Chap 18: Vũ Khí Bí Mật

Kim Minjeong và Kim Jinwoo bước vào biệt thự, nơi có một không khí nặng nề bao trùm. Ánh sáng vàng nhạt từ đèn chiếu sáng những bức tường, tạo ra một bầu không khí u ám. Ngay khi họ vừa đặt chân vào phòng khách, Han Seokjin, người luôn toát lên vẻ quyền uy lạnh lùng, ngẩng lên nhìn hai đứa con nuôi của mình với ánh mắt đầy kiên quyết.

"Về rồi à," giọng ông trầm và đầy sự kiểm soát. "Cả hai ngồi xuống đi."

Minjeong không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống ghế, ánh mắt vẫn lạnh lùng và xa cách. Jinwoo thì ngồi xuống cạnh cô, dáng vẻ vẫn như thường lệ, điềm tĩnh nhưng có chút lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.

"Ba," Jinwoo lên tiếng trước, giọng đầy tôn trọng. "Có chuyện gì gấp vậy?"

Han Seokjin hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu nói, giọng ông ta giờ đây trở nên sắc lạnh, không còn vẻ ân cần thường ngày. "Hai đứa biết rồi đó, tổ chức mất đi 7 sleeper agents chỉ trong một đêm nay. Mọi kế hoạch trước giờ của ta hiện đã bị gián đoạn hoàn toàn. Tình hình hiện tại rất nghiêm trọng." Ông ta ngừng lại, ánh mắt rơi vào Kim Jinwoo, sau đó chuyển sang Minjeong.

"Và vì thế, ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải đưa ra phương án cuối cùng, đó là giao toàn bộ trọng trách việc lần này cho hai đứa."

Kim Jinwoo nhíu mày, có vẻ không mấy bất ngờ. Anh đã biết nhiệm vụ của mình sẽ sớm được giao, nhưng việc cả hai phải gánh vác trọng trách lớn lao này thì vẫn khiến anh cảm thấy căng thẳng.

Minjeong lại không thay đổi biểu cảm, cô chỉ im lặng lắng nghe. Dù thế, cô cảm nhận rõ rằng đây là một trong những nhiệm vụ quan trọng nhất mà Han Seokjin giao cho họ, một phần trong kế hoạch bắt giữ băng nhóm Hổ đen coi như đã thành công. Cô biết, việc này không chỉ liên quan đến Han Seokjin mà còn có thể ảnh hưởng đến cả thế giới ngầm.

"Minjeong, Jinwoo," Han Seokjin tiếp tục, giọng ông ta vẫn cứng rắn. "Hai đứa là 2 con át chủ bài, cũng là hai vũ khí chiến đấu bí mật, trong chiến lược cuối cùng mà ta quyết định đưa ra. Bây giờ, ta cần các con phải hoàn thành nhiệm vụ lần này bằng mọi giá, kể cả có hy sinh mạng sống của bản thân cũng phải làm cho tốt. Kế hoạch của ta phải tiếp tục. Ta không muốn thấy thất bại lần nữa, 2 công cụ giết người xuất sắc."

Ông ta cười khẩy một cái.

Jinwoo nghiêng đầu, ánh mắt kiên định, nhưng có một chút gì đó lo lắng khi nhìn Minjeong. Anh biết cô không phải kiểu người dễ dàng chấp nhận mệnh lệnh, nhưng lần này, cả hai đều không có lựa chọn khác.

"Con hiểu, ba," Jinwoo nói, ánh mắt trở nên sắc lạnh. "Vậy nhiệm vụ cụ thể là gì ạ?"

Minjeong nhìn anh trai mình, rồi lại quay sang nhìn Han Seokjin. "Ba," cô lên tiếng, giọng lạnh lùng nhưng đầy sự kiên quyết, "nếu biết đây là việc quan trọng, sao từ đầu không để 2 đứa tôi làm, lại giao cho 7 tên đó, rồi cuối cùng lại thất bại thê thảm vậy?"

Han Seokjin nhìn cô, ánh mắt có chút sắc bén. "Minjeong," ông nói, giọng không hề có sự mềm mỏng nào, "con đã hoàn thành xuất sắc các nhiệm vụ trước, ta rất hài lòng, nhưng đây là chuyện của người lớn, bất đắc dĩ nên ta mới phải giao lại cho 2 đứa, nếu không xảy ra chuyện cũng không cần đến 2 con đâu, nên lần này Jinwoo hành động đi, con chỉ cần hành động trong im lặng thôi, hãy ẩn mình trong bóng tối, như cách mà con vẫn làm."

Minjeong không phản đối, nhưng trong lòng cô hiểu rằng đây là cơ hội để cô tiếp cận gần hơn với băng đảng khủng bố mà mình đang theo dõi. Cô biết rõ mình phải làm gì, dù không dễ dàng.

"Jinwoo sẽ trực tiếp hành động," Han Seokjin nói, ánh mắt dừng lại ở anh trai Minjeong.

"Con sẽ là người phụ trách và chịu trách nhiệm cho việc này, còn Minjeong sẽ ở phía sau hỗ trợ cho con, nhưng lần này, ta cần con phải thật quyết đoán, tàn nhẫn và tất nhiên không được phép thất bại, nếu lần này hai đứa mà thất bại thì hiểu chuyện gì sẽ xảy ra rồi đó, át chủ bài thì chắc sẽ không để sai sót bất cứ điều gì đúng không."

Jinwoo gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

"Dĩ nhiên rồi thưa ba. Con sẽ không làm ba thất vọng."

Minjeong nhìn anh trai một cách thận trọng.

"Vậy thì con sẽ làm phần của mình, như cách mà trước giờ con vẫn làm vậy." Giọng cô tuy lạnh lùng, nhưng cũng đầy sự chắc chắn.

"Chúng ta không có thời gian để mất," Han Seokjin nói, ánh mắt ông ta không hề rời khỏi mặt họ. "Còn một việc nữa, NIS sẽ không dễ chơi như mấy lần trước đâu, thoát được 1 2 lần, không có nghĩa là những lần sau cũng vậy, nếu thấy khó mà thoát được, thì xử tại chỗ luôn đi."

Minjeong và Jinwoo nhìn nhau, không nói gì thêm. Tuy cả hai không thích những nhiệm vụ như thế này, nhưng họ đều hiểu rằng họ không thể làm khác được. Nhiệm vụ đã được giao, và giờ đây, tất cả phụ thuộc vào họ.

"Đi đi," Han Seokjin nói, vẫy tay như thể muốn đuổi họ đi ngay lập tức.

"Ta không cho phép hai đứa thất bại đâu, đừng để ta phải mất mặt nhé."

Jinwoo đứng dậy đầu tiên, kéo Minjeong dậy cùng. Anh quay lại nhìn Han Seokjin một lần nữa, rồi đi ra ngoài. Cả hai đều có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, nhưng họ cũng hiểu rõ rằng đây là thử thách cuối cùng của mình.

[...]

Minjeong bước vào lớp với vẻ ngoài lạnh lùng như bao ngày khác. Cô ngồi xuống chỗ của mình mà không để lộ sự đau đớn vì vết thương. Cố gắng giữ bình tĩnh, Minjeong không thể không chú ý đến ánh mắt của Jimin đang dõi theo mình từ phía bàn học. Những ánh mắt sắc bén của cô ấy như đang quan sát từng cử động của Minjeong, như thể có điều gì đó không ổn.

Minjeong vẫn tiếp tục công việc của mình, nhưng cô không thể sử dụng tay phải một cách thoải mái như thường lệ. Cơn đau từ vết thương bị bắn vào đêm qua khiến cô phải cẩn thận hơn khi cầm bút. Mỗi lần cô đưa tay lên, cảm giác đau nhói lại xuyên qua vai phải, khiến cô phải nén lại một cái rùng mình.

Jimin không thể không chú ý. Cô đang ngồi phía sau Minjeong một bàn, đôi mắt không rời khỏi hành động của cô, và lúc này với trí thông minh của Jimin đã đủ để cô biết, người con gái đêm qua cô đã đối đầu chính là Minjeong.

"Có phải em đang cố giấu đau đớn không, Minjeong?" Jimin hỏi, giọng trầm nhưng có sự tò mò.

"Sao em lại cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra?"

Minjeong liếc nhanh về phía Jimin, đôi mắt lạnh lùng như thường lệ.

"Không có gì," cô trả lời, giọng điệu vẫn tỉnh táo, không để lộ bất kỳ dấu hiệu gì.
"Chỉ là sơ suất, vết thương nhỏ thôi."

Jimin hơi nhướn mày, không thuyết phục lắm, nhưng cô cũng không tiếp tục truy hỏi. Thay vào đó, cô cười nhẹ, giọng nói có chút châm chọc:

"Vết thương nhỏ sao? Thật vậy không? Chỉ là thấy lạ thôi, có vẻ như em đang cố gồng mình chịu đau đớn nhỉ? Tay phải của em có vấn đề gì sao à không, vai phải mới đúng chứ nhỉ?"

Minjeong khẽ có chút dao động, cô im lặng một lúc, rồi sau đó chỉ nhẹ nhàng nhún vai, cố giữ vẻ lạnh nhạt.

Lúc này, một va chạm bất ngờ khiến Minjeong nhăn mặt, lộ rõ sự đau đớn. Cô vô tình vặn người quá mạnh, khiến vết thương ở vai đau nhói. Một cảm giác như có dòng điện chạy dọc cơ thể khiến cô phải nghiến răng lại để kiềm chế. Nhưng dù cố gắng che giấu, nét đau đớn vẫn không thể không lộ ra.

Jimin thấy rõ sự đau đớn của cô, ánh mắt sắc bén lóe lên một tia hiểu ra. Cô quan sát chặt chẽ động tác của Minjeong, rồi không nhịn được nữa, nhẹ nhàng hỏi.

"Minjeong, đừng cố che giấu nữa, là em đúng không… người tôi đã gặp đêm qua?"

Minjeong ngẩng đầu lên, mắt vẫn lạnh lùng, nhưng trong sâu thẳm có sự cảnh giác. Cô không thể để Jimin nghi ngờ thêm.

"Tôi không hiểu chị đang nói gì."

Jimin không buông tha, vẫn nhìn thẳng vào Minjeong.

"Nếu em là người đêm qua, thì sao? Nếu tôi nói rằng tôi không hối hận khi làm như vậy?" Cô mỉm cười, tuy có vẻ đùa giỡn, nhưng ánh mắt chứa đầy sự lo lắng.

"Nhưng nếu đó thực sự là em... và tôi làm em bị thương... vậy hãy để tôi chịu trách nhiệm đi."

Minjeong cảm thấy một chút bất ngờ, nhưng cô vẫn không để lộ cảm xúc. "Cảm ơn," cô trả lời, nhưng giọng nói lạnh nhạt như thường lệ, "Nhưng tôi không cần đâu."

Jimin không nói gì thêm, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi Minjeong. Cô vẫn cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, giống như Minjeong đang cố gắng che giấu một điều gì đó quan trọng.

"Minjeong," Jimin cuối cùng lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định, "Dù em có giấu gì đi nữa, tôi vẫn sẽ nhận ra. Em đang có điều gì đó đúng không? Nói đi, tôi sẽ giúp được mà."

Minjeong quay lại nhìn Jimin, đôi mắt vẫn lạnh lẽo nhưng sâu thẳm có một chút gì đó ngập ngừng. "Tôi không cần chị phải nhiệt tình đến vậy đâu," cô nói, nhưng trong ánh mắt có vẻ như cô đang nói dối chính mình.

Jimin im lặng sau câu nói đó của Minjeong, nhưng rồi ít giây sau lại lên tiếng.

"Em không cần, là tôi tự nguyện vì em mà."

Minjeong quay người lại, nhìn Jimin một lúc rất lâu, trong đôi mắt cô có vẻ như có chút dao động và nhịp tim cũng đang dần đập nhanh hơn bình thường, có lẽ như những lời nói đó đã chạm đến trái tim cô, và hình như Minjeong cũng đang không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân mỗi khi gần Jimin, cô cũng không biết và cũng chả hiểu nổi nữa, nhưng nếu bây giờ nói thật lòng ra thì trong quá khứ, lúc ở Quantico Minjeong đã đặt Jimin vào vị trí đặc biệt trong lòng thì có tin không? Cô cũng chẳng tin được bản thân đâu, cũng chẳng nghĩ đến sẽ có một lúc nào đó mình lại có cảm xúc đặc biệt với một người nào đó, trước giờ Minjeong sống như một cái máy, một vũ khí, một con người không cảm xúc, lạnh lùng đến mức không ai dám tiến lại gần, cô gần như đã vô cảm với mọi thứ xung quanh, nhưng đột nhiên khi Jimin xuất hiện cuộc sống lúc đó của Minjeong cũng đã khác đi, cô cảm thấy có chút vui vẻ và cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn chút, lúc đó trong lòng Minjeong cô cảm thấy hạnh phúc lắm, thứ mà đã mất đi từ lâu, nhưng rồi đến một ngày Minjeong buộc phải bỏ đi hết tất cả, là ngày Minjeong nhận lệnh buộc phải rời khỏi nơi đó, rời xa Jimin.

Lúc Minjeong gặp lại Jimin, thấy cô cũng học cùng lớp với mình, Minjeong chỉ biết giả vờ như không quan tâm đến thôi, nhưng trong lòng lúc đó dâng lên cảm xúc khó tả lắm, Minjeong nhận ra Jimin, chỉ là vì nhiệm vụ và không muốn thân phận bại lộ nên cô bắt buộc phải giả vờ như người lạ, cho đến khi Jimin nhắc lại chuyện cũ lúc đó Minjeong đã biết được Jimin nhận ra cô là ai rồi, Jimin hỏi rằng cô còn nhớ không? Minjeong cũng chỉ bất đắc dĩ bảo rằng quên đi mọi chuyện rồi, và cũng những ngày sau đó cô buông lời lẽ làm tổn thương Jimin cũng vì muốn Jimin quên đi cô mà thôi, vì Minjeong không muốn Jimin phải gặp nguy hiểm, bây giờ đã chẳng thể trở về lại như lúc trước, khi Minjeong rời khỏi Quantico và gia nhập NSA từng ấy năm, đến khi cô quay về Hàn cấp trên đã nói với cô rằng, đừng để cảm xúc phải khiến bản thân cô hối hận, giờ đây cô chỉ có hoàn thành nhiệm vụ thật tốt mà thôi, và nếu cô dao động người mà cô yêu sẽ gặp nguy hiểm bất kể đó là ai, ừ thì Minjeong yêu Jimin, lúc biết phải rời khỏi đó Minjeong đã phải khóc cả đêm mà, và đó cũng là lần Minjeong đã phải rơi nước mắt một lần nữa, cô đã khóc, cô đã không thể mạnh mẽ sau những năm tháng tạo vỏ bọc cứng rắn bên ngoài, Yu Jimin đối với Kim Minjeong rất đặc biệt trong lòng cô.



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro