảm thấy rất yên tâm. Bình thường Jimin trông còn trưởng thành hơn cả bố nó, nhưng chỉ khi bị Minjeong trêu chọc mới lộ ra dáng vẻ trẻ con như vậy."
Mẹ Kim thở dài: "Nhưng cả hai đều lớn cả rồi. Minjeong thì cứ không lớn không nhỏ như thế, nhỡ xảy ra chuyện gì..."
Mẹ Yu xua tay, đáp tỉnh bơ: "Sẽ không đâu, hai đứa nó gây nhau bao nhiêu năm rồi, có khi nào xảy ra án mạng đâu?"
Mẹ Kim và mẹ Hwang: ... Sao chị thừa nhận chuyện này một cách nhẹ nhàng thế?
Mẹ Yu vô tư kết luận: "Không chết ai là tốt, cứ để chúng nó làm gì thì làm."
Vừa dứt lời, trên lầu đã vang lên tiếng hét giận dữ của Jimin: "Kim Minjeong! Véo người thì không véo mặt!"
Sắc mặt ba người trưởng bối biến đổi ngay lập tức. Mẹ Yu vội tự trấn an: "Không sao, không sao, chắc chỉ đùa thôi."
Ngay sau đó là tiếng hét thảm thiết của Minjeong: "A a a! Cô dám đá tôi? Đau chết mất!"
Mẹ Kim không giữ được bình tĩnh, sắc mặt căng thẳng, nhưng vẫn miễn cưỡng tự an ủi cùng với mẹ Yu: "Con cái tự có phúc của con cái, chúng ta không cần can thiệp..."
Nhìn vẻ mặt đau đầu của hai người, mẹ Hwang cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Bà thầm nghĩ, May mà con gái mình từ nhỏ tri thư đạt lý, chưa bao giờ xảy ra những chuyện ồn ào như thế này.
Giây tiếp theo, trên lầu đồng thời vang lên tiếng gọi đầy phẫn nộ của cả Minjeong và Jimin: "Hwang Yeji!"
Mẹ Hwang da đầu tê dại: Trộn lẫn giữa hai người này, tri thư đạt lý cũng chẳng phải chuyện tốt! Đúng ra trước đây phải đưa Yeji đi học Thái quyền mới đúng.
Trong phòng ngủ trên lầu, Yeji đưa tay ngăn cách hai người đang "gây chiến": "Được rồi, dừng lại đi, nói chuyện nghiêm túc nào."
Minjeong nghe lời ngay lập tức, buông Jimin ra, ngoan ngoãn bám lấy cánh tay Yeji.
Jimin lườm Minjeong một cái đầy bực tức, sau đó mở ngăn kéo, lấy ra một chùm chìa khóa đưa cho Yeji: "Đây là chìa khóa trước khi xuất ngoại cậu gửi tớ giữ. Bây giờ vật trả về chủ."
Trước khi xuất ngoại, Yeji từng thuê một căn hộ, nhưng do quá gấp nên giao chìa khóa cho Jimin bảo quản. Nói rằng chờ khi trở về sẽ xử lý sau.
Jimin đã giữ gìn rất cẩn thận suốt thời gian qua. Cuối cùng, không làm phụ sự nhờ cậy mà trả lại được nguyên vẹn.
"Cảm ơn..." Yeji nhận lấy chùm chìa khóa, ánh mắt cụp xuống. Lông mi dài rủ che đi cảm xúc trong mắt.
"Thì ra chìa khóa ở chỗ cô." Minjeong có vẻ hơi hụt hẫng, "Tôi còn tưởng căn phòng đó sớm trả rồi chứ."
Ngón tay Yeji siết nhẹ lấy chùm chìa khóa. Đến khi ngẩng lên lần nữa, gương mặt lại là nụ cười thản nhiên như gió thoảng: "Đúng là nên trả. Chờ vài hôm rảnh, tớ sẽ đi làm thủ tục trả phòng."
Jimin gật đầu: "Ừ, giờ căn hộ mới của cậu sạch sẽ, gọn gàng hơn, lại gần công ty. Không cần giữ cái căn nhỏ kia nữa."
"Ừ ừ, em đồng ý." Minjeong gật gù, hớn hở nói: "Có cần bọn em giúp gì không? Trong đó còn để đồ đạc gì không?"
"Không cần." Yeji hơi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng lướt qua hai người, chậm rãi đáp: "Bên trong chẳng còn gì cả."
"Ơ, đây chẳng phải là bức ảnh hồi trước của tụi mình sao?!" Minjeong bất chợt chú ý đến khung ảnh trên bàn. Trong đó là một tấm ảnh chụp thời cấp ba của ba người.
Nàng tò mò tiến đến xem: "Em chưa từng thấy bức này luôn."
Tấm ảnh được chụp ở nhà họ Yu, tại sân vườn. Trong đó, Jimin ngồi trên xích đu đọc sách, Yeji đang cắt tỉa cây hoa bên cạnh.
Còn Minjeong thì cầm một ống nước tưới cây, nhưng lại nghịch ngợm xịt thẳng về phía Jimin. Cô theo bản năng lấy sách che mặt, tạo ra một dáng vẻ vừa buồn cười vừa chật vật.
Yeji trong ảnh nghiêng đầu nhìn hai người chơi đùa. Một người nhếch nhác, còn một người thì cười rạng rỡ.
Tất cả dừng lại ở khoảnh khắc ấy.
"Ha ha ha ha." Minjeong phá lên cười, chỉ vào ảnh Jimin mà trêu: "Nhìn cái biểu cảm ngốc nghếch này xem! Buồn cười muốn chết!"
Jimin lập tức giật lấy khung ảnh, đặt ra sau lưng giấu đi.
"Ê, chị làm gì vậy? Lấy ra cho mọi người cùng chiêm ngưỡng chứ!" Minjeong cười gian, giơ tay muốn giật lại.
Hai người bên trái, bên phải xoay vòng quanh phòng. Jimin cứ như con chó con giữ khúc xương, quyết không để Minjeong lấy được.
Yeji yên lặng nhìn hai người trêu đùa nhau. Trong khoảnh khắc, cô như trở lại thời niên thiếu ngày nào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro