Chương 131: Ăn em trước
Mẫn Đình, thật ra tôi rất ngưỡng mộ cô.
Ngưỡng mộ nàng cái gì?
Thân phận hiện tại? Địa vị trong giới giải trí?
Hay là người kết hôn với nàng?
Trực giác của Kim Mẫn Đình nói rằng câu nói này có liên quan đến Lưu Trí Mẫn.
Nhưng ở trường quay, nàng cũng không tìm được cơ hội thích hợp để hỏi.
Việc này cứ vậy bỏ qua.
Quay quảng cáo diễn ra rất thuận lợi, cơ bản chỉ cần quay một lần là được, vốn dự kiến là quay ba ngày mới kết thúc, thế mà một ngày đã xong. Lúc chạng vạng Dư đạo định hẹn mọi người ăn cơm, chúc mừng sự thuận lợi hiếm thấy này.
Nhưng Kim Mẫn Đình và Ninh Nghệ Trác đều không hẹn mà gặp cùng từ chối.
Ninh Nghệ Trác nói là công ty có việc, Kim Mẫn Đình thì bảo hơi nhức đầu, Dư đạo thấy thế cũng không quá miễn cưỡng, nhanh chóng để hai người rời đi.
Bên ngoài phòng chụp ảnh, không ít người đang thu dọn đồ đạc, Kim Mẫn Đình và Ninh Nghệ Trác đứng sóng vai, phía sau hai người có trợ lý đi theo, Kim Mẫn Đình quay đầu hỏi: "Ninh tiểu thư..."
"Gọi tôi Nghệ Trác đi."
"Bạn bè tôi đều gọi như thế."
Kim Mẫn Đình mím mím môi, nàng muốn hỏi Lưu Trí Mẫn là bạn của Ninh Nghệ Trác.
Có phải cô cũng gọi Ninh Nghệ Trác như thế.
Nhưng chuyện ấu trĩ như vậy, nàng không hỏi được.
Trước mặt Lưu Trí Mẫn thì nói hay lắm, gì mà không ngại không để ý, dẹp hết đi.
Nàng bây giờ chỉ vì một cái xưng hô mà đã xoắn xuýt cả lên đây này.
Kim Mẫn Đình tự lườm bản thân một cái, thực sự hết biết!
Lúc nào cũng ghen linh tinh.
Ninh Nghệ Trác quay đầu nhìn nàng, cười nói: "Mẫn Đình, cô sao vậy?"
Kim Mẫn Đình đoan chính, cười mềm mại: "Không có gì."
Xe của Ninh Nghệ Trác nhanh chóng đi đến, trước khi lên xe cô nói: "Mẫn Đình, ngày kia gặp lại."
Kim Mẫn Đình nhìn Ninh Nghệ Trác: "Ngày kia gặp."
Nàng nhìn theo xe Ninh Nghệ Trác rời khỏi trường quay, Kim Mẫn Đình nghiêng đầu nhìn Phó Thu: "Em cảm thấy Ninh tiểu thư thế nào?"
Phó Thu theo ánh mắt nàng nhìn sang: "Nói về công việc, Ninh tiểu thư quả thật không tệ, nhưng về vấn đề riêng tư, em không thích cô ấy."
Xào scandal với Lưu tổng.
Sao Phó Thu cô thích được chứ.
Chỉ là hôm qua khi Vệ Hạo Nhiễm gây khó dễ cô ấy cũng không thêm mắm dặm muối, điểm này khiến Phó Thu cũng không chê bai gì được.
Kim Mẫn Đình nghe Phó Thu nói xong thì gật đầu, không bao lâu sau Diệp Thư Hoa cũng đi từ trong trường quay ra, xe cũng đã đến, cả ba cùng ngồi lên xe.
Sau khi lên xe, Diệp Thư Hoa nói với Kim Mẫn Đình: "Đã thả tin tức ra rồi."
Kim Mẫn Đình: "Ừm."
Diệp Thư Hoa nhìn vẻ mặt nàng: "Về weibo của em..."
Kim Mẫn Đình nhìn ra ngoài cửa sổ: "Vẫn là do Diệp tỷ quản lý đi."
"Chờ thời điểm trưởng thành thích hợp thì giao lại cho Phó Thu."
Phó Thu nghe vậy sững sờ, sau đó khuôn mặt kích động, cô không nghe lầm chứ?
Đình tỷ muốn cô quản lý weibo của nàng?
Cô có chút lâng lâng.
Phó Thu nuốt nước miếng, mở miệng: "Đình tỷ, em..."
Kim Mẫn Đình ngắt lời: "Được rồi, mấy lời trung thành gì đó thì không cần nói nữa, em tập trung suy nghĩ xem nên học tập Diệp tỷ thế nào là được."
Phó Thu hung hăng gật đầu, cõi lòng đầy hi vọng nhìn Diệp Thư Hoa.
Diệp Thư Hoa bị Phó Thu nhìn chằm chằm như vậy, đột nhiên thấy đau đầu.
Xe quản lý nhanh chóng về đến khu nhà.
Thời gian cũng không sớm nữa, Kim Mẫn Đình xuống xe, Phó Thu nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, thốt lên một câu: "Đình tỷ thật tốt."
Diệp Thư Hoa cũng giống Phó Thu, nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của Kim Mẫn Đình, gật đầu: "Đúng là rất tốt, nếu không em ngốc như này đã sớm bị đá khỏi giới rồi."
Phó Thu cười có mấy phần xấu hổ.
Cô thấy vẻ mặt Diệp Thư Hoa vẫn luôn nghiêm túc, cũng học theo nghiêm mặt lại, mở miệng nói: "Diệp tỷ, sau đây em phải làm gì ạ?"
Diệp Thư Hoa liếc nhìn cô, suy nghĩ một chút, lấy ra một quyển sổ.
Phó Thu nhận quyển sổ trắng tinh không khỏi nhíu mày, vẻ mặt Diệp Thư Hoa như thường nói: "Ghi vào này."
"Về sau, chỉ cần là quảng cáo của HG, đều không nhận."
Phó Thu: "Ồ?"
Cô nhìn chằm chằm giấy trắng, rơi vào trầm mặc.
Diệp Thư Hoa cũng không giải thích thêm.
Cô tin rằng, chờ đến khi Phó Thu trưởng thành, chắc chắn sẽ hiểu ý tứ của câu nói đó.
Thời gian dần trôi, chân trời tối dần.
Kim Mẫn Đình về nhà thì Lưu Trí Mẫn vẫn chưa tan làm, nàng hầm canh trước, sau đó lên lầu về phòng, Yên Yên một bước không rời đi theo bên người nàng, còn theo đến cửa phòng tắm, nàng chuẩn bị nước xong thì duỗi tay ôm nó đi vào.
Có lẽ là quen rồi.
Yên Yên rất thích tắm, nó đứng trong bồn tắm để mặc Kim Mẫn Đình xoa sữa tắm, cúi đầu ngửi ngửi, sau đó kiêu meo meo, Kim Mẫn Đình chọc nó, bôi bọt lên mũi, Yên Yên vươn móng vuốt dụi dụi.
Lưu Trí Mẫn về nhà liền nghe thấy trên tầng truyền đến tiếng cười, cô đặt túi xách xuống, cất bước đi lên.
Phòng ngủ không khóa cửa, nhưng phòng tắm thì có khóa, Lưu Trí Mẫn đứng ngoài cửa hô: "Mẫn Đình."
Kim Mẫn Đình buông Yên Yên ra, nói vọng ra ngoài: "Em đang tắm."
Lưu Trí Mẫn không gõ cửa nữa, cô cởi áo gió đặt lên giường, cả người nằm xuống nhìn lên đèn thủy tinh treo trên trần, ánh đèn tỏa sáng, chiếu xuống khiến mắt cô hơi chói.
Không lâu sau, Kim Mẫn Đình đi ra.
Nàng trùm khăn tắm ôm Yên Yên ướt nhẹp đi ra, nhìn thấy Lưu Trí Mẫn nằm ở trên giường liền mím môi: "Lưu tổng cũng sẽ mệt mỏi ha."
Lưu Trí Mẫn nghe thế liền mở mắt nhìn nàng, Kim Mẫn Đình vừa tắm xong, da dẻ phấn hồng, phần cổ có lẽ kì cọ hơi mạnh nên có dấu hồng, mái tóc đen ướt xõa phía sau, sóng mắt như nước.
Cô ngồi dậy, giơ bàn tay lên trước mặt nhìn mười ngón tay, nghiêng đầu nói: "Thấy phu nhân chị không mệt nữa."
Kim Mẫn Đình nhìn tư thế của cô nhất thời đỏ mặt, hờn dỗi trừng cô, sau đó ngồi xuống bàn trang điểm.
Nàng lấy máy sấy, sấy lông cho Yên Yên, vẻ mặt nghiêm túc, ngón tay vờn qua lại trên bộ lông mềm, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, Lưu Trí Mẫn nhìn cảnh đó đột nhiên thốt ra: "Mẫn Đình."
Kim Mẫn Đình nhàn nhạt dạ một tiếng.
Lưu Trí Mẫn cụp mắt nói: "Chúng mình..."
"Chúng mình có con đi."
Kim Mẫn Đình liền ngưng động tác, máy sấy đứng yên thổi vào một vị trí làm Yên Yên bị nóng kêu meo meo rồi nhảy khỏi vòng tay của nàng, Kim Mẫn Đình vội hoàn hồn ôm lấy Yên Yên, nhẹ giọng an ủi.
Ánh mắt Lưu Trí Mẫn chăm chú nhìn nàng.
Kim Mẫn Đình ôm Yên Yên dỗ dành xong mới nhấc mắt nhìn cô: "Tiểu Trí, tạm thời em chưa có ý định gì về chuyện này."
Lưu Trí Mẫn: "Chị chỉ nói thế thôi."
"Em sấy khô tóc đi rồi xuống ăn cơm."
Kim Mẫn Đình gật đầu nhìn theo cô rời đi.
Trong phòng rất yên tĩnh, Yên Yên cũng biết điều nằm nhoài trong lòng nàng ngủ, cũng không ngáy thành tiếng, Kim Mẫn Đình lại cầm máy sấy lên, trong đầu không ngừng lặp lại câu nói kia của Lưu Trí Mẫn.
Mẫn Đình, chúng mình có con đi.
Chúng mình có con đi.
Nàng đặt tay sờ sờ trên bụng.
Sau đó nhắm mắt lại lắc đầu.
Hiện tại chưa phải lúc.
Nàng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Kim Mẫn Đình xuống nhà thì Lưu Trí Mẫn đang nấu cơm, còn chưa xong, nàng ôm Yên Yên ngồi trên sofa xem tin tức, sau đó nghĩ đến chuyện Diệp Thư Hoa nói bèn lấy điện thoại ra lướt weibo.
Chỉ thấy trên hot search là tên của Vệ Hạo Nhiễm.
#Vệ Hạo Nhiễm mặc đồ nữ#
#Vệ Hạo Nhiễm hủy hợp đồng với HG#
#Bạn gái tin đồn của Vệ Hạo Nhiễm#
Liên tiếp ba cái hot search, Kim Mẫn Đình biết đây đều là Diệp Thư Hoa làm, chính là đánh úp lúc đối phương chưa chuẩn bị.
E rằng Vệ Hạo Nhiễm nằm mơ cũng không ngờ bản thân sẽ lên hot search với cách thức như thế.
Thật ra trong lòng Kim Mẫn Đình nắm chắc, nếu bây giờ phía nàng không tung tin ra trước, đến khi quảng cáo phát ra, Vệ Hạo Nhiễm sẽ cắn ngược bọn họ, nói nàng kênh kiệu, lợi dụng thân phận phu nhân Tổng giám đốc Cảnh Yên để đổi đạo diễn.
Phía nàng đi trước tung tin.
Chính là muốn đánh để bên kia không kịp ứng phó.
Kể cả phản ứng sau đó của Vệ Hạo Nhiễm lẫn Vệ Thiên Trình ra sao.
Nàng cũng dự tính được.
Nghĩ đến đây, nàng quay đầu hướng về nhà bếp nói: "Tiểu Trí."
Lưu Trí Mẫn đang bận rộn dừng lại, nghe thấy Kim Mẫn Đình gọi, ánh mắt cô liền hiện lên mấy phần chờ mong, cấp tốc tắt bếp đi ra ngoài ngồi xuống bên cạnh nàng: "Em bảo gì chị?"
Kim Mẫn Đình đưa điện thoại cho Lưu Trí Mẫn xem.
Tiêu đề ba cái hot search đều là Vệ Hạo Nhiễm, ánh mắt Lưu Trí Mẫn ảm đạm hơn chút, sau đó hiểu rõ: "Đúng là Diệp Thư Hoa làm hả?"
Kim Mẫn Đình gật đầu: "Vâng, em lo rằng Vệ Hạo Nhiễm sẽ gây chuyện lúc quảng cáo được phát ra."
Lưu Trí Mẫn: "Rất phù hợp cách làm của giới giải trí."
Kim Mẫn Đình nhìn cô: "Tiểu Trí, có phải chị có ý kiến khác?"
Lưu Trí Mẫn đăm chiêu nhìn nàng: "Ừ. Chuyện này, các em quá sốt ruột rồi."
Kim Mẫn Đình nhíu mày.
Lưu Trí Mẫn ngồi bên người nàng, đặt điện thoại xuống, ôm lấy vai Kim Mẫn Đình: "Chủ động ra tay đương nhiên cũng tốt, nhưng thời cơ không thích hợp. Hiện tại Hâm Huy vẫn là trụ cột, hot search này cùng lắm chỉ có thể nhấc lên một phần nhỏ của tảng băng chìm."
"Tin tức chẳng mấy chốc sẽ bị đè xuống."
"Vệ Hạo Nhiễm có nhiều tin xấu như thế, làm vậy cũng sẽ chỉ là tăng thêm một tin xấu nữa của hắn, không có gì quá nghiêm trọng."
Kim Mẫn Đình lắc đầu: "Tiểu Trí, em chưa hiểu."
Lưu Trí Mẫn xoa xoa vai nàng: "Có một số việc, chúng ta không sợ họ tung ra, mà là sợ họ không tung ra."
"Em nghĩ xem, nếu chuyện này để Quan Hiểu Dĩnh tung ra, sẽ lấy lý do gì?"
Kim Mẫn Đình nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Nói em kênh kiệu, không chịu hợp tác, bắt đổi đạo diễn."
Lưu Trí Mẫn: "Đúng vậy. Cô ta sẽ xào tin tức để tăng nhiệt độ trước, sau đó mượn cơ hội tung ảnh Vệ Hạo Nhiễm mặc đồ nữ ra, nói rằng em ỷ bản thân là phu nhân Tổng giám đốc Cảnh Yên, ép đạo diễn mặc đồ nữ, sỉ nhục hắn trước nhiều người, thuận lợi thì còn có thể đi bài đáng thương, rồi mua thủy quân ở bên trong đục nước béo cò, giữ nhiệt độ không cho giảm xuống là được."
Kim Mẫn Đình chần chờ: "Vậy chẳng phải em đánh trước khiến cô ta ứng phó không kịp sao?"
Lưu Trí Mẫn khẽ cười: "Mẫn Đình, em nhớ chuyện họp báo không?"
"Ở trong giới này, em phải nhớ kỹ, dùng tay người khác đánh mặt họ, vừa đau nhất, cũng vừa có hiệu quả nhất."
Kim Mẫn Đình nhất thời sáng tỏ.
Xem phim thì ai cũng thích khi có một bên phản công.
Huống hồ là thực tế.
Bọn họ mạnh tay làm lớn chuyện của Vệ Hạo Nhiễm cũng sẽ không có hiệu quả mấy, nhưng nếu mượn tay Quan Hiểu Dĩnh, kia chính là tiêu điểm đáng quan tâm của tất cả mọi người, lúc đó lật ngược lại, không chỉ làm sáng tỏ sự việc, còn có thể kéo thêm người qua đường ủng hộ.
Chiêu này, nàng học được rồi.
Kim Mẫn Đình quay đầu nhìn Lưu Trí Mẫn: "Tiểu Trí, có chị thật tốt."
Lưu Trí Mẫn xoa đầu nàng, hôn một cái trên đỉnh đầu, khuôn mặt nghiêm nghị giờ đều là ý cười, cong môi nói: "Phu nhân là đang khen chị phải không?"
Kim Mẫn Đình: "Đương nhiên..."
Sau đó nàng nhớ đến lời Lưu Trí Mẫn nói liền nâng mặt cô mạnh mẽ hôn chụt một cái lên môi: "Em đem phần thưởng đến rồi nha."
Lưu Trí Mẫn bị nàng hôn, môi đỏ au, cô nhẹ hôn một cái lên bờ môi nàng: "Khen thưởng ít quá, tự chị lấy thêm vậy."
Kim Mẫn Đình: "Ăn cơm tối..."
Lưu Trí Mẫn: "Ăn em trước."
Kim Mẫn Đình: ...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro