Chương 2
Chiều hôm đó, Minjeong đeo tai nghe, vừa đi dạo vừa nghe nhạc, đầu lắc lư theo điệu beat. Bỗng bụp!, cô đâm sầm vào ai đó. Một bên tai nghe rơi đúng vào vũng nước dưới chân.
Minjeong hét toáng lên:
"Trời ơi! Cái tai nghe của tui!!"
Người kia vội bước tới, giọng lo lắng:
"Cô có sao không?"
Minjeong chỉ thẳng vào mặt người đó:
"Sao chăng cái gì? Tai nghe vô nước rồi nè! Đền đi!"
Người kia chau mày:
"Ơ, nhưng cô đâm tôi trước mà?"
"Cái gì? Làm hư đồ người ta rồi còn đổ thừa nữa hả? Không chịu đền đúng không? Có tin tôi la lên không?!"
"Cô cứ la đi. Tôi cũng đâu có làm gì sai."
Minjeong hít một hơi thật sâu, chuẩn bị hét thì...
"Véo!"
"Aaaa!! Dì Aeri?! Đau! Đau đau đau!!"
Aeri nắm tai cô kéo ra một bên, giọng cực kỳ khó chịu:
"Đi đâu nãy giờ vậy hả? Đến giờ cơm rồi, để dì với bà đợi là sao?"
Minjeong nhăn nhó:
"Con chỉ đi dạo chút thôi mà… Tự nhiên có người đâm vào con làm rớt tai nghe con vô nước nè, dì xem tai nghe hư rồi nè..."
Aeri quay sang nhìn người kia. Vừa thấy mặt, cô liền reo lên:
"Ủa Jimin? Cậu về hồi nào vậy?"
Người kia nhoẻn miệng cười:
"Cũng mới về thôi. Trùng hợp ghê."
Minjeong chen ngang, nhíu mày:
"Ủa… dì quen cô ta hả?"
Aeri cốc đầu Minjeong:
"Chỗ người lớn đang nói chuyện. Im coi."
"Nhưng mà cô ta làm hư tai nghe của con! Dì phải bắt cô ta đền chứ!"
Aeri không nói không rằng, lấy luôn bên tai nghe còn lại từ tai Minjeong, "rụp!", quăng vào vũng nước.
"Thì ra là tại vì đeo tai nghe nên mới không nghe dì và bà gọi. Bị vậy cũng vừa lắm. Lỡ hư rồi cho nó hư một cặp luôn đi."
Minjeong há hốc miệng:
"Dì!!"
Aeri quay sang Jimin, mặt tươi rói như chưa có chuyện gì.
Minjeong đứng giữa sân, mặt ngu ngơ, tai nghe chết toàn tập, cảm xúc lẫn lộn. Không biết hôm nay là ngày gì mà xui quá.
---
Minjeong ngồi khoanh chân trên giường, gối ôm một bên, mặt ủ rũ.
Minjeong kể hết những chuyện xui xẻo mà hôm nay mình gặp phải cho cô bạn thân Ningning của mình qua điện thoại.
Ningning ngồi đối diện qua màn hình điện thoại, bật cười ngặt nghẽo:
"Minjeong à, mấy chuyện xui kiểu này xảy ra với cậu như cơm bữa. Cậu có bao giờ may mắn đâu?"
Minjeong nhăn mặt:
"Bạn bè gì đâu, không thấy an ủi miếng nào luôn á!"
Ningning:
"Thôi không giận nữa. Nè, cậu mua được cuốn tiểu thuyết Rung Động của Karina chưa? Sắp cháy hàng rồi đó."
Minjeong ngẩng đầu bật dậy:
"Cái gì?! Mới mở bán mà, giờ sắp hết rồi hả?!"
Ningning gật đầu ra vẻ nghiêm trọng:
"Thì tiểu thuyết hay mà, ai cũng tranh nhau mua. Cậu biết fan của Karina đông cỡ nào mà."
Minjeong trố mắt:
"Vậy cậu mua chưa?!"
Ningning nhún vai, nhe răng cười:
"Mình mua từ sáng rồi."
Minjeong hét lên:
"CÁI GÌ?! Bạn bè kiểu gì kỳ vậy?! Sao không chờ mình mua chung?!"
Ningning tỉnh bơ:
"Chờ cậu đến bao giờ? Mình cũng phải tranh dữ lắm mới giật được đó. Cậu nghĩ dễ lắm à?"
Minjeong lăn ra giường, úp mặt xuống gối:
"Hôm nay đúng là ngày đại xui…"
Đúng lúc đó, giọng Aeri vang lên ngoài cửa:
Aeri:
"Minjeong à, khuya rồi không ngủ là dì cắt cầu dao đó nha!"
Minjeong bật dậy hét lớn:
"Lại tới nữa! Dì hù hoài à."
Rụp!
Màn hình điện thoại tắt đen.
Minjeong:
"…Là làm thiệt luôn."
Cô thở dài, nằm vật ra giường, mắt nhìn trần nhà đầy tuyệt vọng.
Minjeong lẩm bẩm:
"Ngày gì mà xui chồng xui vậy trời…"
---
Sáng sớm tinh mơ, Aeri đạp cửa phòng cái "rầm!".
Aeri:
"Minjeong! Dậy ngay! Mẹ con gửi con về đây để học chứ không phải để ngủ trương thây thế này!"
Minjeong lăn qua lăn lại, ôm gối rên rỉ.
Minjeong:
"Dì ơi… cho con ngủ thêm xíu nữa thôi mà…"
Aeri:
"Ngủ cái đầu con á!"
Aeri không nói không rằng, hất tung chăn của Minjeong như đang tung chăn phơi nắng. Cái lạnh ập tới khiến Minjeong giật bắn người, trợn mắt.
Aeri:
"Dậy! Đi đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng. Nhanh!"
Minjeong lê thân xuống giường, mắt nhắm mắt mở, đánh răng mà đầu gật như gà mổ thóc. Ăn sáng thì nhai nhầm cả muỗng canh. Mọi thứ với cô buổi sáng đúng là tra tấn.
Chưa kịp định thần, Aeri đã kéo tay cô lôi đi xềnh xệch.
Minjeong:
"Ê ê dì! Mình đi đâu vậy?! Con còn chưa tỉnh mà…"
Aeri:
"Rồi con tỉnh liền thôi."
Vài phút sau, đến một căn phòng sáng sủa, Aeri đẩy nhẹ Minjeong vào rồi quay sang người đứng trước mặt.
Aeri:
"Mình giao nó cho cậu nha Jimin, có gì dạy dỗ nó giùm mình."
Minjeong ngơ ngác:
"Hả? Cái gì chứ…?"
Minjeong ngước lên, thấy người kia đang đứng khoanh tay, nở nụ cười như muốn cà khịa. Mắt cô trợn tròn.
Minjeong:
"LẠI LÀ CÔ?!"
Jimin:
"Chào buổi sáng."
Minjeong:
"Tránh xa tôi ra! Cô là điềm xui của tôi đó!"
"Đừng làm loạn." nói rồi cô bỏ đi một mạch để lại Minjeong ở đó
Minjeong:
"Dì... dì bỏ con lại thật luôn hả?! Dìiiii!!"
Jimin:
"Cô la nữa là người ta tưởng cô bị bắt cóc đó."
Minjeong:
"Còn cô thì giống bắt cóc thật luôn á!"
Jimin vừa bước một bước về phía Minjeong thì cô nàng đã vội lùi lại ba bước, giơ tay cảnh giác như đang gặp thú dữ.
Minjeong gằn giọng:
"Ê nè, đừng có lại gần! Cô mà bước thêm bước nữa là tôi cắn cô đó!"
Jimin dừng lại ngay lập tức, nhướn mày nhìn Minjeong với vẻ khó tin, sau đó bật cười. Cô giơ hai tay lên đầu hàng, giọng trêu chọc:
"Được rồi, được rồi. Không lại gần nữa. Tôi sợ cô cắn thật luôn á."
Minjeong hếch mặt, vẫn giữ khoảng cách an toàn:
"Cười cái gì mà cười? Tôi không đùa đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro