Chap 2: Bắt Đầu Từ Lớp Học
Sáng hôm đó, ngôi trường Cao Trung thuộc top đầu Seoul trường cấp 3 Jeongwon – nơi được mệnh danh là cái nôi đào tạo nhân tài cho giới chính trị và kinh doanh Hàn Quốc – như thường lệ vẫn tĩnh lặng, nghiêm túc và đầy áp lực. Đây không phải nơi dành cho những học sinh bình thường, mà là nơi hội tụ những bộ óc tinh anh, và tất nhiên, cũng là một trong những nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất cả nước.
Yu Jimin và Giselle bước qua cổng trường trong bộ đồng phục chỉn chu. Mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía họ – hai học sinh chuyển trường ở năm cuối, điều hiếm có tại ngôi trường này. Vẻ ngoài nổi bật của cả hai khiến các học sinh thì thầm bàn tán, đặc biệt là Yu Jimin, người mang vẻ đẹp vừa quyến rũ, vừa sắc lạnh – ánh mắt lạnh lùng, dáng đi tự tin, không chút bối rối. Giselle thì toát ra vẻ thông minh và năng động, mái tóc đen suôn dài nhẹ nhàng lay động theo gió, gương mặt pha trộn giữa nét Á Đông thanh tú và nét Tây phương sắc sảo.
Giáo viên chủ nhiệm lớp chọn khối 12A – lớp ưu tú nhất – bước vào, dẫn theo hai người họ. “Giới thiệu với các em, đây là hai bạn học sinh mới sẽ cùng học lớp chúng ta: Yu Jimin và Uchinaga Aeri.”
Cả lớp xôn xao một lúc, ngoại hình của hai người quả thật dễ khiến người khác chú ý. Nhưng ánh mắt của Jimin nhanh chóng lướt qua từng gương mặt trong lớp, rồi dừng lại vài giây nơi một cô gái ngồi cạnh cửa sổ, bàn áp chót – mái tóc đen dài mượt mà, gương mặt đẹp như tranh vẽ nhưng lạnh lẽo như thể bị đóng băng.
Kim Minjeong.
Cô không thèm ngẩng đầu nhìn về phía bảng. Vẫn ngồi yên, mắt dán vào cuốn sách mở một nửa, bút xoay xoay trên tay như thể sự có mặt của hai người mới chẳng có ý nghĩa gì. Không tò mò, không hiếu kỳ, càng không niềm nở – chỉ có một sự lãnh đạm vô cảm bao quanh cô như một làn sương dày đặc.
Jimin khẽ nheo mắt. Ánh nhìn của Minjeong có một lực hút kỳ lạ – không phải kiểu khiến người ta muốn lại gần, mà là khiến người ta muốn hiểu. Jimin không thể lý giải vì sao ngay lần đầu gặp, tim cô lại khẽ chùng xuống bởi vẻ cô độc của người con gái ấy.
“Em có thể ngồi phía sau Minjeong,” giáo viên nói với Jimin. “Còn Aeri thì ngồi bên cạnh Jimin nhé.”
Minjeong không phản ứng. Cô vẫn lặng thinh, nhưng đôi tai dường như đã lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất phía sau mình.
Ở một lớp khác – lớp 12C – Kim Jinwoo đang chống cằm nhìn ra cửa sổ. Khi nghe thầy giáo gọi tên học sinh mới – Lee Jeno – cậu chỉ quay đầu lại liếc một cái. Gương mặt điển trai của Jinwoo hiện lên sự bình thản và có phần hơi kiêu ngạo.
“Jeno à?” Jinwoo lặp lại cái tên trong đầu rồi thầm nghĩ. Học sinh chuyển trường vào năm cuối? Lạ thật.
Nhưng rồi cậu lại nhún vai. Với thành tích học tập đứng sau mỗi mình Kim Minjeong, Kim Jinwoo không có thói quen để tâm quá nhiều đến người khác – trừ em gái mình. Mà hôm nay, Minjeong cũng chẳng nhắn gì cả, nghĩa là không có gì quan trọng.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu bắt đầu tiết học đầu tiên.
Jimin bước chậm về phía chỗ ngồi được chỉ định – ngay sau lưng Minjeong – trong đầu vẫn còn lặp đi lặp lại hình ảnh người con gái lạnh như băng vừa rồi. Vừa ngồi xuống, cô liếc sang Giselle ở kế bên, nhỏ giọng thì thầm:
“Cô ấy đúng là kiểu mà cậu sẽ không bao giờ quên ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Giselle nghiêng đầu, tay chống má, mắt vẫn không rời Minjeong: “Ừ, có cảm giác như đụng phải bức tường băng luôn ấy. Nhưng mà… đẹp thiệt.”
Jimin khẽ gật đầu. Cô không phải kiểu người dễ bị thu hút, nhất là khi trong đầu luôn chỉ có nhiệm vụ. Nhưng Minjeong lại khiến cô khó rời mắt. Không chỉ vì vẻ ngoài – làn da trắng như sứ, đôi mắt một mí sâu hun hút, đôi môi mím chặt như đang cất giấu quá nhiều điều – mà còn là sự im lặng lạ kỳ, như thể cô tồn tại trong thế giới riêng, không ai có thể bước vào.
Không khí lớp học yên lặng trở lại. Giáo viên bắt đầu giảng bài. Jimin lặng lẽ mở tập, mắt vẫn dõi theo Minjeong.
Minjeong viết rất nhanh, chữ cô đều tăm tắp, thẳng hàng, ánh mắt chăm chú, không hề bị xao động bởi sự xuất hiện của hai học sinh mới. Jimin thoáng ngạc nhiên. Một phần trong cô khẽ rúng động – cảm giác mà một điệp viên như cô không thường có. Cô tự hỏi… liệu cô gái ấy có thật sự chỉ là học sinh giỏi? Hay đang che giấu điều gì lớn hơn?
Giselle huých nhẹ tay Yu Jimin, nhoẻn miệng cười: “Cậu bắt đầu để tâm rồi đó.”
Yu Jimin mím môi, không đáp, mắt vẫn nhìn về phía trước.
Cùng lúc đó – tại lớp 12C
Không khí trong lớp Kim Jinwoo không nghiêm túc như 12A, nhưng vẫn có một sự trật tự rõ ràng giữa những học sinh ưu tú. Jinwoo dựa lưng vào ghế, ánh mắt lười biếng liếc qua cậu bạn mới tên Lee Jeno đang ngồi phía bàn giữa.
Còn Jeno – với chiếc kính mỏng, đồng phục chỉnh tề và thái độ bình thản – đã sớm xác định được mục tiêu chính của mình. Ngay khi ánh mắt chạm phải Jinwoo, một tia đánh giá thoáng qua trong mắt cậu. Thẳng sống lưng, gương mặt sắc nét, ánh mắt không dễ đoán – đúng là kiểu người không thể xem thường.
Vậy là đây là anh trai của cô gái đó. Jeno thầm nghĩ, mắt vẫn đặt vào sách nhưng tai thì lắng nghe hết thảy.
Giáo viên đang nói gì đó về bài kiểm tra giữa kỳ, nhưng Jeno không mấy bận tâm. Cậu lặng lẽ mở tập, viết vài dòng, trong khi ánh mắt ngầm quan sát từng cử chỉ nhỏ nhất của Jinwoo – cách cậu ta nói chuyện với bạn cùng bàn, cách giơ tay phát biểu, và cả những lúc lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một ghi chú nhỏ được viết nhanh trong sổ:
"Tự tin. Giỏi kiểm soát cảm xúc. Không nghi ngờ. Tạm thời không có động thái bất thường."
Jeno ngồi im, tay tiếp tục viết bài như không có gì. Nhưng trong đầu, hàng chục phân tích và chiến lược nhỏ đã được thiết lập. Không ai biết rằng, cậu không đơn thuần là học sinh chuyển trường.
Tiếng chuông vang lên lần nữa, báo hiệu ra chơi. Cả lớp 12A bắt đầu xôn xao, ghế kéo kêu loạt xoạt. Một vài nhóm học sinh túm tụm lại bàn tán, số khác nhanh chân chạy ra căn-tin để chiếm chỗ.
Minjeong vẫn ngồi im lặng, dường như chẳng quan tâm thế giới ngoài kia đang xao động. Cô lấy sách ra, lật đến chương kế tiếp. Ánh mắt sắc như lưỡi dao lướt qua từng dòng chữ, tập trung tuyệt đối.
Jimin liếc sang Giselle, khẽ nhún vai như hỏi "Cậu có định lại làm quen không?". Nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu nhẹ và nụ cười nghịch của Giselle, rõ ràng cô nàng cũng không định vội vã.
Cuối cùng, chính Jimin là người mở lời. Cô đứng dậy, tiến lên phía bàn Minjeong.
“Chào cậu. Mình là học sinh mới. Mình tên là Yu Jimin.”
Minjeong không ngẩng lên, chỉ nói bằng giọng đều đều:
“Biết rồi.”
Jimin hơi khựng lại, không ngờ nhận được phản hồi cụt lủn như thế. Nhưng thay vì bực, cô bật cười nhỏ, có chút thú vị.
“Cậu nổi tiếng thật đấy. Mình nghe nói cậu là người đứng đầu toàn khối.”
Lần này Kim Minjeong ngẩng lên. Đôi mắt lạnh tanh nhìn thẳng vào Jimin một cách dửng dưng.
“Cậu muốn gì?”
Jimin không đáp ngay. Cô chỉ nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười:
“Không gì cả. Chỉ là muốn nói xin chào. Dù sao… cũng sẽ gặp nhau mỗi ngày mà.”
Kim Minjeong lại cúi đầu xuống.
“Ừ. Chào.”
Lớp 12C – cùng thời điểm
Kim Jinwoo đang vươn vai thì Jeno bước tới, nụ cười nhàn nhạt, tay vẫn đút túi quần.
“Chào cậu. Mình là Lee Jeno – học sinh mới chuyển đến. Nghe nói cậu là người giỏi nhất lớp này à?”
Jinwoo nghiêng đầu nhìn sang, giọng dửng dưng:
“Cũng không hẳn. Chỉ đứng gần nhất thôi.”
Jeno cười nhẹ, như thể chỉ thuận miệng hỏi tiếp:
“Ý cậu là… có người giỏi hơn à? Là... em gái cậu?”
Câu hỏi khiến Kim Jinwoo hơi khựng lại. Đôi mắt cậu nheo nhẹ, thoáng vẻ dò xét.
“Cậu biết Minjeong?”
Jeno chống tay lên bàn, vẫn giữ vẻ mặt vô tư:
“À, nghe vài bạn trong lớp nhắc qua. Họ bảo hai người là anh em.”
Jinwoo im lặng vài giây, ánh mắt vẫn không rời khỏi Jeno. Cậu gật đầu nhẹ, rồi quay đi, như thể chuyện đó chẳng có gì đặc biệt – nhưng trong lòng lại lặng lẽ ghi nhớ.
“Ừ. Là em gái mình.”
Jeno nhếch môi một cách khó nhận biết, rồi đổi chủ đề.
“Hy vọng có dịp học hỏi thêm từ cậu.”
Jinwoo không trả lời. Nhưng từ ánh mắt đó, sự đề phòng ban đầu đã hình thành. Cậu không biết tại sao… nhưng linh cảm mách bảo rằng, người bạn mới này – không đơn giản chỉ là học sinh chuyển trường.
Tiếng ồn ào trong căn-tin vang vọng như thường lệ, học sinh tấp nập xếp hàng, chọn món và rôm rả trò chuyện. Trong không gian đầy mùi thức ăn ấy, ba nhân vật mới – Yu Jimin, Giselle và Lee Jeno – đã phần nào hòa vào nhịp sống nơi đây.
Yu Jimin khẽ thở ra khi thấy căn-tin chẳng khác gì chiến trường mini. Cô đứng giữa dòng học sinh, khay cơm cầm lơ lửng trong tay, mắt đảo quanh tìm chỗ trống.
Giselle đi sát bên, thì thầm:
“Chỗ kia, cạnh cửa sổ còn trống.”
Nhưng khi cả hai vừa định bước tới thì một giọng nói lạnh như băng cắt ngang:
“Chỗ đó có người ngồi rồi.”
Kim Minjeong.
Cô đứng đó, tay cầm hộp sữa, đôi mắt đen thẳm như đá lạnh lướt qua cả hai. Không một chút cảm xúc.
Giselle hơi ngập ngừng, còn Jimin thì đứng yên, chậm rãi quan sát.
Cô không ngạc nhiên vì thái độ ấy – nhưng lại thấy lạ. Lạ ở chỗ… ánh mắt kia không đơn thuần là xa cách. Nó là sự phòng thủ, sự cô lập tự dựng lên như một tấm kính không thể xuyên qua.
Jimin khẽ nghiêng đầu, mỉm cười nhẹ:
“Bọn mình không biết. Xin lỗi vì làm phiền.”
Không một lời đáp, Minjeong xoay người đi, để lại sau lưng là vệt lạnh buốt không gian.
“Cô ta luôn vậy hả?” – Giselle hỏi nhỏ.
Jimin không trả lời, chỉ nhìn theo bóng dáng kia một lúc lâu. Dù lạnh nhạt, nhưng Minjeong rõ ràng không phải kiểu người bình thường. Jimin đã gặp đủ kiểu người để hiểu, sự im lặng đó… ẩn chứa rất nhiều lớp bên trong.
Được luôn! Mình sẽ nâng tầm cao trào vụ đánh nhau ở tầng 3, cho không khí kịch tính và dồn dập hơn, đồng thời để các nhân vật chính có đất diễn rõ nét hơn. Dưới đây là bản chi tiết hơn, tăng cường cảm xúc, hành động, đám đông và những xung đột căng thẳng hơn giữa hai phe:
Tầng 3 – Ngay sau buổi trưa
Âm thanh va chạm vang vọng từ cuối hành lang. Một chiếc ghế học sinh bị đá văng vào tường, kèm theo tiếng hô hoán thất thanh:
“Dừng lại đi! Cậu ấy không làm gì cả!”
Một học sinh gầy gò bị ép lưng vào tường, chiếc kính của cậu ta vỡ nát, máu rỉ từ vết rách nơi thái dương. Trước mặt cậu là ba tên con nhà giàu – dáng vẻ ngạo mạn, đồng phục xộc xệch như thể chẳng xem nội quy trường ra gì.
Tên cầm đầu là Yoon Jiho, con trai của một tập đoàn tài phiệt lớn trong nước. Với mái tóc bạch kim được vuốt ngược kiểu cách, hắn vừa cười vừa nắm cổ áo nam sinh bị đánh, giọng đầy miệt thị:
“Mày tưởng nhờ học bổng mà leo lên đây là giỏi à? Hạng như mày chỉ nên lau sàn cho tụi tao thôi!”
“Buông cậu ấy ra!!” – Một nữ sinh hét lớn, nhưng ngay lập tức bị đẩy ngã.
Tiếng xôn xao bắt đầu lan nhanh như lửa cháy. Hành lang tầng 3 dần chật kín học sinh, không ai dám bước vào can ngăn.
Bước.
Bước.
Tiếng giày vang lên rõ mồn một giữa không khí hỗn loạn. Đó là Jeno – ánh mắt sắc lạnh, sắc bén như tia laser, lướt qua từng người trong nhóm gây chuyện. Bên cạnh là Jimin và Giselle vừa lên đến nơi, mặt tối sầm lại khi chứng kiến cảnh tượng.
“Jimin...” – Giselle thì thầm – “Mình nên can thiệp chứ?”
Nhưng trước khi Jimin kịp trả lời, tiếng nói trầm nhưng mạnh mẽ cất lên từ phía cầu thang:
“Giỏi đấy, đánh người giữa ban ngày ban mặt.”
Kim Jinwoo bước ra từ đám đông. Gương mặt anh nghiêm lại, không phải vẻ học sinh ngoan ngoãn như trong lớp. Sau lưng cậu, Minjeong đứng tựa vào lan can, ánh mắt lướt qua hiện trường, sắc như dao rạch thẳng qua cổ họng.
Tên Jiho cười nhếch mép khi thấy Jinwoo:
“Học sinh xuất sắc đây rồi. Không lo học mà lo chuyện bao đồng?”
Jinwoo nhếch môi:
“Tao sẽ lo khi tụi mày cư xử như rác rưởi.”
Không khí trong hành lang bỗng như nghẹt thở. Một cú đấm bất ngờ từ Jiho bay về phía Jinwoo — nhưng cậu nhanh chóng né, rồi trả lại bằng một cú đá gọn gàng khiến Jiho lùi lại, trán đập vào tường.
“Bắt đầu rồi kìa.” – Minjeong lẩm bẩm.
Tên còn lại định lao vào thì bụp! — một tiếng giòn tan vang lên. Mọi ánh mắt quay lại.
Minjeong đã hành động.
Cô không nói một lời, chỉ bước từng bước chậm, rồi thẳng tay quật gã đó xuống sàn. Một chiêu khóa tay gọn gàng như quân nhân. Đám đông bắt đầu la hét. Một nữ sinh quay điện thoại lại livestream mà không biết điện thoại đã bị Giselle nhanh tay gạt xuống đất.
Jimin băng vào, nắm lấy vai Minjeong:
“Dừng lại! Đủ rồi.”
Minjeong không quay đầu, nhưng giọng cô nhẹ như gió thoảng:
“Tôi vẫn chưa làm gì cả.”
Cùng lúc đó, Jeno lách vào giữa, túm áo một tên định lén đánh lén từ phía sau Jinwoo, kéo ngược lại và hạ gã bằng một cú móc vào sườn. Những người xung quanh gần như ngã nhào tránh xa.
Chỉ trong vòng chưa đến một phút, toàn bộ bọn gây sự đều nằm rên rỉ dưới đất. Máu, vết thương, kính vỡ, ánh nhìn hoảng loạn của đám đông – tất cả tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn, dữ dội.
Giselle nhăn mặt:
“Chúng ta mới vào trường chưa đầy nửa ngày đấy.”
Jimin vẫn nhìn Minjeong – ánh mắt không rời lấy nửa giây. Cô không biết tại sao, nhưng tim cô đập mạnh hơn thường lệ.
Cô ấy vừa ra tay... như một người lính được huấn luyện chuyên nghiệp.
Còn Minjeong thì vẫn như thế. Không cảm xúc. Không biểu hiện. Cô chỉ lặng lẽ sửa lại cổ áo, như thể chưa từng xảy ra điều gì.
Jinwoo thì quay sang em gái, thở ra một hơi rồi lẩm bẩm:
“Lại nữa hả, Minjeong...”
Tiếng rên rỉ của những tên gây sự dần lắng xuống. Các học sinh đứng xung quanh vẫn chưa kịp hoàn hồn, người thì nép sát vào tường, kẻ thì đưa tay che miệng, ánh mắt không rời khỏi trung tâm hiện trường.
Jinwoo đang đỡ cậu bạn bị đánh lúc nãy đứng dậy, ánh mắt dõi theo em gái vẫn đang đứng quay lưng lại với cả hành lang, hai tay thản nhiên nhét trong túi áo đồng phục. Cậu khẽ gọi:
"Minjeong, về thôi. Ở lại chỉ thêm phiền.”
Minjeong.
Cái tên ấy thoáng một cái khiến cả ba người – Jimin, Giselle và Jeno – đồng loạt ngẩng đầu lên. Trong thoáng chốc, cả ba đều như bị đông cứng lại.
Jimin gần như thốt lên, nhưng cô chỉ đứng yên, đôi mắt chợt mở to khi cái tên ấy cắt xuyên vào dòng suy nghĩ.
“Minjeong…”
Cô lặp lại trong đầu, ánh nhìn vô thức dõi theo từng bước chân của người con gái đó khi xoay người rời đi cùng Jinwoo. Vẫn ánh mắt trống rỗng, lạnh lùng – không chút xao động, không biểu hiện cảm xúc, như thể cô vừa đi dạo ngang chứ không phải vừa hạ đo ván hai tên to con bằng vài động tác đơn giản.
Cô ấy rất khác. Quá khác.
Jimin siết chặt quai cặp, tim cô đập nhanh đến mức gần như loạn nhịp.
Giselle lẩm bẩm bên cạnh, ánh mắt cũng chưa rời khỏi bóng lưng kia:
“Cậu có thấy không? Dáng đi đó, phản xạ đó... không phải người bình thường đâu.”
Jeno khoanh tay, gật đầu đầy chắc chắn:
“Cô ấy được huấn luyện. Dứt khoát là thế.”
“Em gái của mục tiêu…” – Jimin thầm nghĩ – “Tại sao thông tin của cô ấy lại trống rỗng đến thế? Không lẽ…?”
Chiều hôm đó – tại phòng họp tạm thời của NIS trong trường
Ba người họ ngồi quanh bàn tròn, tập tài liệu mới nhất được đưa đến từ trung tâm cơ sở dữ liệu, với hàng loạt hình ảnh và bản sao hồ sơ học sinh. Một màn hình nhỏ phát lại cảnh quay từ camera an ninh – tuy bị lỗi một đoạn, nhưng vẫn lưu được khoảnh khắc Minjeong khóa tay kẻ tấn công một cách gọn gàng như chuyên gia.
Jeno chống cằm:
“Không chỉ Jinwoo, cả em gái cậu ta – Minjeong – cũng rất đáng nghi.”
Giselle lật nhanh tài liệu:
“Phần hồ sơ của Minjeong bị giới hạn truy cập, không thể truy cập thêm từ hệ thống trường. Có dấu hiệu xóa vết. Đó là cấp độ can thiệp từ một tổ chức cực kỳ có quyền lực.”
Jimin cắn nhẹ môi dưới. Trên tay cô là tấm ảnh thẻ học sinh của Minjeong – đôi mắt ấy, ánh nhìn ấy... Cô vẫn chưa thể quên được.
“Cô ấy… không giống như những học sinh khác. Không phải kiểu vô tình cuốn vào. Mà là... đang cố giấu mình. Một cách rất chuyên nghiệp.”
Jeno nghiêng đầu:
“Ý cậu là... có thể cô ta cũng là một phần của băng đảng?”
Giselle lắc đầu:
“Không thể khẳng định. Nhưng rõ ràng cô ấy không đơn thuần là ‘em gái của mục tiêu’. Cậu có thấy không, Jinwoo có vẻ luôn bao che hoặc tránh để em gái mình bị để ý đến.”
“Người như Minjeong…” – Jimin nói chậm rãi – “...dù đứng trong đám đông cũng khiến người khác không thể không nhìn. Nhưng cô ấy lại cố làm bản thân trở nên vô hình.”
Cô hạ ánh mắt, khẽ nắm chặt tài liệu trong tay. Giọng cô gần như thì thầm:
“Và mình lại không thể rời mắt khỏi cô ấy.”
Không khí trong phòng bỗng chùng xuống. Cả ba người đều hiểu – nhiệm vụ này, từ giờ không còn đơn giản nữa.
Kế hoạch hành động sau khi xác định mục tiêu
Mục tiêu chính thức:
Kim Jinwoo – học sinh lớp 12C, thành tích học tập xuất sắc, con trai nuôi của trùm băng đảng.
Kim Minjeong – học sinh lớp 12A, thành tích học tập đứng đầu trường, có dấu hiệu được huấn luyện chuyên nghiệp, chưa rõ vai trò chính xác trong tổ chức.
Phân công theo dõi:
Jeno: bám sát Kim Jinwoo trong lớp học và các hoạt động ngoại khóa. Ưu tiên tiếp cận, khai thác thông tin, ghi lại mọi hoạt động bất thường.
Jimin & Giselle: theo dõi Kim Minjeong, với Jimin làm nhiệm vụ chính tiếp cận tự nhiên, Giselle hỗ trợ kỹ thuật và giám sát hành lang, hệ thống camera trường.
Ghi chú đặc biệt:
Cần theo dõi thêm mối quan hệ anh – em giữa Jinwoo và Minjeong.
Không loại trừ khả năng một trong hai hoặc cả hai là thành phần nội gián không thuộc băng đảng nhưng đang thực hiện nhiệm vụ riêng.
Yêu cầu từ cấp trên:
Không để lộ thân phận.
Tuyệt đối không để cả hai nghi ngờ.
Trong trường hợp khẩn cấp, được quyền sử dụng kỹ năng chiến đấu, nhưng phải tránh gây thương tích nghiêm trọng hoặc làm rối loạn học đường.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro