Chương 1
Trong một căn phòng bừa bộn đầy sách, giấy nháp và hộp bút màu mè, giữa đống hỗn độn đó, Kim Minjeong đang ngồi trước màn hình máy tính với biểu cảm như sắp khóc đến nơi.
"Sách ôn tập có thể thiếu... nhưng tiểu thuyết mới ra thì phải mua cho bằng được." cô tự lẩm bẩm như đọc thần chú, mắt dán vào tiêu đề nổi bật: Rung Động - Karina.
Giá sách: 390.000 won.
Phí ship nhanh: 50.000 won.
Tổng cộng: 440.000 won.
Minjeong gào thầm trong đầu: "Cái giá rung động tận tim gan luôn á trời!"
Cô vò đầu bứt tóc, mở ví ra nhìn đúng một tờ 5.000 won nằm gọn gàng như cười vào mặt mình.
Ngay lúc ấy, tiếng bước chân quen thuộc vang lên ngoài hành lang. Phản xạ nhanh như chớp, Minjeong tắt máy tính, lao lên giường, trùm chăn kín mít. Không một động tác thừa.
"Dậy." Giọng mẹ cô vang lên đều đều.
"Mẹ... hôm khác được không? Hôm nay con... cảm thấy không khỏe..." Minjeong nói với giọng mệt mỏi.
"ĐỨNG. DẬY."
Ngay lập tức, Minjeong bật dậy như lò xo, ngồi ngoan ngoãn, mắt chớp chớp: "Mẹ gọi con có gì không ạ?"
Mẹ cô dịu giọng, bước lại xoa đầu cô: "Con gái yêu của mẹ, thu dọn đồ đi."
Minjeong hí hửng: "Mẹ định cho con đi du lịch hả?"
"Đúng rồi."
"Đi đâu vậy mẹ? Busan? Jeju?"
"Về quê. Ở với bà ngoại."
Minjeong cứng đơ như tượng đá, tay đang xếp đồ cũng buông thõng. Vài giây sau, cô hất hết đống quần áo xuống sàn: "Mẹ nói gì vậy mẹ?"
"Thì mẹ nói rồi. Sắp thi đại học rồi mà còn không chịu học hành gì hết. Về quê ở cho yên tĩnh mà học."
"Học ở thành phố tốt hơn mà mẹ. Ở lớp con vẫn học mà..."
"Học gì? Cô giáo mắng vốn con suốt! Đi học thêm thì hôm đi trễ, hôm nghỉ. Mẹ thuê gia sư về dạy thì làm người ta sợ chạy mất dép!"
Minjeong lắp bắp: "Thì... con đang cố gắng mà..."
"Khỏi nói nữa. Quyết định rồi. Mai về quê."
"Khôngggggg!!! Ở dưới quê không có mạng, không có máy nước nóng, không có chăn ấm nệm êm, không được đọc tiểu thuyết thoải mái..."
"Cho về quê ở chứ có bắt lên núi sống đâu cái con này."
Minjeong ngồi bệt xuống đất, mặt méo xệch. Cô vùng đứng dậy, chộp lấy cây bút trên bàn, đưa lên cổ: "Nếu mẹ bắt con đi... con... con tự kết liễu đời mình cho mẹ coi!"
Mẹ cô nhìn một giây rồi lạnh lùng đáp: "Chết đi. Tao đẻ đứa khác."
Cánh cửa đóng sầm. Minjeong đứng chôn chân giữa phòng, tay vẫn cầm cây bút trên cổ, môi run run, như sắp khóc đến nơi.
---
Sáng hôm sau, tiếng mẹ cô vọng từ dưới nhà lên át cả tiếng chim hót:
"Minjeong! Làm cái gì mà lâu quá vậy? Xuống lẹ!"
Trên lầu, Minjeong mắt nhắm mắt mở, kéo vali lộc cộc từng bậc thang, vừa lết vừa than:
"Bộ mẹ muốn con đi dữ lắm hay sao mà giục dữ vậy trời..."
Mẹ cô khoanh tay đứng chờ, gật đầu cái rụp: "Ừ, muốn dữ lắm. Đi lẹ lên, lên xe."
Trước khi bước ra khỏi cửa, Minjeong níu tay mẹ lại, nghiêm giọng:
"Mà nè... mẹ nhớ đừng có tự ý vào phòng con nha. Nhất là đừng có đụng vô mấy quyển tiểu thuyết của con đó, cả gia tài của con đó. Con quý tụi nó lắm!"
Mẹ cô thở dài: "Biết rồi, nói nhiều quá trời."
Vừa đặt mông lên ghế xe, Minjeong đã gục xuống ngủ như bị đánh thuốc mê.
---
Đến khi mở mắt ra, cô giật mình vì xe đã dừng hẳn. Qua khung cửa sổ, bà ngoại đã đứng chờ sẵn trước cổng, gương mặt rạng rỡ. Vừa thấy Minjeong, bà đã mở cửa, kéo cô xuống xe, vừa cười vừa hôn tới tấp:
"Trời ơi cháu gái của bà! Mập lên rồi nè! Cưng quá chừng cưng!"
Minjeong nhăn mặt: "Bà ơi, con lớn rồi..."
Vừa vào nhà, mẹ cô liền ngồi xuống, quay sang bà ngoại:
"Con giao nó cho mẹ đó nha. Ở thành phố nó không chịu học hành gì hết trơn á. Có gì mẹ dòm ngó nó dùm con, cho nó học hành đàng hoàng chuẩn bị thi cử tới nơi rồi."
Bà ngoại gật đầu cái rụp: "Ừ, để đó cho mẹ. Mẹ lo được mà, bây cứ yên tâm."
Minjeong thì đang cắm cúi vào điện thoại, không thèm ngẩng mặt. Mẹ cô liếc qua, gõ vào đầu cô một cái cốc rõ đau:
"Nè, ở đây phải ngoan nghe chưa. Nghe lời bà, đừng có bày trò nữa đó."
Minjeong nhăn nhó xoa đầu: "Rồi rồi... con biết rồi mà mẹ..."
Mẹ cô đứng dậy: "Thôi, con về luôn nha mẹ."
Bà ngoại khoát tay: "Được rồi, về đi, để cháu ở đây cho mẹ."
Minjeong nhìn theo mẹ, môi mím lại. Mẹ cô vừa đi, cô thở hắt một cái, quay sang bà:
"Bà ơi... chỗ mình có Wi-Fi không ạ?"
Bà ngoại mỉm cười hiền hậu: "Có... nhưng bà quên mật khẩu rồi."
Minjeong chết lặng.
Minjeong đặt điện thoại xuống bàn, chống cằm thở dài:
"Bà ơi, nhà mình còn ai nữa không ạ?"
Bà ngoại đang rót trà, ngẩng lên nhìn cô cười hiền:
"Cái con bé này, lâu rồi không về nên chẳng nhớ gì hết à? Còn dì Aeri của con nữa đó."
Vừa nghe đến cái tên ấy, Minjeong khựng lại.
Trí nhớ như bật công tắc, cả một mảng tuổi thơ ùa về...
Năm lớp 2.
Minjeong ngồi bên bàn học, mắt đỏ hoe, tay run run viết chữ.
Aeri, khoanh tay đứng bên, nhíu mày:
"Trời đất ơi Minjeong! Cái bài đơn giản vậy mà cũng làm sai nữa là sao hả?"
Minjeong mếu máo, nước mắt lưng tròng:
"Tại... tại con không hiểu..."
Aeri giật tờ giấy, đập xuống bàn:
"Làm lại ngay! Khóc cái gì hả? Nín!"
Minjeong bật khóc thành tiếng.
Aeri thở dài, bất lực toàn tập.
---
Quay lại thực tại, Minjeong lắc đầu nhẹ như muốn xua đi ký ức đó, rồi hỏi nhỏ:
"Dì ấy... có đang ở nhà không ạ?"
Bà ngoại vừa định trả lời thì.
"Mới về hả con?"
Giọng nói ấy vang lên ngay sau lưng. Minjeong cứng đơ người, quay đầu lại... và đúng như cô đoán, Aeri.
Minjeong câm nín.
Đúng là chạy trời không khỏi nắng...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro