Chương 14: Kim tiểu thư, tôi không kén ăn.

Trước khi Kim Mẫn Đình rời khỏi trường quay, Tiêu Thừa vẫn không ngừng muốn hẹn nàng, bị nàng từ chối.

Phó Thu nhìn sắc mặt nàng có chút tái nhợt, lo lắng hỏi: "Đình tỷ, về thẳng nhà sao?"

"Ừm."

Ngược lại, nàng không có nơi nào khác để đi.

Tài xế trực tiếp lái xe về gần khu nhà, Kim Mẫn Đình tạm biệt Phó Thu xong xuống xe, nàng đội mũ lưỡi trai, đeo kính đen, đi một mình trên đường, nhìn có vẻ cô đơn.

Phó Thu nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, tiếc nuối nói: "Nếu như Đình tỷ trước kia không làm chuyện đó thì tốt biết bao."

Như vậy hiện tại Đình tỷ có thể sớm đứng ở hoa đán tuyến một, cũng sẽ không bị diễn viên hạng ba như Quách Nhất Tích ức hiếp.

Trong buồng xe vắng vẻ, Phó Thu lầm bầm cũng không ai trả lời lại, thở dài: "Đi thôi, chúng ta đến công ty."

Tài xế rất nhanh lái xe đi, Kim Mẫn Đình chậm rãi bước về phía biệt thự, vừa mở cửa, Yên Yên nhìn thấy nàng liên tục kêu meo meo, thân mật cọ cọ chân nàng.

Tâm tình nặng nề của Kim Mẫn Đình giảm bớt, nàng ôm lấy Yên Yên vào lòng xoa xoa, lông trắng mềm mượt, bụng cũng mềm, phần lông chân Yên Yên chạm vào cổ tay làm nàng tự nhiên cười nhẹ.

Thật tốt.

Nàng vẫn còn nơi bình yên này.

Yên Yên nhận ra tâm trạng của Kim Mẫn Đình, chỉ nằm yên trong lòng nàng, vươn ra đầu lưỡi liếm cằm nàng, thỉnh thoảng nhẹ nhàng kêu meo meo, tựa như an ủi nàng.

Kim Mẫn Đình cảm thấy nó thật có ích.

Nàng ôm Yên Yên ngồi xuống sofa, cằm để lên đầu Yên Yên. Một lát sau tìm di động, vào xem Weibo.

Hot search đã rút xuống.

Nhưng weibo Quách Nhất Tích chưa xóa, nàng bấm vào xem, nhìn thấy không ít bình luận.

— Tích Tích đừng sợ! Chúng tôi giúp em hả giận! Cướp người còn cướp cả vai, ai đó thực sự xem showbiz là hậu cung của mình đây!
— Cược không, Kim tiểu tam lần này khẳng định là dựa vào những tài phiệt nào đó!
—Cược mẹ gì nữa, ai chả biết chắc rồi, không chừng là vài người cha nuôi nhe, ban ngày gọi ba ba, ban đêm rên rỉ trên giường!
— Ôi chao, nói ghê quá, nhưng tôi thích haha!
— Thương Tích Tích, cô gái nhỏ đáng yêu nhất thế giới. Thật hy vọng em không bao giờ gặp những điều tồi tệ nữa.
— Thực sự là idol trong mắt fans thành Tây Thi a~ Tuy Kim tiểu tam không phải kẻ tốt đẹp gì cho cam, nhưng mấy người thực sự nghĩ Quách cô nương là người tốt á hả? Có muốn tôi kể ra vài điểm xấu không?
— Lầu trên nói thử xem! Đừng nói bậy (1), bịa đặt không có chứng cứ nhé!

(1) Câu gốc là BB: BB là thuật ngữ Đông Bắc Trung Quốc, chỉ việc một người liên tục nói những điều khiến người khác khó chịu, coi thường người khác, không lý lẽ.

— Chòi chòi, muốn nghe chứ gì? Người nào vừa xuất đạo đã cọ nhiệt bảo muốn cưới Ngụy Diễm vậy nhỉ? Mỗi ngày đều canh giờ vào thả tim, sinh nhật đúng 0h đã chúc mừng, cười nhạo chính cung nương nương, còn nói yêu đương là tự do mỗi người.
— A, đúng rồi, còn có sau này số lần bò lên giường đạo diễn đếm không xuể nghe. Trong giới giải trí còn ai mà cô ta chưa ngủ cùng nhỉ?
— Phi! Con mẹ nó, mày là thủy quân của Kim Mẫn Đình à? Nói chuyện bẩn thỉu như vậy, không sợ nghiệp quật idol mày đi. Tích Tích nhà chúng tao nếu là dùng quy tắc ngầm leo lên giường người này người kia, sao có thể chỉ diễn nữ phụ hả? Tích Tích chính là xem thường chuyện như thế mới bị ức hiếp!!!

Phía dưới bình luận này được rất nhiều người trả lời, tỏ vẻ Quách Nhất Tích đúng là người kiên cường, ít nhất thì fans ả cho rằng ả là thiên sứ thuần khiết trong sáng không chút tì vết.

Kim Mẫn Đình thoát Weibo.

Nàng mới một lần nữa quay lại giới giải trí, còn chưa đứng vững, quả thật không có thực lực chống lại Quách Nhất Tích, mà bức ảnh thì Lưu Trí Mẫn chưa muốn đưa cho nàng, vậy thì không thể tẩy sạch được nghi ngờ của mọi người.

Nàng hiện tại nếu lên kêu oan, đơn giản càng làm những người này tức giận, nói không chừng còn gây ra làn sóng dư luận mới.

Hiện nay, án binh bất động là biện pháp tốt nhất.

Ít nhất bên phía đoàn làm phim, vì liên quan Diệp Thư Hoa, không ai dám làm gì nàng.

Như vậy được rồi.

Cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước, nàng thực tế không phải người quá rộng lượng nhưng vào lúc này thì cần phải nhẫn nhịn.

Thực ra nàng biết rõ, chỉ cần nàng nhờ cậy Lưu Trí Mẫn, chuyện này có khả năng sẽ được giải quyết rất nhanh.

Nhưng về sau thì sao?

Nàng không thể dây vào Lưu Trí Mẫn mãi, huống hồ nàng không muốn nợ ân tình của người kia.

Trên hợp đồng đã viết rõ ràng, cô giúp nàng rửa sạch oan khuất ba năm trước nhưng không cần phải giúp nàng ứng phó những chuyện như này.

Kim Mẫn Đình tự an ủi, ôm lấy Yên Yên, thở ra, loại bỏ những điều tệ hại vừa đọc ra khỏi đầu.

Nàng dọn dẹp nhà cửa một chút, nghĩ nghĩ gọi điện cho Lưu Trí Mẫn.

Khoảng bốn giờ chiều, Lưu Trí Mẫn đang ngồi họp, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông ngồi bên phải: "Giám đốc Ngô nói mới hợp lý làm sao."

Người bị cô nhìn chằm chằm chỉ dám cúi đầu, nuốt nước bọt, tay đổ đầy mồ hôi, muốn biện giải cho mình hai câu, lại sợ đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Trí Mẫn, không khí trong phòng họp cực căng thẳng, yên tĩnh không một tiếng động phát ra.

Lưu tổng bình thường lãnh đạm hôm nay không biết bị sao, làm khó dễ từng người một, triệt để đem bọn họ đánh tan tác.

Chính là ai cũng không dám phản bác.

Lưu Trí Mẫn ánh mắt sáng quắc đảo qua một vòng, cuối cùng dừng lại ở giám đốc Ngô, lành lạnh mở miệng: "Nói."

Sau lưng giám đốc Ngô ướt nhẹp, trán toát mồ hôi hột, vừa định mở miệng thì cửa phòng họp bị gõ, sau đó thư ký Tống đi vào, nghiêng người tại tai Lưu Trí Mẫn nói hai câu, đưa di động cho cô.

Lưu Trí Mẫn xoay ghế lại quay lưng với mọi người, cầm lên di động, âm thanh nhẹ nhàng: "Tôi nghe."

Kim Mẫn Đình nghe tiếng Lưu Trí Mẫn liền vội hỏi:
"Xin lỗi, có phải là làm phiền chị đang họp? Vừa rồi tôi đã bảo thư ký Tống là lát nữa gọi lại rồi."

Lưu Trí Mẫn nghe giọng nàng mềm mại truyền tới, ngữ khí cũng mềm theo: "Không phiền gì, cô nói đi."

Những người ngồi trong phòng hai mắt nhìn nhau, ai nấy đều ngạc nhiên cùng ngờ vực nhưng không ai can đảm đi hỏi thư ký Tống.

Tống Vũ Kỳ nhìn Lưu Trí Mẫn, người nọ phất tay với hắn, hắn thức thời nói với mọi người: "Tan họp đi."

Chỉ một lát sau, phòng họp không còn ai, chỉ có một mình Lưu Trí Mẫn ngồi.

Kim Mẫn Đình vẫn hỏi: "Chị thích ăn cái gì? Tôi đang chuẩn bị đi siêu thị mua đồ, cũng không biết phải mua gì."

Tay Lưu Trí Mẫn cầm điện thoại chống lên ghế: "Cô thích ăn gì thì mua là được rồi."

Kim Mẫn Đình: "Nhưng..."

Lưu Trí Mẫn nói tiếp: "Tôi ăn gì cũng được, tôi không kén ăn."

"Được rồi."

Kim Mẫn Đình nhẹ nhàng trả lời, hai bên đầu dây có chút im lặng, nàng vội vàng nói tạm biệt rồi cúp máy.

Yên Yên ngẩng đầu lên, nàng vừa cúp điện thoại liền nhảy vào lòng nàng, đỉnh đầu cọ vào cằm Kim Mẫn Đình, nàng ôm lấy Yên Yên, bất đắc dĩ nói: "Đi thôi, chúng ta cùng đi."

Nàng đeo vòng cổ cho Yên Yên, bản thân đội mũ đeo kính râm, cầm túi lên đi ra ngoài.

Siêu thị cách biệt thự không xa, cách hai con phố, giờ này chưa phải giờ tan tầm nên siêu thị cũng không có nhiều người, Kim Mẫn Đình lấy mấy đồ mình thích ăn, nghĩ nghĩ xem mấy hôm nay Lưu Trí Mẫn có đặc biệt thích ăn gì không.

Hình như, thật sự không có.

Ngoại trừ ngày nào cũng hầm canh, cô không có đặc biệt thích món gì.

Nghĩ tới đây, Kim Mẫn Đình đi chọn một ít xương sườn ngon, mua thêm hoa quả, đi ngang qua đồ ăn cho thú cưng thì Yên Yên liền mở to mắt, kêu to, còn dùng chân cọ cọ tay nàng, mặt đầy mong chờ nàng sẽ mua cho nó mèo lương.

Kim Mẫn Đình lắc đầu: "Không được."

Nàng mua không ít nguyên liệu nấu ăn cho mèo, Yên Yên nhìn nàng như vậy ngôn từ dứt khoát, đầu liếc nhìn một bên, trong mắt không vui vẻ.

Nhìn nó động tác, Kim Mẫn Đình có cảm giác đang nuôi con, nàng không nhịn được cười cười, xoa đầu Yên Yên, nhỏ giọng nói: "Những thứ này nhiều chất béo, về nhà chị nấu đồ ăn ngon cho ăn nhé?"

Yên Yên dường như nghe hiểu, quay đầu nhìn nàng, meo meo một tiếng, hai chân cọ tay nàng, ra vẻ thân mật.

Một người một mèo đi đến khoảng năm giờ, lo nghĩ lát nữa đến giờ tan tầm, khẳng định sẽ đông, Kim Mẫn Đình ôm Yên Yên về nhà.

Đi qua hai con đường, gần biệt thự có một cửa hàng hoa, Kim Mẫn Đình đi vào mua mấy bông, chờ ông chủ gói lại đưa cho nàng.

Về nhà, Lưu Trí Mẫn vẫn chưa tan làm, nàng đem thức ăn để vào phòng bếp, đặt bình hoa đã cắm xinh đẹp lên bàn trà.

Nhất thời hương thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp phòng.

Yên Yên về đến nhà liền nhảy lên sofa, duỗi thẳng người, lăn trái lộn phải không có hình tượng gì cả, Kim Mẫn Đình nhìn nó mặt giãn ra, khóe miệng vẫn mang ý cười.

Lưu Trí Mẫn mở cửa đi vào liền thấy Kim Mẫn Đình nửa người nằm trên bàn nhìn ngắm Yên Yên, trước mặt nàng là bình hoa mới mua, màu sắc rực rỡ, mùi thơm bay vào chóp mũi cô.

Cô nhẹ nhàng đóng cửa, dựa người vào tường, tinh tế ngắm người đang cười kia.

So với hoa còn muốn kiều diễm hơn ba phần.

Nàng giống như không bị chuyện trên Weibo quấy nhiễu, vẻ mặt như thường, thỉnh thoảng xoa xoa đầu Yên Yên, nói vài câu, khuôn mặt dịu dàng.

Lưu Trí Mẫn thu hồi ánh mắt, đi vào trong nhà, treo túi xách lên, Kim Mẫn Đình nghe thấy tiếng động liền quay đầu nói: "Về rồi."

"Ừm."

Lưu Trí Mẫn nhàn nhạt đáp, đi qua nàng vào phòng bếp: "Mua gì đó?"

Kim Mẫn Đình đứng lên, có chút vội vàng, đầu gối đập vào bàn, đau đến nỗi nàng lập tức nhăn mặt lại, Lưu Trí Mẫn nháy mắt liền đi tới bên cạnh, đỡ vai nàng: "Sao thế?"

Kim Mẫn Đình xấu hổ cười cười: "Va vào bàn, không sao đâu, một lúc là hết ấy."

Lưu Trí Mẫn liếc nàng, kéo váy lên, lộ ra chân thon cùng đầu gối, cô nửa quỳ ở trên sàn, tay chạm vào đầu gối nàng: "Ở đây à?"

Kim Mẫn Đình muốn dời chân, nhưng Lưu Trí Mẫn lấy tay giữ chân nàng vì vậy nàng chỉ có thể đáp: "Ừm."

Ngón tay Lưu Trí Mẫn thon dài, lòng bàn tay ấm áp, cô chạm vào đầu gối, nhẹ nhàng xoa bóp, Kim Mẫn Đình ngả người ra trước, cúi đầu nhìn thấy xoáy đầu cùng mái tóc đen kịt của cô.

"Sau này cẩn thận chút."

Lưu Trí Mẫn vừa xoa bóp vừa nói, không thấy Kim Mẫn Đình phản ứng, cô nghiêng đầu, đôi môi sượt qua gò má nàng, người sau giật mình, lui người ra sau, bỏ tay Lưu Trí Mẫn ra.

"Cảm ơn Lưu tổng, tôi không sao rồi."

Nàng nói xong dịch mông sang phía mép ghế sofa ngồi, tay Lưu Trí Mẫn buông xuống, mặt nghiêm túc, không cảm xúc nói: "Không sao là tốt rồi, nếu cô có chuyện, Yên Yên không có ai chăm sóc đây."

Kim Mẫn Đình: ...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro