Chương 25: Vì chị muốn tốt với em.

Kim Mẫn Đình quay về biệt thự, không ngờ cái người nói muốn đi họp đã về nhà trước nàng, còn đang bận bịu trong bếp, nhìn thấy nàng mở cửa đi vào cũng không ngẩng đầu lên chào: "Về rồi."

Yên Yên đã nhảy đến bên chân nàng, Kim Mẫn Đình vừa ôm nó vừa trả lời: "Ừm, chị không phải đi họp sao?"

"Không đi."

Lời nói nhàn nhạt bay ra từ phòng bếp.

Lưu Trí Mẫn thành thạo để thức ăn vào đĩa, nhất thời mùi thơm lan tỏa cả căn nhà, Kim Mẫn Đình từ lúc Lưu Trí Mẫn đi công tác vẫn hay ăn mì ăn liền.

Cũng vì nàng không biết nấu mấy.

Hơn nữa, mỗi ngày đóng phim về đều mệt không muốn làm gì, tùy tiện ăn một chút ứng phó cơn đói.

Hiện tại ngửi được mùi thơm thức ăn, cảm giác thèm ăn dâng lên, không tự chủ đi tới bàn cơm.

Cá rán vừa chín vàng ruộm thơm phức, dưới ánh đèn có cảm giác phát sáng lấp lánh, Kim Mẫn Đình ôm bụng nhìn Lưu Trí Mẫn vẫn đang bận bịu trong bếp.

Chỉ thấy cô múc ít nước lọc vào bát nhỏ, sau đó đập một quả trứng già, đánh đều vài vòng thì đổ vào chảo, tay đảo đều xào trứng. Cô đã cởi áo khoác, đang mặc áo len nhạt màu, tay áo kéo lên đến khuỷu tay, để lộ cánh tay thon thon xinh đẹp.

Kim Mẫn Đình nhìn chằm chằm mặt nghiêng của cô, nhớ đến hôm nay nhìn thấy cô đứng trong trường quay.

Lãnh mạc ngạo khí, hàn khí bức người.

Dù chỉ đối mặt với cô một chút cũng khiến người ta phải cúi đầu.

Hoàn toàn khác bây giờ.

Lưu Trí Mẫn để trứng xào qua vào đĩa, đem cà chua đã thái nhỏ đổ vào chảo xào, sau khi thành xốt cà chua sệt sệt lại đổ trứng cùng gia vị, hành lá vào.

Mùi thơm nhẹ nhàng bay đến, bụng Kim Mẫn Đình ọp ọp kêu, nàng có chút xấu hổ ôm Yên Yên ra sofa giả vờ xem TV.

Lưu Trí Mẫn bê bát canh đặt lên bàn cơm, nghiêng đầu nhìn một đoàn người đang co lại trên ghế sofa, mặt mày ôn nhu nói: "Tôi đi rửa ráy, cô ăn trước đi."

Kim Mẫn Đình quay đầu nhìn cô: "Không cần..."

Lưu Trí Mẫn đang cởi tạp dề, tay hướng ra sau cổ, kéo kéo hai lần vẫn không cởi được, Kim Mẫn Đình thấy nút thắt bị kẹt, nàng đứng dậy nói: "Đừng động, tôi đến giúp chị."

"Ừm."

Lưu Trí Mẫn thấy nàng đứng dậy, mâu sắc trầm hơn, cô nhẹ cúi đầu, lộ ra cần cổ thon dài, Kim Mẫn Đình hơi rướn người ra trước, nghiêng đầu nhìn nút thắt.

Kim Mẫn Đình không cao bằng Lưu Trí Mẫn, hơi kiễng chân, Lưu Trí Mẫn cúi đầu liếc mắt thấy động tác của nàng, đầu cúi thấp trực tiếp đặt lên vai Kim Mẫn Đình.

Chóp mũi tràn đầy mùi thơm quen thuộc.

Từ sau khi hai người ký hợp đồng, Kim Mẫn Đình đã đổi sữa tắm, mùi hương quen thuộc giống với cô.

Kim Mẫn Đình cảm giác sức nặng trên vai, động tác đều khựng lại, ngón tay chạm vào da thịt Lưu Trí Mẫn, xúc cảm ấm áp.

"Xong chưa?"

Lưu Trí Mẫn mở miệng, hơi thở phả lên cổ Kim Mẫn Đình, hơi ngứa, nàng vội vã cởi nút buộc, mặt ửng đỏ, không dám nhìn thẳng vào mắt Lưu Trí Mẫn, cúi đầu nói: "Được rồi."

"Cảm ơn."

Lưu Trí Mẫn cũng không để ý, cởi tạp dề treo vào phòng bếp. Kim Mẫn Đình ở sau lưng cô vẫn cúi đầu, âm thanh có chút yếu: "Việc hôm nay ở trường quay, cảm ơn chị."

Nàng đương nhiên sẽ không thể không nhận ra là Lưu Trí Mẫn giúp nàng.

Thế nhưng nàng không hiểu tại sao lại giúp nàng.

Giữa bọn họ, không nên dây dưa quá nhiều.

Lưu Trí Mẫn treo tạp dề xong, nghiêng đầu nhìn nàng, vẻ mặt hiểu rõ: "Không có gì, thuận tiện thôi."

Thấy Kim Mẫn Đình vẫn đứng yên tại chỗ, giọng cô dịu dàng hơn: "Sao vậy, khiến cô gặp rắc rối à?"

"Không có."

Kim Mẫn Đình cùng cô đối diện, nhìn mặt cô không khỏi nói: "Chỉ là làm phiền chị."

Lưu Trí Mẫn nghe vậy mặt mũi ôn nhu, giọng nói ấm ấm: "Không phiền."

"Kim tiểu thư, hai ta hiện tại là quan hệ kết hôn hợp pháp, cô không cần khách khí như thế."

Đây cũng không phải lần thứ nhất Kim Mẫn Đình nghe được Lưu Trí Mẫn nói câu này, gò má nàng phiếm hồng không rút, giọng kìm nén hỏi: "Sao lại là tôi?"

Lưu Trí Mẫn: "Hả?"

Kim Mẫn Đình tiếp tục: "Tôi muốn biết vì sao chị chọn tôi?"

Nàng không tin Lưu Trí Mẫn chỉ vì phải tìm người chăm sóc Yên Yên mới kết hôn.

Nhưng nếu không phải thế, nàng lại không nghĩ được nguyên nhân khác.

Lưu Trí Mẫn thích nàng?

Không thể, bọn họ căn bản còn chưa từng quen biết. Lưu Trí Mẫn nổi lên vẫn là lúc nàng đã rời khỏi giới giải trí, lúc trước là không có người này.

Những thứ khác lại càng không đúng.

Nàng hiện tại không có gì cả, cũng không có thứ gì mà Lưu Trí Mẫn muốn.

Cho nên càng lúc càng khó hiểu.

Lưu Trí Mẫn sâu sắc nhìn nàng một cái, mắt đen sáng lên, bên trong là tâm tình hỗn loạn không tên, lưng ưỡn đến mức thẳng tắp, tóc dài buộc lên tạo một độ cong đẹp đẽ, ngọn tóc xõa trên cổ, hơi rung rung theo động tác của cô.

Lưu Trí Mẫn không cười, vẻ mặt như không có gì, môi mân thẳng, hàm cắn chặt, mắt sắc như dao, khí thế quanh thân ép người.

Kim Mẫn Đình cảm thấy trong chớp mắt cô đã khôi phục thành Lưu tổng cao cao tại thượng trong lần gặp đầu tiên kia.

Giơ tay nhấc chân đều dứt khoát, kiên định.

Giống như mọi thứ đều nằm trong tay cô.

Ngay lúc Kim Mẫn Đình cho rằng Lưu Trí Mẫn sẽ mở miệng nói chuyện thì người nọ lại chỉ mím môi rồi đi lên tầng. Nàng nhìn theo bước chân cô, thấy cô đóng cửa phòng lại mới rũ vai xuống.

Yên Yên biết điều nhảy đến bên chân nàng, đầu lưỡi vươn ra liếm liếm mắt cá chân, Kim Mẫn Đình cụt hứng ngồi xổm xuống, cầm hai chân trước của nó lên, mũi chạm mũi nhẹ giọng hỏi: "Vậy thì tại sao chứ?"

"Meo meo."

Căn nhà yên tĩnh, cũng không có ai trả lời câu hỏi của nàng.

Lưu Trí Mẫn tắm xong đi xuống vẫn thấy Kim Mẫn Đình ôm Yên Yên ngồi trên sofa, bóng lưng thon thả.

Đáy lòng cô dâng lên dòng nước ấm, chậm rãi di chuyển theo mạch máu, khiến cho sắc mặt ôn nhu hơn hẳn, cô khẽ nói: "Ăn cơm thôi."

Kim Mẫn Đình nghe thấy giọng cô quay đầu, nhìn thấy Lưu Trí Mẫn chỉ mặc áo choàng tắm, tóc dài xõa ra, hai gò má hơi hồng, mắt dịu dàng như nước mùa thu, không có vẻ thanh cao ngạo nghễ như trước, có chút phong tình.

Nàng rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ xõa tóc của Lưu Trí Mẫn.

Trong ấn tượng của Kim Mẫn Đình, tóc của cô lúc nào cũng buộc lại, cẩn thận tỉ mỉ, chỉ khi đi ngủ mới xõa ra.

Thế nhưng lúc cô ngủ nàng cũng không thể nhìn kỹ.

Vì thế này vừa nhìn thấy, nàng có chút sửng sốt, Lưu Trí Mẫn xõa tóc dài khí thế giảm đi không ít.

Cả người đều có cảm giác ôn nhu.

Kim Mẫn Đình phát hiện ý nghĩ này của mình thật sự quá hoang đường.

Lưu Trí Mẫn vào bếp xới hai bát cơm, đưa cho Kim Mẫn Đình, thấy nàng chỉ ngây ngốc nhìn mình, cô hỏi: "Sao vậy?"

Kim Mẫn Đình hoàn hồn: "Không có gì."

"Ăn đi."

Trên bàn cơm không có nói chuyện, Kim Mẫn Đình vừa nãy còn đang cực kỳ đói bụng, hiện tại nhưng ăn mấy miếng liền no. Lưu Trí Mẫn nhìn nàng buông đũa hỏi: "Không ăn nữa?"

Kim Mẫn Đình: "No rồi."

Lưu Trí Mẫn múc thêm một bát canh đưa cho nàng: "Chăm sóc dạ dày chút."

Kim Mẫn Đình liếc nhìn cô: "Cảm ơn..."

Lưu Trí Mẫn nghe được hai chữ này hơi khựng lại, sau đó mặt nghiêng căng thẳng, đôi mắt như ngọc trai đen nhìn nàng, môi mỏng khẽ mở: "Không cần."

Sau khi ăn xong Kim Mẫn Đình ôm Yên Yên lên phòng tắm rửa. Lưu Trí Mẫn xem tin tức xong cầm đồ trên bàn lên tầng.

Kim Mẫn Đình ôm Yên Yên mở cửa phòng tắm ra, không khí ấm áp kéo tới, nàng thoải mái cảm giác lỗ chân lông đều mở, Yên Yên theo thói quen nhảy khỏi tay nàng chạy như bay đến trên giường, đi đến bên cạnh Lưu Trí Mẫn meo meo hai tiếng.

Con ngươi xanh thẳm đầy oan ức.

Như thể lo lắng đêm nay Lưu Trí Mẫn lại đá nó ra ngoài.

Một tay Lưu Trí Mẫn cầm sách, tay khác đặt lên trên người nó, xoa xoa bộ lông trắng mềm, Yên Yên nằm nhoài trên người cô ngáy ngủ.

Kim Mẫn Đình ngồi trên bàn trang điểm sấy tóc, từ trong gương nhìn thấy Lưu Trí Mẫn đúng lúc đang nhìn Yên Yên, động tác ôn nhu, khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt hiếm thấy, nhu tình xước thái.

Nàng nhìn qua gương một người một mèo chuyển động, trong lòng nổi lên một cảm giác ấm áp.

Kim Mẫn Đình vừa sấy khô tóc xong liền nghe Lưu Trí Mẫn gọi nàng: "Đến đây."

Nàng cất máy sấy đi, khoác áo ngủ vào đi tới. Lưu Trí Mẫn tựa ở đầu giường, áo ngủ rộng thùng thình hơi hở, lộ ra một khoảng trắng nõn da thịt trước ngực, nội y như ẩn như hiện, Kim Mẫn Đình chớp mắt hỏi: "Chuyện gì?"

Lưu Trí Mẫn đưa tay ra, Kim Mẫn Đình nhíu mày không hiểu cô muốn gì.

Thấy Kim Mẫn Đình không có phản ứng, Lưu Trí Mẫn trực tiếp kéo tay nàng làm cho nàng ngồi ở cạnh giường, giường lớn mềm mại lún xuống, Kim Mẫn Đình định đứng lên Lưu Trí Mẫn lớn tiếng nói: "Đừng động."

Kim Mẫn Đình thật sự ngồi yên.

Lưu Trí Mẫn vươn tay mở ngăn kéo đầu giường lấy hộp thuốc, mở nắp ra thì thấy là thuốc mỡ. Kim Mẫn Đình chạm vào má của mình khẽ nói: "Không cần..."

Lời còn chưa nói xong, cảm xúc mát mát lạnh lạnh liền dán lên má nàng, ngón tay Lưu Trí Mẫn lạnh lạnh, đặt lên gương mặt ấm áp của nàng, nàng chỉ cảm thấy nửa bên má nóng hừng hực.

Tựa như không phải bôi thuốc mỡ mà là bôi yên chi hồng.

Mùi thuốc không khó ngửi, mùi thơm ngát nhàn nhạt quanh quẩn quanh hai người, ai cũng không mở miệng nói chuyện.

Lưu Trí Mẫn bình tĩnh thoa đều thuốc mỡ lên mặt nàng, vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú mím môi.

Kim Mẫn Đình nghiêng đầu thoáng nhìn cái liền thu tầm mắt, cụp mắt xuống.

Một lúc sau, Lưu Trí Mẫn mới rút ngón tay lại, đầu ngón tay còn dính chút thuốc mỡ. Cô dưỡng tay rất tốt, mười ngón như đầu hành, trắng nõn thon dài, nếu không phải mỗi ngày đều nhìn Lưu Trí Mẫn nấu cơm, Kim Mẫn Đình sẽ chẳng ngần ngại kết luận cô mười ngón tay không dính xuân thủy.

Lưu Trí Mẫn cất hộp thuốc đi, Kim Mẫn Đình ngồi nghiêng, gần với tủ đầu giường. Lưu Trí Mẫn sượt qua người nàng, vươn người một cái hơi thở liền phả vào cổ Kim Mẫn Đình.

"Cô..."

"Chị..."

Hai người đồng thời mở miệng, Kim Mẫn Đình cong mắt cười khẽ: "Chị nói trước đi."

Lưu Trí Mẫn vẫn dựa ở đầu giường, gập sách lại, tháo mắt kính ra, nói với Kim Mẫn Đình: "Lại gần một chút, tôi xem đã hết sưng hay chưa."

"Không sao."

Kim Mẫn Đình tuy miệng nói thế nhưng vẫn dịch sát lại hơn để Lưu Trí Mẫn nhìn rõ.

Thật ra mặt nàng cũng không sưng lắm, Hà lão rốt cuộc vẫn kiêng kỵ phải đóng phim, cũng không dùng mười phần khí lực, chỉ hơi để lại dấu tay. Lưu Trí Mẫn vừa rồi bôi thuốc đã che lại, hiện tại nhìn gần chỉ thấy hơi óng ánh.

Má nàng giống như thạch vậy, vừa trắng vừa mềm, trơn bóng.

Lưu Trí Mẫn tay đổ mồ hôi, ánh mắt thâm trầm, đen láy. Kim Mẫn Đình thật lâu không thấy cô nói gì, nàng nghiêng đầu, chóp mũi liền chạm vào cằm Lưu Trí Mẫn.

Hai người đều giật mình, Kim Mẫn Đình hơi dịch ra xa, cúi đầu, bàn tay đặt lên má che một nửa, chỗ được bôi thuốc mát mát lạnh lạnh, rất thoải mái.

Nàng lúng mấp máy môi: "Cảm ơn chị."

Lưu Trí Mẫn thu lại mặt mày ôn nhu, vẻ mặt hờ hững: "Không cần."

Kim Mẫn Đình trải qua vài ngày Lưu Trí Mẫn không ở, mới hơi quen quen cô lại trở về, vì thế lúc này nàng nằm nghiêng trên giường, nghe đến tiếng hít thở phía sau có chút không quen.

Không khí càng yên tĩnh, âm thanh sẽ càng rõ ràng.

Kim Mẫn Đình đặt tay lên một bên ngực, nàng giống như nghe thấy tiếng tim đập.

Thình thịch thình thịch.

Khuôn mặt nàng che dấu dưới tóc mái đỏ bừng, ngay cả hô hấp cũng nặng hơn mấy phần. Yên Yên như không biết mệt vẫn phe phẩy đuôi, chóp đuôi rơi vào cổ nàng, nhột ngột.

Kim Mẫn Đình nhịn không được nghiêng đầu qua, cùng Yên Yên mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng nhấc nó thả sang bên cạnh Lưu Trí Mẫn, đến lúc đuôi Yên Yên không thể quét sang đến chỗ nàng mới nở nụ cười.

Có chút giống trẻ con ấu trĩ.

Lưu Trí Mẫn vẻ mặt bình thản nhìn hành động của nàng, đột nhiên vươn tay kéo cổ tay nàng, cảm giác nhiệt độ không như bình thường, nóng hơn cô.

Đôi mi thanh tú của Kim Mẫn Đình nhăn lại, cúi đầu nhìn tay cả hai đang nắm, vừa định mở miệng lại cảm thấy cổ họng ngứa ngứa, không nhịn được ho ra.

Thân thể nàng vốn gầy yếu, dạ dày lại không tốt, hôm nay nhảy xuống nước xong còn bị gió lạnh thổi lâu như vậy, không bị ốm mới lạ. Lưu Trí Mẫn nhếch mày lên, cô nên sớm nhận ra là nàng không ổn.

Nàng trước đây dù không đói bụng cũng sẽ ăn hai bát canh.

Thế nhưng hôm nay cô phải bảo nàng mới ăn, cô còn tưởng nàng vì chuyện ban ngày nên không vui.

Hóa ra là thân thể không khỏe.

Lưu Trí Mẫn trên mặt hiếm thấy vẻ ảo não, tay đặt trên trán Kim Mẫn Đình, xác thực so với vừa rồi còn nóng, đặc biệt hai má một mảnh ửng đỏ.

"Cô bị sốt."

Kim Mẫn Đình nghe được giọng nói trầm trầm bên tai, nàng nhăn mày, đặt tay lên trán, sắc mặt nghi hoặc: "Nào có, bình thường mà."

Lưu Trí Mẫn đỡ nàng nằm thẳng ra, bất đắc dĩ nói: "Đó là vì tay cô cũng nóng."

Kim Mẫn Đình:...

Lưu Trí Mẫn xốc chăn lên, xuống giường lấy một cái chăn mỏng hơn trong tủ ra, đắp lên người Kim Mẫn Đình. Kim Mẫn Đình đang cảm thấy hơi nóng, hiện tại đổi chăn mỏng quả nhiên thoải mái hơn.

Nàng thấy Lưu Trí Mẫn bận rộn, yếu ớt nói: "Cảm ơn."

"Không cần."

Vẫn là câu trả lời cứng rắn, Lưu Trí Mẫn đắp chăn cho nàng xong liền mở cửa đi ra ngoài, không bao lâu sau lại đi vào, Kim Mẫn Đình thấy cô cầm nhiệt kế cùng thuốc hạ sốt.

"Không cần."

Kim Mẫn Đình bị sốt khiến âm thanh cũng yếu ba phần, còn mang theo hơi chút kháng cự, đặc biệt nhìn thuốc trên tay Lưu Trí Mẫn, mày nhíu chặt lại, môi mím mím.

Lưu Trí Mẫn đi đến ngồi bên cạnh nàng, nhiệt kế là loại cũ có thủy ngân. Lưu Trí Mẫn cúi đầu hỏi: "Muốn tôi giúp hay tự cô cặp?"

Nhiệt kế cần phải đặt vào dưới nách.

Kim Mẫn Đình tự nhiên không thể để Lưu Trí Mẫn giúp. Nàng cầm cặp nhiệt độ trên tay cô, hơi vén lên áo ngủ, đem nhiệt kế cặp vào.

Hơi động một chút cả người đã toát mồ hôi.

Lưu Trí Mẫn vén chăn mỏng ra, đỡ nàng ngồi dậy, hai tay vươn ra sau cổ nàng, đem tóc dài buộc lên. Tóc không còn buông trước ngực, cả người thoải mái không ít.

Kim Mẫn Đình cúi đầu.

Ngón tay Lưu Trí Mẫn thật lạnh, tình cờ sượt qua làn da nóng bỏng của Kim Mẫn Đình, làm nàng có cảm giác thoải mái lạ kỳ. Lưu Trí Mẫn buộc tóc lại xong đỡ nàng dựa vào gối đầu giường.

Trong phòng rất yên tĩnh, Yên Yên thấy khí sắc Kim Mẫn Đình không đúng nỗ lực muốn đến gần liền bị Lưu Trí Mẫn xách cổ nó xuống giường, còn dùng ánh mắt cảnh cáo nó đừng làm phiền.

Thế là Yên Yên không hài lòng nằm trên ghế sofa cách đó không xa, trừng mắt to tròn nhìn hai người đang ngồi cùng nhau.

Kim Mẫn Đình kỳ thực có chút lúng túng.

Nàng không quen có người chăm sóc như vậy. Trước đây ở thôn, cho dù bị sốt cũng tự mình vượt qua, nếu không tốt uống hai viên thuốc ngủ một giấc liền khỏi.

Chưa từng được ai chăm sóc tỉ mỉ như vậy.

Nhưng trong bụng một đống từ ngữ đối diện với mặt nghiêng của Lưu Trí Mẫn lại không nói được lời nào, chỉ mệt mỏi nằm đó, trầm mặc.

Lưu Trí Mẫn đặt thuốc hạ sốt để trên mặt tủ đầu giường, rót một cốc nước ấm, sau đó ngồi ở mép giường nhìn Kim Mẫn Đình: "Sao rồi? Còn khó chịu không?"

Đáy mắt cô hiện lên vẻ quan tâm rõ ràng, Kim Mẫn Đình ngẩn người, trả lời: "Tốt lắm, đỡ khó chịu rồi."

Lưu Trí Mẫn nhàn nhạt gật đầu, nhìn đồng hồ, duỗi bàn tay trắng nõn ra trước mặt Kim Mẫn Đình: "Lấy ra tôi nhìn coi."

Kim Mẫn Đình cúi đầu lấy nhiệt kế, cũng không tránh Lưu Trí Mẫn, trước ngực lộ ra một phần da thịt đỏ ửng, ánh mắt Lưu Trí Mẫn đen như mực, trầm xuống.

Trên nhiệt kế hiển thị 38,2 độ, cũng không cao lắm.

Lưu Trí Mẫn thoáng yên tâm, lấy thuốc hạ sốt đưa cho Kim Mẫn Đình, thấy nàng còn không có ý định uống thuốc, mặt hiểu ra cười khẽ: "Sao thế? Sợ uống thuốc à?"

Kim Mẫn Đình giả bộ ho nhẹ, cầm lấy thuốc: "Không có."

Nói thì nói vậy, nhưng lông mày nàng lại có khi còn kẹp chết ruồi, mặt như ăn phải mướp đắng, cuối cùng ngửa đầu một cái, cho thuốc vào miệng, vội vã uống nước nuốt xuống.

Uống thuốc đúng là chuyện khổ cực nhất đời.

Lưu Trí Mẫn ngồi cạnh bên nàng, nhìn vẻ mặt nàng thay đổi mấy lần, cầm lấy cốc trên tay nàng, đỡ nàng nằm xuống ngủ.

Chốc lát sau, đèn trong phòng được tắt đi, chỉ mở chiếc đèn ngủ đầu giường, Yên Yên thấy thời cơ định leo lên giường, Lưu Trí Mẫn đã lườm nó. Cái đuôi Yên Yên đang vểnh lên liền cụp xuống, cúi đầu quay lại nằm trên sofa.

Kim Mẫn Đình không thấy động tác của Yên Yên, cổ họng vừa uống thuốc có chút rát rát, giọng nói cũng khàn khàn, trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nàng phải lên tiếng để che dấu tiếng trái tim đập hỗn loạn của mình: "Lưu tổng, sao chị tốt với tôi như vậy?"

Lưu Trí Mẫn nghe được câu này, nghiêng đầu nhìn nàng, Kim Mẫn Đình vẫn nằm quay lưng với cô, nàng đắp chăn mỏng, tóc dài buộc vào, có vài sợi tóc dính trên cổ thon dài.

Lưu Trí Mẫn chần chờ, không trả lời Kim Mẫn Đình, chỉ nằm nhìn nàng như thế.

Thật lâu sau.

Trong phòng truyền đến tiếng hít thở đều đều, Lưu Trí Mẫn mới giúp Kim Mẫn Đình nằm thẳng ra, đặt tay lên trán nàng xem xét, đã không còn nóng như lúc nãy.

Cô thoáng yên tâm, ôm hai vai của nàng, thấp giọng bên tai nàng nói: "Là vì chị muốn tốt với em thôi."

Kim Mẫn Đình bị ôm liền mơ màng nghiêng người sang, tay khoác qua eo Lưu Trí Mẫn, có lẽ vì trong phòng nhiệt độ hơi thấp, sau khi hạ sốt nàng thấy hơi lạnh, không nhịn được rúc vào lòng Lưu Trí Mẫn.

Lưu Trí Mẫn mở chăn của cô, kéo nàng vào trong chăn, cúi đầu hôn lên tóc nàng.

Trăng lên cao, trong phòng có hai người ôm nhau ngủ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng mèo ngáy, không khí ấm áp yên tĩnh vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro